Chương - Mi có muốn ăn không?

Edit - Syeol

Trời đã sáng, mưa vẫn chưa từng dừng lại giống như vô cùng vô tận, không biết mệt mỏi rơi xuống, nước mưa tích tụ trong sân, nhanh chóng lan rộng, tạo thành một thác nước giữa mái hiên rồi chảy xuống.

"Mẹ ơi, mưa lớn như vậy, sẽ không cuốn trôi hết mầm dưa hấu của ta chứ?" Tô Nguyễn Nguyễn mới vừa rời giường, nhìn thấy bên ngoài vẫn còn mưa to, vội vàng chạy thẳng lên mái nhà.

Như người ta vẫn thường nói, sản phẩm xuất phát từ hệ thống luôn thuộc hàng tinh phẩm, ta tin tưởng các ngươi nhất định có thể vượt qua trận bão táp này.

Về phần những lời này đang nói cho mầm dưa hấu nghe hay nói cho chính mình nghe, đó không còn là vấn đề nữa.

Chạy tới mái nhà, trừ bỏ hai mảnh đất đen của hệ thống vẫn còn nguyên vẹn không tổn hao gì, thì phần đất còn lại cùng mớ rau dưa cô trồng trước đó đã bị mưa lớn cuốn trôi.

Mái nhà còn bị đọng nước, rất nhiều rau xanh bị mưa cuốn trôi vào đường ống thoát nước, mắc kẹt ở đó.

Nước mưa vẫn đỏ như vậy, chỉ là không còn đám giun chỉ khiếp người kia nữa.

Tô Nguyễn Nguyễn nhặt lại đống rau xanh bị tắc trong ống thoát nước ra, rửa thật sạch sẽ.

Nhìn thấy mầm dưa hấu bên cạnh đang phát triển rất tốt, không bị môi trường xung quanh ảnh hưởng, đã bắt đầu nở hoa. Tô Nguyễn Nguyễn lấy ra bốn mảnh đất đen ngày hôm qua làm xong nhiệm vụ được nhận, trải ra. Cô phân chia ra trồng cà chua nhỏ, ớt cay, dưa leo, còn có dưa lưới Hami.

Sau khi dọn dẹp xong liền đi xuống lầu, ngoài sân cũng đọng lại không ít nước, là do mưa lớn cuốn rau từ trên mái xuống, làm tắc ống thoát nước trong sân.

Lúc cô dọn dẹp xong sân ngoài, Lưu Tử Thần cũng đã rời giường.

"Chị ơi!" Lưu Tử Thần múc một ca nước đứng ở cửa chờ Tô Nguyễn Nguyễn: "Em đổ nước cho chị rửa tay."


"Nha, hôm nay sao lại ngoan như vậy? Có phải bị mị lực của chị đây hấp dẫn rồi đúng không? Sẵn sàng làm tay sai cho chị?"

Ai nha, ngẫm lại nếu nhân vật chính thật sự làm tay sai cho cô thôi đã cảm thấy thật k1ch thích.

"Chị!" Lưu Tử Thần nhíu mày nhìn Tô Nguyễn Nguyễn. Hắn đã trọng sinh, dựa theo tuổi tác trước khi hắn chết, hiện tại đã 36 tuổi!

"Chị, chị có muốn nghe lại mình đã nói cái gì hay không?"

Tay sai? Hắn đường đường là một đại dị năng giả, lại đi làm tay sai sao?

Bất quá nghĩ lại nếu bắt hắn phải làm tay sai cho chị, vì sao hắn lại có loại cảm giác vui vẻ khác thường?

*(Thỉnh các độc giả nhớ kỹ truyện không CP nha! Xin nhắc lại truyện không CP)

"Ai u, tiểu đậu định nhà chúng ta sau một đêm đã trưởng thành rồi? Khí thế nói chuyện cũng không giống như trước a.

Không tồi không tồi, bộ dáng trưởng thành có vài phần giống Tô gia nhà chúng ta đó. Chị đây thật vui mừng!"

Tô Nguyễn Nguyễn nghiêm túc nói hươu nói vượn.

Dùng nước Lưu Tử Thần đưa để rửa tay, Tô Nguyễn Nguyễn đeo tạp dề đi vào phòng bếp, hỏi "Xú đệ đệ, bữa sáng muốn ăn gì?"

"Chỉ cần là món chị làm, em đều thích ăn."

Đối với hắn mà nói, tối hôm qua mới ăn cơm do Tô Nguyễn Nguyễn làm. Nhưng đối với hắn vừa trọng sinh vào khuya hôm qua mà nói, hắn đã rất lâu rất lâu rồi chưa ăn qua thức ăn do Tô Nguyễn Nguyễn làm. Lâu đến mức hắn đã quên mất hương vị cụ thể trong đó là như thế nào.


"Miệng nhỏ của em sao lại ngọt như vậy a? Chị Lưu quả thực đã dạy dỗ em rất tốt đó!"

Nói đến chị Lưu, Tô Nguyễn Nguyễn đột nhiên nói: "Không đúng a, Tử Thần, chị gọi mẹ em là chị Lưu, tai sao em lại gọi chị là chị? Cái này không phải là rối loạn bối phận sao?"

