Chương 5: Căn cứ bí mật bị tập kích

Bạch Thiên trên tay cầm thương, trên người vác mấy bao bố lớn, chứa bên trong đương nhiên là vật nặng đủ loại, mà những kỵ sĩ khác thì không có gì khác Bạch Thiên, trên người treo móc bao bố to nhỏ, ra sức vung vũ khí của mình, hoặc là chạy bộ vòng quanh cả cái căn cứ, hoặc là hai người vác theo vật nặng giống như hai tòa núi đối đánh cũng có.

Mặc dù trên thứ trên người Bạch Thiên thoạt nhìn không nhiều lắm, nhưng kỵ sĩ xung quanh cũng không dám xem thường hắn, những ngày chung sống qua, bọn họ sớm đã biết Bạch Thiên là một người lấy mình làm gương, mặc dù túi trên người không lớn, nhưng trong đó chứa thế nhưng là cát vàng, so với cát sắt của người khác vác muốn nặng hơn rất nhiều.

Mặc dù nhiệm vụ của Bạch Thiên là giám sát cộng với chỉ đạo chúng kỵ sĩ, nhưng hắn lại không hề bởi thế mà lơ là huấn luyện của mình, kỵ sĩ chỉ thấy hắn bỗng chốc chạy quanh sân theo kỵ sĩ, một hồi sau vừa lại cùng mấy kỵ sĩ đối đánh, tiếp đến vừa lại làm mấy động tác cơ bản một, hai giờ, nếu không phải đoàn người xác thực từng thấy Bạch Thiên an an tĩnh tĩnh đọc sách, bằng không thật muốn cho rằng hắn bị chứng tăng động, dừng cũng dừng không được đây.

Nhưng cũng bởi thế, mọi người càng thêm bội phục hắn, đối với huấn luyện của hắn, mỗi một người đều không hề oán thán, bởi vì Bạch Thiên làm thế nhưng còn nhiều hơn bọn họ gấp mấy lần, mình thế nhưng không có tư cách phàn nàn.

Bạch Thiên vừa mới chạy xong một vòng căn cứ với mọi người, người khác đều còn đang hổn hển, hắn vừa lại đang nhìn đông ngó tây, nhìn xem mình phải gia nhập huấn luyện bên nào... nhưng vừa nhìn đông ngó tây, lại nhìn thấy một cậu bé mặt baby tóc giống như cỏ dại đang nhăn nhó mặt, từ xa đến gần, một trăm mét, năm mươi mét, mười mét... Tốc độ nhanh như thể đang dịch chuyển tức thời.

Cuối cùng, mặt của Keisy ở trước mắt của Bạch Thiên phóng đại đến cực điểm, đôi mắt màu lam đó đang phun ra lửa giận hừng hực. Bạch Thiên chớp mắt, như mong muốn của Keisy, vẻ mặt khẩn thiết hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Keisy nheo mắt, gầm lên: "Leola bỏ trốn rồi."

"Ồ? Thật không?" Bạch Thiên nghe vậy mừng rỡ. Nói như thế, cậu ấy rốt cuộc thanh tỉnh rồi?

Nhưng hắn vừa nghĩ lại, không đúng à, nếu như Leola từ bên cạnh Long Hoàng chạy trốn rồi, đây là chuyện tốt, vì sao Keisy trái lại tức giận như thế đây? Hắn nhíu mày, không hiểu hỏi: "Vậy cậu đang tức giận cái gì? Cậu không cao hứng cậu ấy bỏ trốn sao?"

"Tôi đương nhiên tức giận rồi!" Keisy giống như phát điên rống giận, còn dùng ngón tay bạt mạng chọc chọc vào ngực của Bạch Thiên: "Tôi hỏi anh! Tôi hỏi anh!"

"Được, được... cậu hỏi." Bạch Thiên bị Keisy chọc đến liên tục lùi mấy bước, chỉ có thể cười khổ trả lời.

"Căn cứ vào thám tử hồi báo, Leola chạy trốn mấy ngày rồi, Bảo Lợi Long cũng tuyệt đối ở bên cạnh hắn. Nhưng, anh có từ bên Liệt Diễm nhận được tin tức của bọn họ không?" Keisy nghiến răng nghiến lợi mà nói. Cậu ở trong lòng phát thề với trời, đợi đến khi nhìn thấy Leola, chuyện đầu tiên muốn làm, chính là xé nát khuôn mặt kia của hắn!

"Thật sự không có." Bạch Thiên kinh ngạc phát hiện Leola lại có thể không có liên lạc với bọn họ, lập tức vừa lại lo lắng hỏi: "Cậu ấy có thể đã xảy ra chuyện gì không?"

