Tuy nhiên, Hình Tông Đài cũng không cảm thấy sỢ hãi hay ghê tởm gì cả, bởi vì những kẻ mà Trần Bát Hoang giết đều đáng chết.

Những người này xâm nhập Hoa Hạ gây chuyện cũng tương đương với việc bôi nhọ tôn nghiêm Hoa Hạ.

Đối với cách làm tàn nhẫn như ma quỷ của Trần Đức, Hình Tông Đài chỉ có bốn chữ để nói: Làm cực kỳ tốt!
“Cũng không ai biết là tôi thì nói gì đến chuyện uy danh đại chấn”, Trần Đức bất đắc dĩ nhún vai, việc này cũng không quá khó với anh.

Chỉ một tổ chức sát thủ mà thôi, loại tổ chức này có rất ích người có bản lĩnh thật sự, chỉ cần bị lôi ra, đại đa số thành viên e là còn không bằng người thường.

Tống Thiên Vũ qua đời khiến Tống Ngữ Yên chìm trong đau khổ, mỗi lần nhìn thấy cô ấy như vậy, Trần Đức đều cảm thấy tim mình đau đớn.

Có lẽ bời vì cô ấy rất giống với người phụ nữ trong quá khứ kia.

Mặc dù cô ấy không phải người đó, nhưng anh bằng lòng đứng ra xử lý một chút phiền toái để cô ấy được vui vẻ.

“Hoang gia, cậu muốn đi đâu, tôi tiễn cậu!”, trong mắt Hình Tông Đài vẫn tràn đầy sùng bái cùng kính sỢ.

“Ông vẫn nên quay về đi, nếu bị thấy ở bên cạnh tôi thì cũng không hay lắm đâu”, Trần Đức mỉm cười, địa vị của Hình Tông Đài rất cao, e là ở thành phố Tần không có mấy ai qua được ông.


Một nhân vật lớn như vậy suốt ngày vây quanh anh, chắc chắn sẽ làm ảnh hưởng đến con đường làm quan của mình, anh không muốn làm chậm trễ ông ấy.

“Được rồi, Hoang gia có việc cứ gọi cho tôi”, Hình Tông Đài nói.

“ừm!”
Trần Đức phất phất tay, xoay người rời di.

Hình Tông Đài dõi theo bóng lưng anh, trong lòng vô cùng kích động.

Ông rất mong chờ ngày Trần Đức bắt được những kè đã ra tay với bọn họ năm xưa.

Nửa tiếng sau, Trần Đức đã đến khu biệt thự nhà họ Tống.

Anh vừa lái xe vào bãi đỗ thì thấy có hai chiếc xe cũng vừa khéo đỗ lại.

Trong chiếc Mercesdes-Benz có hai người đàn ông trung niên bước xuống.


Tống Thiên Long, Tống Thiên Hổ, hai người bác của Tống Ngữ Yên và cũng là hai người anh ruột của Tống Thiên Vũ.

Vẻ ngoài của hai người này khá giống nhau, đều mặc quần áo hàng hiệu, đeo đồng hồ cao cấp, túi xách và giày cũng là hàng đẳng cấp.

Một thân trang phục ít nhất cũng phải một triệu tệ trở lên.

Năm đó, vì một sô nguyên nhân, hai người họ không nhận được tài sản của nhà họ Tống, đại bộ phận đều rơi vào tay Tống Thiên Vũ.

Cho đến hiện tại, chi phí sinh hoạt của bọn họ chỉ dựa vào một sô cổ phần ít ỏi từ Tập đoàn Dược Thiên Vũ, tuy nhiên, so với rất nhiều người, phải nói là vẫn sống rất tốt.

Từ chiếc xe còn lại có bốn người mang giày tây bước xuống, một trong sô đó là luật sư, ba người còn lại có vóc người cao to, lực lưỡng, thoạt nhìn có vẻ như là vệ sĩ.

Hiển nhiên bọn họ cũng nhìn thấy Trần Đức.

Tuy nhiên, những người này chưa từng để tâm đến anh, đã sớm nghe Tống Thiên Vũ nói anh là đệ tử cao nhân gì đó, thế nhưng bọn họ vốn lười để mắt, cái gì mà cao nhân thấp nhân, nói cho cùng cũng chỉ là một tên nhà quê mà thôi.

Đám người vượt qua Trần Đức đi thẳng vào biệt thự.

Trong biệt thự, Diệp Khánh Khôn đang không biết phải làm sao, chợt thấy bọn họ bước vào, mày cô ấy khẽ nhíu lại nhưng vẫn đứng dậy đón tiếp:
“Giám đốc Long, giám đốc Hổ!”
Trịnh Bân ngồi bên cạnh cũng lên tiếng chào hòi.

Tống Thiên Long không để ý đến bọn họ mà nhìn quanh quất khắp phòng, dường như đang tìm ai đó, bỗng ông ta cao giọng hô: “Ngữ Yên, bác cả đến thăm con, mau ra đây!”