Chương 2: Khu Phố Hắc Ám

"Ông cái lão này lại có thể để cho Leola tự mình chạy loạn? Tôi chẳng phải bảo ông phải trông kỹ anh ta?"

Keisy túm lấy cổ áo của hiệu trưởng, lông mày dựng ngược gào thét, mà ba chỗ dựa vững chắc khiến cho Keisy có thể hung hăng càn quấy như thế cũng âm trầm mặt đứng ở phía sau Keisy, nếu Barbarise giao không ra Leola, hoặc là giao ra thi thể của Leola, sợ rằng Barbarise hẳn là rất có hi vọng trở thành hiệu trưởng đầu tiên bị học sinh thủ tiêu trong lịch sử học viện Acalane.

"Hắn chỉ là mang Bảo Lợi Long đến phòng liệu thương, hơn nữa ta là vì muốn cổ vũ cho các ngươi mới bảo hắn tự mình đi, phòng liệu thương gần như thế, dọc đường vừa lại rất náo nhiệt, sẽ không có chuyện gì đâu! Leola nhất định là đang ở phòng liệu thương đợi Bảo Lợi Long lành thương." Barbarise kêu trời kêu đất hô oan uổng.

"Đúng đấy, Keisy, phòng liệu thương thật sự rất gần, Leola đại ca hẳn là sẽ không có chuyện đâu." Thanh Thanh vội vàng hòa giải, đồng thời cũng cảm thấy Keisy có hơi phản ứng quá độ rồi.

Keisy tức tối hất cổ áo của Barbarise ra, sắc mặt âm trầm nói: "Nếu Leola không ở phòng liệu thương, ông cứ chuẩn bị để cổ lên bảo kiếm của Bạch Thiên đi."

Mai Nam cũng nhíu mày: "Keisy, cậu có phải cũng cảm thấy Leola là lạ? Tôi lo cậu ta có thể sẽ, sẽ không từ mà biệt..."

"Đừng nói nữa, trực tiếp đến phòng liệu thương xem thì biết."

Keisy không kiên nhẫn trả lời, khuôn mặt căng cứng hoàn toàn thể hiện rõ cảm giác bất an trong lòng cậu, ngay cả Thanh Thanh và Bạch Thiên cũng bị mặt của Keisy lây nhiễm, tất cả đều sốt ruột muốn phóng đến phòng liệu thương, Barbarise bên cạnh thì hiện lên một tia thần sắc do dự.

Ai ngờ, không cần chờ đến phòng liệu thương, Jasmine và Lansecy với thần sắc áy náy đã bế Bảo Lợi Long đi về phía đoàn người Keisy, Jasmine còn gấp đến dùng chạy bộ vọt tới, mở đầu liền hỏi: "Các cậu có thấy Leola không?"

Bốn người Keisy, cộng thêm Barbarise với sắc mặt bắt đầu tái nhợt, tất cả đều chuyển ánh mắt đến Bảo Lợi Long trong tay Jasmine, mười con mắt đều nhìn chằm chằm vào Bảo Lợi Long "đáng lẽ ở bên cạnh Leola", Keisy hít sâu mấy hơi mới nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Bảo Lợi Long! Cha ngươi đâu?"

Mắt to của Bảo Lợi Long sớm đã chứa đầy nước mắt, vừa nghe thấy lời Keisy hỏi, lập tức miệng méo xệch, từng viên nước mắt lớn liền rớt ra: "Oaa, papa biến mất rồi, biến mất rồi, Bảo Lợi Long tìm không được papa."

Vẻ mặt lông mày dựng ngược ban đầu của Keisy lập tức âm trầm xuống, khi ngẩng đầu nhìn hướng Jasmine và Lansecy, nổi lên nghi hoặc đối với thần tình có chút không được tự nhiên của hai người, xem ra mất tích của Leola không thoát khỏi quan hệ với hai người này rồi, Keisy giọng lạnh như băng chất vấn: "Đã xảy ra chuyện gì? Leola sẽ không vô cớ mất tích."