Nghe thấy câu hỏi của Bạch Thiên, Keisy thoáng chốc xẹp xuống, bực mình hồi ứng nói: "Tôi nào biết chứ, cái gã đó ngày ngày đều xảy ra chuyện."

"Nói không chừng cậu ấy đã bị Long Hoàng bắt về rồi... Vậy nên làm sao đây? Nói không chừng vừa lại biến thành Ngân Nguyệt rồi, nói không chừng..." Bạch Thiên hai tay khoanh ngực, bất an đi qua đi lại.

"Nói không chừng anh nói thêm gì nữa, tôi liền sẽ bị anh phiền chết!" Keisy mất kiên nhẫn túm lấy hai vai của Bạch Thiên, tránh cho hắn đi qua đi lại khiến mình càng thêm phiền lòng: "Tôi tới chính là muốn anh liên lạc Liệt Diễm, xem xem gã đó rốt cuộc chạy đến đâu rồi."

"Oh, đúng rồi, còn có Liệt Diễm." Bạch Thiên lúc này mới nhớ tới, vội vàng liên lạc Liệt Diễm.

(Bảo Lợi Long điện hạ? Điện hạ không có liên lạc tôi, chủ nhân.)

(Nghĩ cách lấy được liên hệ với nó thử xem.) Bạch Thiên vội vàng nói.

(Được.)

Qua một hồi, trong lòng Bạch Thiên truyền đến lời của Liệt Diễm: (Không được, quá xa xôi rồi, lấy năng lực của tôi không thể liên lạc tới Bảo Lợi Long điện hạ, trừ phi Bảo Lợi Long điện hạ chủ động liên hệ với tôi, năng lực của điện hạ mạnh hơn tôi, hẳn là có thể liên lạc tới tôi... Ơ? Chờ một chút, hình như là tiếng của điện hạ...)

Bạch Thiên không nhịn được kinh hô: "Bảo Lợi Long và Liệt Diễm liên lạc rồi!"

"Cái gì? Nó đã nói cái gì?" Keiay vội vàng hỏi.

"Leola hỏi chúng ta đang ở đâu, cậu ấy có nguy hiểm, muốn tìm chúng ta giúp..." Bạch Thiên nhíu mày, chuyển thuật lời của Liệt Diễm.

"Cái gã đó!" Keisy nghiến răng, suýt nữa tức đến tràn máu não, cố đè nén lửa giận, cậu rống to: "Hỏi hắn rốt cuộc ở đâu! Tôi dịch chuyển tức thời qua!"

"Hình như ở một cái tiểu thành trấn ở phía nam." Bạch Thiên nhíu mày nói.

"Tiểu thành trấn ở phía nam?" Keisy mỉa mai nói: "Cái đáp án này thật là rõ ràng ghê!"

Bạch Thiên lắc lắc đầu: "Không có biện pháp, bọn họ hình như cũng không rõ mình đang ở đâu."

Keisy lấy lòng bàn tay dùng sức gõ vào đầu, kêu rên: "Không biết mình đang ở đâu? Quả nhiên là chuyện gã đó sẽ làm."

"Hỏi thử gã đó, đã xảy ra chuyện gì? Nói không chừng tôi có thể tìm ra biện pháp giải quyết."

Bây giờ đổi lại Keisy hai tay ôm ngực đi qua đi lại, nghĩ tới nghĩ lui, thực sự nghĩ không ra biện pháp gì tốt, cũng chỉ có thể nói như thế.

"Đứt rồi! Tin tức đứt rồi." Bạch Thiên mặt trắng bệch, vẻ mặt "nên làm sao đây" nhìn hướng Keisy.

Keisy mím chặt môi, nắm tay cũng nắm rất chặt. Làm sao lại như thế? Gã đó rõ ràng năng lực cao cường như vậy, vì sao cứ luôn là gặp phải chuyện ngay cả năng lực cường đại như thế của hắn cũng không thể giải quyết?

"Bạch Thiên, mang theo một đội kỵ sĩ có vật cưỡi phi hành, tốt nhất là vật cưỡi có thể thu nhỏ." Keisy không nói thêm bất cứ lời đùa giỡn nào nữa, nghiêm túc hạ chỉ thị: "Tôi đại khái có thể mang theo hai mươi người, nếu cộng thêm vật cưỡi... tôi dốc sức thử xem, đợi sau khi dịch chuyển đến phía nam liền lập tức triển khai tìm kiếm kiểu trải thảm."

