Tuy nhiên cũng chính vì cậu ấy có thân phận bình thường cho nên cậu ấy cũng thường xuyên bị một số người ức hiếp, đám người đó muốn Đàm Thu làm cái gì thì cậu ấy liền phải làm cái đó.

Vì vậy Trần Đức mới đến học viện hai ngày là đã biết về cậu ấy.

Anh đã muốn làm quen với cậu ấy từ lâu, không ngờ hôm nay cậu ấy lại chủ động đến gặp anh.

“Bạn học Bát Hoang, có vẻ như anh đã nghe nói về tôi rồi”, Đàm Thu ngượng ngùng gãi đầu, tuy rằng cậu ấy rất nổi tiếng nhưng sự nổi tiếng của cậu ấy cũng không được tốt cho lắm, mọi người ở đây toàn gọi cậu ấy là đồ yếu đuối hoặc đồ vô dụng.

Trần Đức không quan tâm nhiều đến chuyện đó, đối với ai thì anh cũng đều tôn trọng như nhau.

Anh nói: "Tôi nghe nói rằng trong học viện thương mại này chỉ có hai chúng ta là chuyển tới từ nông thôn".

"Đúng vậy, ha ha", Đàm Thu cười khổ nói: "Bạn học Bát Hoang, anh phải cẩn thận một chút, anh đã chọc giận Tiền Bình thì cậu của Tiền Bình nhất định sẽ không bỏ qua cho anh đâu, bọn họ rất thích ức hiếp những người không có bối cảnh giàu có như chúng ta".

"Ừm, yên tâm đi, tôi sẽ cẩn thận", Trần Đức cười nói: “Cám ơn cậu, lần sau có cơ hội tôi sẽ mời cậu ăn cơm”.

Trần Đức ngay từ đầu đã có ấn tượng tốt về Đàm Thu, sau khi chào cậu ấy thì anh mới xoay người đi về phía văn phòng hiệu phó.

Đàm Thu đứng sững tại chỗ, có vẻ rất kinh ngạc.


Cậu ấy đã đến học viện này gần bốn năm nhưng Trần Đức mới là người đầu tiên nói lời cảm ơn với cậu ấy.

Bình thường những người khác trong học viện đều quát tháo cậu ấy, có một số người cảm thấy thông cảm với hoàn cảnh của cậu ấy thì cũng sẽ không muốn thân thiết với cậu ấy.

“Bát Hoang, anh nhất định phải cẩn thận một chút!”, Đàm Thu cuối cùng cũng lên tiếng dặn dò Trần Đức thêm một câu, Trần Đức tuy xoay lưng về phía cậu ấy nhưng vẫn vẫy tay với cậu ấy, sau đó nhanh chóng biến mất vào góc khuất của hành lang.

Cái tên Tiền Bình đó vẫn chứng nào tật nấy, còn dám nhờ cậu của mình đến xử lý anh.

Vậy thì Trần Đức cũng không ngại giải quyết hắn thêm lần nữa.

Hai phút sau Trần Đức đã đứng trước cửa một văn phòng, trên cửa có treo một tấm biển ghi chức danh hiệu phó, bên dưới dòng ghi chức danh còn có đề tên Vương Địch.

Đây là phòng làm việc riêng của Vương Địch, ông ta đang ngồi trên ghế lớn, một tay đặt trên bàn làm việc gõ gõ không ngừng.

Trong phòng làm việc còn có ghế sô pha, Tiền Bình đang nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha uống trà.

Trần Đức gõ cửa, Vương Địch liếc nhìn ra ngoài một cái rồi lạnh lùng nói: "Vào đi".

"Hiệu phó Vương, tôi nghe nói ông có chuyện muốn tìm tôi sao?", Trần Đức liếc nhìn về phía Tiền Bình trước sau đó mới nhìn về phía Vương Địch nói: "Ông muốn trút giận thay cháu trai của mình sao?"

"Trần Bát Hoang, cậu đừng hiểu lầm, tôi là lãnh đạo của học viện thương mại này cho nên tôi sẽ chịu trách nhiệm với mọi sinh viên chứ không phải chỉ riêng cháu trai Tiền Bình của tôi, cậu hiểu không?"
Vương Địch khoảng 45, 46 tuổi, ông ta mặc vest, đeo kính, đầu hói, trông có vẻ rất hung hăng, ông ta ngồi dựa vào ghế rồi nói một cách hết sức chính nghĩa: "Có vẻ như cậu đã biết tôi tìm cậu là vì chuyện của Tiền Bình".

"Tôi sẽ không nhắc lại những gì cậu đã làm, cậu chỉ cần biết vết thương của Tiền Bình rất nghiêm trọng khiến cho tôi cảm thấy rất không hài lòng.

Bây giờ cậu phải xin lỗi thằng bé rồi đưa thằng bé đi bệnh viện kiểm tra, sau đó về nhà mời bố mẹ của cậu đến học viện nói chuyện với tôi, có vấn đề gì không?"
"Có vấn đề chứ".

Trần Đức nói: "Tôi từ chối làm tất cả những chuyện mà ông vừa nói".

Trần Đức không cần phải nói thêm về những gì đã xảy ra, anh tin rằng Vương Địch đã biết nguyên nhân của toàn bộ sự việc là do Tiền Bình đã chạy tới gây rối cho anh trước.