Jasmine có chút lo lắng nhìn hướng Lansecy, mà người sau vẻ mặt càng áy náy nói: "Xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi tưởng thương trên người Bảo Lợi Long là do Leola đánh, cho nên hung dữ khiển trách anh ta một trận."

"Papa mới sẽ không đánh Bảo Lợi Long đây." Bảo Lợi Long lớn tiếng kháng nghị, khiến Lansecy càng áy náy cúi thấp đầu.

Keisy lại nhíu mày, Leola hẳn là không đến nỗi sẽ bởi vì bị khiển trách liền bày trò mất tích chứ? Sát thủ hẳn không phải là người ấu trĩ như thế, hẳn là có ẩn tình khác... chẳng lẽ đúng như mình nghĩ? Keisy có chút do dự, vội vàng xoay người hỏi những người khác: "Này! Các cậu cảm thấy Leola có thể sẽ bởi vì không muốn liên lụy chúng ta, cho nên bỏ nhà ra đi không?"

Sắc mặt ba người Thanh Thanh đột biến, Thanh Thanh ngồi ở trên trang giáp còn thốt lên: "Nhất định là như thế, tôi cứ cảm thấy Leola đại ca sau khi tỉnh lại, cứ luôn đều rầu rĩ không vui."

Keisy vỗ mạnh vào đầu mình: "Chết tiệt! Hàm ý nụ cười kia của anh ta chẳng phải là đang tạm biệt sao."

Barbarise nuốt nuốt nước miếng, khẽ túm trường bào lên nhón chân định len lén chạy trốn sang đại lục khác, đáng tiếc, Keisy đang đưa lưng về phía Barbarise ngay cả nhìn cũng không nhìn, một ngón trỏ chỉ về phía sau, trang giáp thiên sứ của Thanh Thanh liền giơ cung lớn, mũi tên khổng lồ nhắm ngay vào cái đầu nho nhỏ của Barbarise, một tên này nếu bắn đi, Barbarise tuyệt đối không phải trúng tên bỏ mình, mà là nổ đầu bỏ mình.

Tiếng nói giống như ác ma của Keisy vang lên: "Hiệu – trưởng – đại – nhân, làm phiền ông dùng toàn bộ quyền lực, tiền lực, tinh lực, nhẫn nại lực, tôi mặc kệ ông có lực gì, cầm lấy tất cả tìm ra Leola cho tôi, nếu không hãy cẩn thận hai hòn của ông đấy!"

Thanh Thanh mặc dù mặt đỏ hồng, nhưng cung lớn trên tay trang giáp cũng không úp mở, chầm chậm từ đầu của Barbarise di chuyển xuống...

"Đừng nha! Ta vẫn chưa sinh ra tiểu Barbarise mà, ta lập tức đi tìm ngay, lập tức đi ngay!" Barbarise mặt khốn khổ, bắt đầu suy nghĩ nên đi đâu tìm Leola.

◊◊◊◊

Nếu như không đi xa một chút, sợ rằng nhóm Keisy rất dễ dàng có thể tìm được mình, một khi bị nhóm Keisy tìm được, lần sau sợ rằng sẽ không đi khỏi dễ dàng như thế, nếu như hắn tiếp tục ở bên cạnh nhóm người Keisy, kết cục của bọn họ có phải sẽ giống như Anse, bị hắn tước đoạt mơ ước, biến thành một cỗ thi thể lạnh như băng?

Nhớ đến cảnh Anse vĩnh viễn nhắm đôi mắt, trong lòng Leola đau nhói, bước chân càng không chịu dừng lại, tự đi về phía khu phố càng vắng vẻ càng tối tăm, giống như đó mới là nơi hắn nên đi, cảnh đường phố dọc đường dần dần từ náo nhiệt phồn hoa biến thành đoàn người tụm năm tụm ba qua lại rất nhanh, kiến trúc vật cao vút chọc trời bên cạnh cũng ít dần, còn lại một cao ốc cũ nát lắc lư, trên đất trống cỏ dại mọc thành bụi có mấy gã lang thang mặc quần áo cũ nát nằm tùy ý, đồng thời dùng ánh mắt không mang hảo ý nhìn trường bào tinh trí nguyên vẹn trên người Leola.