Bạch Thiên gật đầu, mấy ngày cùng những kỵ sĩ chung sống đến nay, hắn đối với năng lực của bọn họ đều hiểu rõ nằm lòng, trong lòng suy nghĩ một chút, đã quyết định xong mấy nhân tuyển, lập tức hét mọi người đi tìm những người đó tới.

Keisy nhắm đôi mắt, mặc dù thực lực của cậu liên tục tiến bộ, nhưng hai mươi người cộng thêm vật cưỡi, dịch chuyển tức thời thế này vẫn là rất miễn cưỡng, chỉ là cậu không muốn giảm thêm người nữa, thiếu một người liền đại biểu tiến độ của công tác tìm kiếm càng thêm chậm rãi. Keisy hết sức hiểu rõ, cái gã Leola này không đến thời khắc cuối cùng, căn bản sẽ không cầu cứu, cho nên tình huống bây giờ của hắn nhất định là hết sức khẩn cấp, một chút cũng chậm trễ không được, cho nên Keisy cũng chỉ có dùng lực lượng lớn nhất của mình đưa viện binh đến phía nam đại lục.

Cậu lâm vào trong trạng thái suy tư, bắt đầu tìm kiếm nơi mình muốn đặt chân, nhưng cảm tri lại chậm chạp mở rộng không ra, giống như bị một bức tường vô hình ngăn cản, kỳ quái chính là, phạm vi bức tường vô hình này ngăn cản vậy mà đúng lúc là cả căn cứ bí mật!

"Chúng ta bị phát hiện rồi!" Keisy hét lớn ra tiếng.

Mọi người có chút ngỡ ngàng nhìn hướng Keisy, chỉ thấy Keisy vẻ mặt kinh hoảng thất thố, cậu hét lớn với Bạch Thiên đã chạy đi: "Chuẩn bị chiến! Chúng ta bị phát hiện rồi! Bạch Thiên, mau chuẩn bị chiến!"

Bạch Thiên đột ngột dừng bước chân, hắn hoàn toàn không hoài nghi lời của Keisy nói, lập tức dùng mười phần sức lực, hét to với chúng kỵ sĩ ở đây: "Mọi kỵ sĩ nghe lệnh! Lập tức vào vị trí khu vực của mình phụ trách!"

Keisy dùng phi hành thuật, cấp tốc phóng về phía phòng chỉ huy, vừa đến phòng chỉ huy, cậu liền rống giận với kỵ sĩ trực ban: "Chúng ta bị phát hiện rồi! Xung quanh có bao nhiêu người mai phục?"

"Ơ?" Kỵ sĩ trực ban tỏ ra rất nhạ dị, hoảng loạn trả lời: "Không... không có người, trên máy theo dõi một người cũng không có."

Keisy dùng sức đẩy tên kỵ sĩ kia ra, trong phòng chỉ huy có cả một mặt tường đều là màn hình máy theo dõi, hình ảnh gần như bao gồm xung quanh căn cứ cùng các góc, gần như...

Ánh mắt của Keisy vừa quét qua, lập tức tỏa định một cái điểm đen nhỏ trong bầu trời, cậu hít sâu mấy hơi, sốt ruột chỉ thị nói: "Phóng đại! Phóng cái hình ảnh này đến lớn nhất!"

Mấy kỵ sĩ lập tức điều khiển máy móc, phóng cái hình ảnh mà Keisy nói đến lớn nhất, bất ngờ phát hiện, cái điểm đen nhỏ không khiến người chú ý lắm kia, lại có thể không phải chim chóc gì đó, mà là một người, một người đàn ông mặc trường bào quái dị hai màu đen trắng.

"Misery?" Keisy rất kinh ngạc.

Misery hiển nhiên sẽ biết cái căn cứ bí mật này, dù sao hắn có thể nói là một trong những thế lực của Jones.

Chỉ là, Misery đã bị Long Hoàng bắt đi rồi, Long Hoàng biết rõ thực lực của hắn, hẳn là sẽ nghiêm ngặt đề phòng hắn đào tẩu mới phải...

Hơn nữa, Misery vì sao muốn phong tỏa cả căn cứ bí mật, khiến dịch chuyển tức thời hoàn toàn mất hiệu quả?

Keisy ở trong lòng không ngừng suy luận, càng suy luận, sắc mặt càng khó coi.

Chẳng lẽ... Misery đã bị Long Hoàng khống chế sao?

Keisy chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng trầm trọng, nhưng, cậu vẫn phải làm tốt chuẩn bị. Cậu biết dưới tay Long Hoàng không chỉ có Misery ma pháp sư này, còn có một ma pháp sư thần bí và cường đại khác, mà hai người này rốt cuộc có thể ở trong chớp mắt đưa đến bao nhiêu kỵ sĩ?