Không cần phải giả vờ trước mặt anh làm gì.

Vương Địch chỉ trừng phạt anh còn Tiền Bình lại có thể ngồi kế bên nhàn nhã uống trà, làm sao Trần Đức có thể đồng ý được?
Nhìn thì có vẻ như ông ta đang muốn phạt sinh viên vi phạm nhưng thực chất là ông ta đang muốn buộc anh phải cúi đầu trước Tiền Bình.

Ngoài ra!
Bố mẹ của anh, ngay cả anh cũng chưa từng gặp qua.


Làm sao anh có thể mời họ tới đây được?
Quan trọng nhất là lý lịch giả mạo mà Tống Thiên Vũ sắp xếp cho anh có viết rõ rằng bố mẹ của anh đều đã chết, Vương Địch không thể không biết điều đó, bây giờ ông ta bảo anh mời bố mẹ tới đây rõ ràng là đang muốn khinh khi anh không có bố mẹ.

“Trần Bát Hoang, mày đừng có mà không biết điều!”, Tiền Bình hết sức tức giận khi nhìn thấy bộ dạng lãnh đạm của Trần Đức, hắn quát lên: “Mày tỏ thái độ như thế thì cậu của tao hoàn toàn có thể đuổi mày ra khỏi học viện đó, hiểu không?"
Trần Đức thản nhiên "ồ" một tiếng rồi nói: "Vậy thì sao?"
Vương Địch cau mày, đây là lần đầu tiên ông ta gặp một sinh viên dám tỏ ra lạnh nhạt khi đối mặt với mình, từ xưa đến nay bất cứ sinh viên nào gặp ông ta cũng không thể không run sợ trước quyền lực của ông ta.

Bây giờ ông ta lại bị thằng nhóc không có bối cảnh trước mặt không xem ra gì.

Tức giận không thôi, Vương Địch liền bấm điện thoại gọi: "Các người mau qua đây đi".

Đầu dây bên kia không có ai lên tiếng nhưng chỉ chốc lát sau liền có hai người đàn ông hết sức cường tráng bước vào bên trong văn phòng, bọn họ vừa nhìn thấy Tiền Bình thì liền gọi một tiếng cậu chủ.

Vương Địch đứng dậy ho khan một tiếng nói: "Tôi đi hút thuốc, Tiền Bình, cháu nhất định phải hòa giải với bạn học Trần Bát Hoang, không được lộn xộn biết chưa?"
“Vâng thưa cậu, cậu cứ yên tâm!”, Tiền Bình liếc nhìn Trần Đức với nét mặt không hài lòng, ánh mắt của hắn lộ ra một tia đắc ý, thời gian hút một điếu thuốc là đủ rồi.

Vương Địch đi ra ngoài đóng cửa rồi khóa luôn cửa lại, như vậy thì không ai có thể thoát ra khỏi căn phòng này.

“Nhóc con, cứ tận hưởng bên trong đi”, Vương Địch cười khẩy một tiếng nói, sau đó lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa đứng ở cửa, đích thân canh cửa cho cháu trai.

Trong văn phòng.


Trần Đức vẫn rất bình tĩnh, nét mặt không chút gợn sóng.

Tiền Bình ngồi trên sô pha uống một ngụm trà, nhàn nhã nói: "Trần Bát Hoang, không phải là mày đánh nhau giỏi lắm hay sao? Ha ha, hai người này là vệ sĩ mà bố tao tìm về, tao không tin mày có thể đánh bại được bọn họ".

"Vì tao là một người tốt bụng nên tao sẽ cho mày thêm một cơ hội", Tiền Bình ngồi bắt chéo chân, đắc ý nói: "Mày chỉ cần dập đầu xin lỗi tao, sau này đi theo làm con chó của tao thì mày sẽ đỡ phải no đòn".

"Nói thật, người như mày Tiền Bình tao không biết đã giải quyết bao nhiêu đứa rồi, mày là cái thá gì mà dắm nói mình là vị hôn phu của Tống Ngữ Yên? Đúng là không biết tốt xấu".

"Cho dù tao không ra tay với mày thì Lôi Long cũng sẽ không tha cho mày, cái tên đó không phải là đứa dễ dây vào đâu, ngay cả tao cũng phải sợ nó ba phần".

"Cho nên thay vì chờ nó đến tìm mày thì tốt hơn hết là mày nên đầu hàng tao và làm con chó của tao ngay từ bây giờ", Tiền Bình nói: “Tao cho mày mười giây để suy nghĩ đó".

"Thằng ngu…"
Tiền Bình nói quá nhiều khiến cho Trần Đức cuối cùng cũng chịu không nổi mà phải phun ra hai chữ này.

Trong nháy mắt.

Ánh mắt của Tiền Bình ngay lập tức thay đổi, hắn lộ ra vẻ dữ tợn nói: "Đã cho mày cơ hội mà mày còn không biết tốt xấu phải không? Được, nếu như mày không muốn tự nguyện làm con chó của tao thì tao sẽ đánh mày cho tới khi mày quỳ xuống như một con chó! Các người xông lên đi, đánh gãy chân chó của nó cho tôi!"
"Vâng thưa cậu chủ!"
Hai vệ sĩ gần như trả lời cùng một lúc, sau đó mỗi người lấy ra một thanh sắt rồi xông về phía Trần Đức mà không nói một lời.