Leola không phải không phát hiện ánh mắt ác ý xung quanh, mặc dù đánh mất võ công, nhưng trực giác của nhiều năm làm sát thủ lại vẫn tồn tại, đồng thời thân thủ nhanh nhẹn cũng không có biến mất theo võ công, Leola tin mình mặc dù ứng phó không nổi sát thủ chuyên nghiệp, nhưng mấy tên lang thang đầu phố trái lại vẫn không phải vấn đề.

Có lẽ mười mấy tên sẽ có chút vấn đề, Leola dừng chân, nhìn cả chục gã lang thang tụ tập lại ở phía trước, trong mắt mỗi một tên đều lóe theo tia tham lam, mục đích của bọn chúng hình như rất rõ ràng, Leola trực tiếp nói với người đầu lĩnh: "Tôi không có tiền."

Gã đàn ông cao gầy mặc áo ba lỗ bẩn thỉu ở trước nhất lộ ra hàm răng vàng khè, há to miệng cười: "Ai nói? Ngươi rất đáng giá à, nhóc con lạc đường, chỉ cần xé ngươi ra, nội tạng cũng không ít giá trị, đủ cho anh em ta ăn ngon mấy bữa."

Mọi người đều nở nụ cười gian xảo, mấy tên trong đó nghĩ đến mấy bữa ăn ngon kia, ngay cả nước dãi cũng không nhịn được chảy ra, đồng thời cũng càng ngày càng áp sát Leola, nghe thấy lời của gã đàn ông nói, Leola cũng biết chuyện không thể kết thúc yên bình rồi, Leola cúi người rút Toái Ngân trong giày, nhưng vẫn không có xuất Toái Ngân ra khỏi vỏ, tránh cho lỡ tay giết người.

"Lần này sảng khoái rồi, cái thứ kia không biết có thể để cho chúng ta ăn thêm mấy bữa?" Trong mắt gã đàn ông cao gầy lóe ra tham lam, nôn nóng rống lên với người phía sau: "Mau lên! Cơm ngày mai ở ngay trước mắt rồi."

Không cần chờ gã đàn ông hạ lệnh, mọi người sớm đã cầm gậy gộc xông lên, Leola đối diện với cả chục người, sắc mặt mặc dù lãnh tĩnh giống như trước kia, đáy lòng lại biết mình sợ rằng không thể nguyên vẹn trở ra rồi, nhưng Leola mười mấy năm tung hoành giới sát thủ trái lại cũng không đến nỗi thật sự bị mười tên lang thang xé đem bán, ánh mắt của Leola sít chặt, cầm Toái Ngân nghênh đón mười mấy gã lang thang.

Mặc dù tốc độ thua xa trước kia, nhưng đối với người bình thường mà nói, thân thủ của Leola vẫn là đủ nhanh nhẹn, mấy người xông lên trước tiên đều bị mấy gậy của Leola đánh ngã xuống đất, mặc dù bởi vì sức lực của Leola không đủ, mấy người đó cũng không có cứ như thế ngất đi hay rách da gãy xương, nhưng mấy gậy này cũng đủ khiến cho chúng nằm trên đất kêu rên một hồi.

Nhưng trận thế tiếp đến thì không dễ ứng phó như vậy rồi, cả chục người múa gậy loạn xạ, Leola mất đi võ công, mấy lần mặc dù nhìn thấy hoặc đã phát giác công thế, thân thể lại không có đủ năng lực né tránh, cứ thế chịu mấy gậy rắn chắc, nhưng sức chịu đựng của sát thủ hơn người, chịu mấy gậy cũng không đủ khiến hắn rên ra tiếng, đồng thời để không bị thương nữa, Leola trái lại càng cấp tốc giải quyết kẻ địch, mỗi một gậy đều vô cùng có hiệu suất đánh vào cái ót của kẻ địch, thỉnh thoảng sai sót, Leola cũng sẽ lập tức bổ thêm mấy gậy, mặc dù trên người cũng thường thường bởi vì sai sót mà phải chịu mấy gậy.