"Phát thanh, bảo mọi ma pháp sư và kỵ sĩ đều giữ nghiêm cương vị của mình."

Keisy lẩm bẩm, kỵ sĩ xung quanh lại cảm thấy có chút chuyện bé xé ra to, chẳng qua chỉ là một người mà, người này có thể làm gì cả cái căn cứ đây? Cùng lắm phái một đội kỵ sĩ ra bắt hắn chẳng phải được rồi?

"Mau chóng phát thanh! Kêu mọi người mau chóng đứng định vị cho tôi! Người bên ngoài là Misery một trong mười tội phạm truy nã lớn nhất, các người thế nhưng đừng cho rằng hắn tên tội phạm truy nã top mười này là làm giả!" Keisy lớn tiếng rống.

Những kỵ sĩ đều giật mình, lập tức bắt đầu phát thanh, rất nhanh chóng, cả căn cứ bí mật đều khởi động.

"Long Hoàng ý định muốn đối quyết rồi sao?"

Keisy trong lòng suy nghĩ, đây có thể có quan hệ với việc Leola đào thoát hay không? Còn có nguy hiểm Leola gặp phải... cậu không khỏi nhíu mày, không ngờ đến sự tình sẽ đụng nhau ở cùng một chỗ, Leola có nguy hiểm, nhưng cậu và Bạch Thiên lại đi không ra.

"Gã đó mặc dù vận khí đúng là tệ hại, chẳng qua lần nào cũng có thể gặp dữ hóa lành, lần này hẳn là cũng sẽ không có chuyện đi?" Keisy lẩm bẩm.

Cậu nhìn Misery trên màn hình, chỉ là cự ly hết sức xa xôi, căn bản nhìn không rõ biểu tình trên mặt của đối phương. Đột nhiên, cậu nhớ tới tình cảnh lúc đầu nhìn thấy Misery... ở trên xe bus, cậu vốn vọng tưởng muốn bắt tên tội phạm truy nã này, để cho mình không lo ăn mặc. Nào biết, về sau mới phát hiện, tên tội phạm truy nã trên mặt luôn là mang nụ cười như đùa giỡn nhân gian này, vậy mà có nguồn gốc sâu như thế với mình.

"Ngươi cái đồ đần độn này! Nếu như Gre ở đây, ông ta nhất định cũng sẽ mắng ngươi như thế..." Keisy ở trong lòng buồn bã mắng.

Hít sâu một hơi, Keisy tạm thời dứt bỏ mọi tình cảm cá nhân, lấy thái độ lãnh tĩnh lý trí để chỉ huy hết thảy. Cậu hiểu rõ, chuyện bây giờ cậu có thể làm vì Misery, chính là bảo vệ căn cứ bí mật này.

◊◊◊◊

"Mai Nam!"

Thanh Thanh và Liệt Diễm vội vàng phóng vào phòng, sắc mặt dị thường khó coi. Mai Nam thì từ trong văn kiện đầy trên bàn giơ lên khuôn mặt tái nhợt kia của hắn, có chút yếu ớt hỏi: "Chuyện gì?"

"Căn cứ bí mật bị công kích rồi." Thanh Thanh buồn rầu nói.

Mai Nam ngẩn người, lẩm bẩm nói: "Bị phát hiện rồi? Cũng khó trách, Misery đã bị bắt, Long Hoàng vừa lại thiện trường thôi miên và khống chế lòng người, tra ra chỗ của căn cứ bí mật kỳ thực cũng là chuyện sớm muộn."

"Mai Nam, cậu làm sao có thể lãnh tĩnh như thế! Bạch Thiên và Keisy đều còn ở đó đây!" Thanh Thanh tức giận nói.

Mai Nam lại chỉ là nhàn nhạt cười cười: "Thanh Thanh, đừng tức giận, tôi không phải không quan tâm bọn họ, chỉ là nếu tôi đã giao căn cứ bí mật cho bọn họ rồi, đương nhiên là tin tưởng bọn họ nhất định có thể bảo vệ tốt căn cứ."

Thanh Thanh nghe xong lời của Mai Nam, lúc này mới hơi chút bình tĩnh, chỉ là trên mặt vẫn mang thần sắc lo lắng: "Nhưng, nhưng nếu Long Hoàng vừa lại giở quỷ kế gì, nhóm Keisy làm sao có biện pháp chống đỡ được đây? Mai Nam, tôi thật sự rất lo lắng, bọn họ một mình ở đại lục Acalane, xung quanh toàn là kẻ địch... tôi rất là lo lắng!"