"Nhóc con thối tha, đừng vùng vẫy nữa!"

Mắt thấy người của mình từng tên tiếp nối nhau ngã xuống, gã đàn ông cao gầy rống giận, gậy gỗ trong tay hung hăng nện về phía mặt của Leola, trên đó còn đóng mấy cây đinh sắt ngổn ngang, Leola nhanh nhẹn né qua kích này, lại không né được va chạm đầu gối của gã đàn ông, dù bụng chịu phải kích này Leola hoàn toàn không có thư giãn, Toái Ngân từ dưới lên trên đánh vỡ cằm của gã đàn ông.

Phần cuối của một trận hỗn chiến đầu phố, một chục tên lang thang nằm trên mặt đất liên tục kêu rên, gã đàn ông cao gầy lúc đầu thì ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh, người duy nhất đứng ở hiện trường, chỉ còn lại chàng trai mặc thuật sĩ bào màu xám đậm, tay phải cầm Toái Ngân, tay trái ôm bụng, trên khuôn mặt lãnh tĩnh mà có chút tái nhợt của Leola tuôn ra không ít mồ hôi.

Bốp, Bốp, một tiếng vỗ tay nhỏ bé từ bên cạnh bức tường âm u truyền tới, Leola nắm càng chặt Toái Ngân trong tay, hắn sớm đã phát hiện có người đang nhìn lén ở bên cạnh, chỉ là không biết làm sao mà thôi, Leola nhìn về phía cái góc đó, hàm ý cảnh cáo trong mắt dày đặc.

"Thân thủ thật lợi hại."

Giọng nam trầm thấp khen ngợi Leola, đồng thời, một người đi ra từ trong góc âm u, một người đàn ông trung niên mặc tây phục trang trọng, người đàn ông có một khuôn mặt vuông vắn, tóc ngắn được chải một cách chỉnh tề còn bôi dầu bóng, còn mang một bộ kính râm đen, thoạt nhìn tương đối có uy nghiêm.

Leola một chút cũng không dám thư giãn nhìn chằm chằm vào người đàn ông, dưới tình huống không có chân khí chống đỡ, chỉ đánh xong một trận, Leola đã hơi lộ vẻ mệt mỏi rồi, nhưng khi chưa biết ý đồ của người đàn ông, Leola cũng chỉ có thể cố khơi dậy tinh thần hỏi: "Ông muốn làm cái gì?"

Người đàn ông trung niên mỉm cười: "Xin cho phép tôi trước tiên tự giới thiệu, tôi là Ba Khắc Vương của Khu Phố Hắc Ám, cũng là một trong những người chủ sự của lôi đài hắc ám.

Leola mặt vô biểu tình gật đầu, sát thủ vô cùng có kiên nhẫn hỏi lần nữa: "Ông muốn làm cái gì?"

"A! Các hạ thật là người trực tiếp." Ba Khắc Vương xòe hai tay, hiểu rõ Leola không thích lời khách sáo, cho nên cũng trực tiếp bắt đầu nói rõ: "Tôi là người chủ sự của lôi đài Hắc Ám, thường thường phải đi ra tìm người tham gia thi đấu mới, không biết các hạ có hứng với đánh lôi đài không?"

"Không có." Leola trực tiếp trả lời, đồng thời dứt khoát xoay người rời khỏi.

Cho dù đã thấy qua đủ loại người, Ba Khắc Vương cũng không ngờ đến người trước mắt vậy mà lạnh nhạt như thế, ngay cả hỏi một câu lôi đài hắc ám là cái gì cũng không có, cự tuyệt một cách khiến cho Ba Khắc Vương không biết làm sao tiếp tục, chẳng qua Ba Khắc Vương ngẫm lại, lôi đài thủ dưới tay mình đã tử thương, nếu không tìm được một lôi đài thủ, Ba Khắc Vương sợ rằng sắp xoay sở không nổi ở lôi đài hắc ám rồi.

Ba Khắc Vương vội vàng bước nhanh tiến lên, chặn đường đi của Leola, một đôi mắt bạc lạnh lùng nhìn Ba Khắc Vương, khiến Ba Khắc Vương vậy mà sau lưng nổi cơn ớn lạnh, chẳng qua nghĩ đến biểu diễn thi đấu mấy ngày sau sắp bị bỏ trống, Ba Khắc Vương vẫn là kiên trì đến cùng chặn đường Leola, đồng thời khởi động mặt cười: "Cân nhắc thử một chút nhé? Chỉ cần chiến thắng, tiền thưởng tôi và cậu sẽ 5-5."

Leola ngay cả hưởng ứng cũng không có, lập tức xoay bước chân, liền muốn đi qua bên cạnh Ba Khắc Vương.

"Chờ một chút!" Ba Khắc Vương cắn răng một cái: "3-7, tôi 3 cậu 7, chỉ cần đánh thắng một trận, liền có trăm ngàn bỏ túi, trận thứ hai là hai trăm ngàn, trận thứ ba- bốn trăm ngàn, nếu như đánh tới trận cuối, vậy mười triệu của trận đó để cho một mình cậu lấy."

Leola dừng bước chân, ý nghĩ muốn kiếm tiền đột nhiên hiện lên trong lòng, hắn cần rất nhiều tiền mới có thể nuôi sống Bảo Lợi Long cái bao tử vua này... không đúng! Hắn đã không cần phải nuôi Bảo Lợi Long rồi, Leola lắc lắc đầu, lắc đi hình ảnh Bảo Lợi Long ngoác mồm ăn thịt khỏi đầu.

Ba Khắc Vương thấy Leola dừng chân, trong lòng cao hứng một chút, nhưng tiếp đến nhìn thấy Leola lắc đầu, sắc mặt của Ba Khắc Vương lại trầm xuống, mình tốt xấu gì cũng đã tung hoành mười mấy năm ở Khu Phố Hắc Ám, đằng trước đằng sau đều có chục tên vệ sĩ đi theo, nếu không phải mình vì chuyện lôi đài thủ làm cho sứt đầu mẻ trán, đi ra đầu đường xem xem có thể may mắn gặp phải cái tuyển thủ hay không, trước mắt thằng nhóc có mắt kỳ quái này sợ rằng muốn gặp hắn còn không được đây, bây giờ thằng nhóc này lại có thể đem Ba Khắc Vương hắn quay mòng mòng?

Đây bảo Ba Khắc Vương làm sao nuốt được cục tức, hắn trầm giọng quát: "Nhóc con thối tha, đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!"

Quái lạ là, đi theo tiếng quát của Ba Khắc Vương, đầu phố dường như không có ai đột nhiên chui ra hai gã vạm vỡ, bên chân của hai người đều treo hai khẩu súng màu đen, mười phần hàm ý cảnh cáo.

Nhìn thấy súng, mắt của Leola lóe lên, trong lòng lãnh tĩnh tính toán, lấy tốc độ bây giờ của hắn sợ ràng không thể đấu thắng súng, nhưng nếu như là chạy trốn thuần túy, cơ suất thành công khoảng là 50% đi? Nghĩ đến đây, bước chân của Leola hơi di chuyển về sau, một tiếng súng lại theo đó vang lên, Leola quay đầu nhìn, mặt đất phía sau chân của mình đang bốc khói.

Ba Khắc Vương lạnh lùng cười: "Vệ sĩ của ta thế nhưng là có kỹ thuật bắn chuẩn nhất toàn Khu Phố Hắc Ám, muốn chạy trốn? Hãy hỏi súng của hai người bọn họ trước đã."

Leola không làm sao ngó ngàng tới uy hiếp của Ba Khắc Vương, một đôi mắt bạc trực tiếp đánh giá hai vệ sĩ cầm súng, người đàn ông bên trái xem ra tuổi trẻ hơn trên tay đang cầm súng, xem ra người nổ súng chính là hắn, nhưng súng của người đàn ông trung niên bên phải vẫn ổn định nằm ở trong bao súng, Leola thoáng nghĩ, xem ra sự ăn ý của hai người này khá tốt, vậy mà không cần ngôn ngữ, đã quyết định do ai nổ súng ngăn cản hắn bỏ trốn.