Nhìn thấy Thanh Thanh sốt ruột như thế, trong lòng Mai Nam kỳ thực cũng lo lắng cho bạn bè, nhưng lại không thể biểu đạt ra, càng không thể rời khỏi đây, đi trợ giúp bạn bè...

Hắn cố đè nén bất an trong lòng, khuyên nhủ: "Thanh Thanh, nghe tôi nói, chúng ta bây giờ tuyệt đối không thể đi, một khi Long Hoàng có động tác lớn gì, nhất định sẽ dẫn tới nghi ngờ của Liên Minh Thương Tế, đến lúc đó, chúng ta liền phải thừa dịp châm lửa quạt gió, chỉ có lôi kéo Liên Minh Thương Tế, mới là phương pháp chân chính có thể trợ giúp nhóm Keisy."

"Thanh Thanh biết." Cô đau lòng cúi thấp đầu: "Nhưng, tôi vẫn muốn để cho bọn họ biết, chúng ta là thật sự thật sự rất muốn lập tức xông đi giúp bọn họ, chỉ là không có biện pháp đi mà thôi... nếu không nói, không chừng hai người bọn họ sẽ cho rằng chúng ta bỏ mặc bọn họ đây."

Mai Nam không nhịn được gật đầu, trong mắt cố nhẫn nhịn nước mắt nói: "Cậu nói cũng phải, Thanh Thanh, cổ vũ luôn cả phần của tôi đi, để cho bọn họ biết, cho dù chúng ta không ở bên đó, nhưng lòng là ở cùng với bọn họ!"

"Liệt Diễm, ngươi nghe thấy rồi chứ, mau chóng nói với bọn họ!" Thanh Thanh vội vàng nói với Liệt Diễm.

Liệt Diễm ngoan ngoãn truyền lời qua, một hồi sau, Liệt Diễm nói ra hồi đáp: "Chủ nhân nói, chủ nhân biết rồi, chủ nhân sẽ dốc toàn lực bảo vệ căn cứ bí mật, xin hai người đừng lo lắng. Còn có Keisy nói, ồn chết người đi được, cậu ta bây giờ đang rất bận, đừng nói lời thừa thãi làm phiền cậu ta!"

"Cái tên Keisy này nói chuyện thật đáng ghét." Thanh Thanh bĩu môi, nhưng ánh lệ lóe lên trong mắt lại lộ ra quan tâm tha thiết chân thành của cô.

Thừa thãi sao? Mai Nam lộ ra tươi cười mừng rỡ, thật sự là thừa thãi đây! Loại chuyện giữa bạn bè đều hiểu rõ này, nào còn cần nói đây?

Mặc dù nói tin tưởng bạn bè, nhưng trong lòng Mai Nam vẫn không khỏi lo lắng, hai ngày qua, hắn gần như cứ cách mấy giờ liền đi hỏi Liệt Diễm tình huống hiện tại thế nào, may mà căn cứ bí mật và những người đó không hổ là thế lực ngầm của Jones bồi dưỡng, trước mắt hình như là vững vàng chặn đội ngũ của Long Hoàng ở bên ngoài, một chút thuận lợi cũng không cho chiếm.

Ở ngay lúc này, machine thông tin vang lên, Mai Nam tiếp lên một cách tự nhiên: "Tôi là Mai Nam."

"Mai Nam, cậu và Thanh Thanh đều đến phòng tôi một chút." Trong machine truyền đến tiếng của Thống Lĩnh Áo Đỏ.

"Được, chúng tôi lập tức đi qua." Mai Nam cảm thấy kỳ quái, Thống Lĩnh Áo Đỏ đặc biệt tìm bọn họ làm cái gì? Còn có Thanh Thanh?

Mặc dù trong lòng nghi hoặc không thôi, Mai Nam cũng chỉ có thể đến phòng của Thanh Thanh gọi một câu: "Mẹ cậu tìm chúng ta."

Hai người đầu đầy sương mù đi về phía phòng của Thống Lĩnh Áo Đỏ, dọc đường không ít suy đoán ý đồ của Thống Lĩnh Áo Đỏ, chỉ là cuối cùng vẫn là trăm điều khó hiểu.

Sau khi đến phòng của Thống Lĩnh Áo Đỏ, khi cửa phòng vừa mở ra, bên trong ngoại trừ Thống Lĩnh Áo Đỏ, ngay cả tam đại thống lĩnh đều ở đây, hơn nữa, lại có thể còn có người khác.

Mai Nam và Thanh Thanh đều há hốc miệng, suýt nữa rớt luôn cả cằm, đánh chết bọn họ cũng không ngờ đến, những người này lại có thể sẽ cùng xuất hiện ở Liên Minh Thương Tế.

Bọn