Xem ra cơ suất chạy trốn thành công của hắn hạ xuống còn 30% rồi, sợ rằng còn phải mang theo mấy lỗ đạn mới đi được, mặt của Leola tuy không có biểu tình, nhưng trong lòng lại âm thầm than thở mấy hơi, quyết định trực tiếp đàm phán với Ba Khắc Vương, Leola nhìn hướng Ba Khắc Vương, đơn giản sáng tỏ nói rõ cấm kỵ lớn nhất của mình: "Tôi không thể giết người."

Ba Khắc Vương đầu tiên là sửng sốt, sau đó hiểu thằng nhóc trước mắt đã thỏa hiệp rồi, nghĩ đến thi đấu lôi đài đang vô cùng cấp bách cuối cùng cũng có người đánh rồi, Ba Khắc Vương không nhịn được mỉm cười, ngữ khí uy hiếp vừa rồi mất sạch sành sanh, bộ dạng thân quen khoác tay lên vai Leola: "Đừng lo, nhóc con, ta còn sợ ngươi giết lôi đài thủ của người ta, ta thế nhưng phải đền tiền rồi."

Leola thoáng cân nhắc, ý nghĩ muốn kiếm tiền vẫn còn, huống hồ... hắn cũng không biết mình còn có thể đi đến đâu, tiếp tục đi khắp nơi không mục đích, sớm muộn sẽ bị đám người Keisy tìm được, liên tiếp suy nghĩ, Leola rốt cuộc gật đầu với Ba Khắc Vương.

"Tốt quá rồi, ta biết cậu biết điều mà, người anh em, ta vẫn chưa biết tên của cậu?" Ba Khắc Vương cười ha ha, mà tay súng vệ sĩ trẻ tuổi sau lưng cũng cất súng về bao, sau đó hai người lùi về góc, ẩn nấp ở trong bóng tối.

"Leola."

Ba Khắc Vương gật đầu rồi vẫy vẫy tay với Leola, sau đó tự mình đi vào trong con đường tối tăm không ánh sáng — hẻm cứu hỏa cũ kĩ, Leola không chút do dự đi theo, bóng tối đối với hắn mà nói tự nhiên giống như đi ở trong nhà, khiến Ba Khắc Vương đi ở phía trước trong lòng âm thầm lấy làm lạ, đồng thời suy đoán thân phận của Leola, nhất là bộ trường bào thuật sĩ trên người Leola càng khiến cho Ba Khắc Vương lần không được manh mối, đánh chết hắn cũng không tin người có thân thủ xuất sắc như Leola lại là một thuật sĩ.

Đi ở trong con hẻm cứu hỏa tối tăm chật hẹp bẩn loạn không chịu nổi, Leola gần như có loại cảm giác hoài cổ, giống như mình vừa lại trở về lúc trước khi gặp Anse, trải qua cái loại cuộc sống sát thủ không thấy được người, Leola không nhịn được tự tiêu khiển, xem ra hắn vẫn là thích hợp sống ở loại địa phương tối tăm ngột ngạt hơn, ngẫm lại tai họa gây ra trong những ngày hắn làm sát thủ thế nhưng muốn ít hơn nhiều so với lúc cùng sống với đám người Keisy.

Đi rất lâu, con hẻm cứu hỏa chập hẹp rốt cuộc lộ ra một tia sáng, lối ra ở ngay phía trước, Ba Khắc Vương gần như là có chút tự hào mà xoay người lại, giới thiệu Khu Phố Hắc Ám với Leola cái "người ngoài phố" này: "Đây chính là Khu Khố Hắc Ám, là khu vực hắc ám chính phủ Acalane cũng quản không được, cũng là phố rác rưởi dơ bẩn sa đọa trong miệng người ngoài phố các người