"Nếu em gọi chị là a di thì hơi già. Hơn nữa, gọi là chị sẽ càng thân thiết hơn!" Lưu Tử Thần nhìn gương mặt non nớt tinh xảo của Tô Nguyễn Nguyễn, nhiều lắm cũng chỉ 18 tuổi.

Để một đại thúc 36 tuổi như hắn gọi cô một tiếng a di, hắn thật sự không gọi ra khỏi miệng được.

"Em nói cũng đúng, thôi vậy, xú đệ đệ, ôm chút củi lại đây cho chị, trước kia chị có ngâm chút đồ chua, chúng ta nấu cháo trắng ăn với đồ chua nhé."

Đồ chua Tô Nguyễn Nguyễn làm là học từ video trên mạng, chua cay ngon miệng, không quá mặn, rất thích hợp ăn với cơm hoặc cháo trắng.

Nấu cháo nhìn thì đơn giản nhưng lại không đơn giản, sau khi cháo sôi phải mở nắp để nấu, vì không để cháo dính nồi, còn phải quấy không ngừng, cứ nấu như vậy tới khi cháo chín vừa đặc lại vừa thơm là xong. Đối với hai người bệnh vừa mới hạ sốt này mà nói, ăn cái này càng thêm thích hợp.

Lưu Tử Thần ở một bên nhóm lửa, một bên bắt đầu dẫn dắt dị năng trong thân thể, cho đến khi một thủy cầu xuất hiện trong lòng bàn tay.

"Chị ơi, chị nhìn này!" Lưu Tử Thần nghịch thủy cầu trong tay, tận lực ngụy trang bản thân là đứa nhỏ 12 tuổi: "Chi ơi, có phải em rất lợi hại không?"

"A, đúng đúng đúng, em rất lợi hại!"

Tô Nguyễn Nguyễn thấy bộ dáng tranh công của hắn, quả thực muốn mắt không thấy tim không đau: "Nhưng chị lại có thể bay, có phải chị lợi hại hơn không?"

"Nhưng em còn biết tạo ra lôi điện!" Dứt lời, Lưu Tử Thần đem thủy cầu trong tay ném vào thùng rỗng. Mười ngón tay lập tức bị mấy vòng điện màu xanh bao bọc, phát ra tiếng xèo xèo!!


Tô Nguyễn Nguyễn: ......

Nếu nói hâm mộ thì đó là giả, cô là ghen tị, còn là loại ghen tị muốn chết.

Dị năng a, còn một lần được hai loại! Đúng là người so với người, tức chết người!

Tô Nguyễn Nguyễn tỏ vẻ, cô rất không vui, không thể dỗ dành!

"Hệ thống hệ thống, mi đi ra cho ta!"

Hệ thống: [......]

Nó không ra, nó không nghe thấy gì cả!

Tô Nguyễn Nguyễn thấy nó lại giả chết, giả thành sói xám đội mũ đỏ*(lấy cảm hứng từ cô bé choàng khăn đỏ), giọng nói dỗ dành cực kỳ ôn nhu: "Hệ thống đáng yêu, mi có ở đó không?"

Giọng điệu này, hệ thống nghe thôi đã cảm thấy run rẩy một trận: [Ký chủ, ta ở đây!]

"Hệ thống cục cưng à, mi xem, nhân vật chính Lưu Tử Thần đại nhân dưới sự trợ giúp của ta cư nhiên có được hai loại dị năng, cho nên......"

[Ký chủ, vừa rồi ngài nói cái gì?] Lời còn chưa nói xong, đã bị hệ thống xem vào.

Tô Nguyễn Nguyễn bị hệ thống bất ngờ hỏi có chút ngốc: "Vừa rồi ta hỏi hệ thống đáng yêu mi có ở đó không......"

[Không có!] Muốn dụ dỗ nó à, không có cửa đâu! Trực tiếp khởi động trình trình dự phòng - offline.

"Này, ta còn chưa nói xong mà!"

Gì nha! Hệ thống phế vật này a, sợ rằng nó là sản phẩm bị lỗi đi.

Hệ thống tỏ vẻ, cư nhiên bị ký chủ đoán trúng, thật xấu hổ.


Lúc nấu cháo xong, mưa bên ngoài cũng đã ngừng, Lưu Phương cũng tỉnh, ba người ngồi cùng nhau ăn đồ chua, uống cháo.

Mới vừa ăn được hai miếng, đã nghe thấy ngoài cửa lớn truyền tới âm thanh cào cửa quen thuộc.

Tô Nguyễn Nguyễn đem chén cháo trong tay thả xuống, nhanh chóng chạy ra ngoài xem thử.

Âm thanh cào cửa hôm nay so với trước kia đã lớn hơn mấy phần, chỉ cào mấy cái, cửa sắt đã bị cào thủng một cái lỗ lớn.

Nhìn cánh cửa sắt chỉ sau hai nhát cào đã bị xuyên thủng, cả người Tô Nguyễn Nguyễn đều cảm thấy khó chịu.

Trong sân ngoài sân, một người một tang thi thông qua lỗ thủng trên cửa sắt cứ như vậy đối mặt với nhau. Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không nhúc nhích.

Nhìn kỹ, gương mặt tang thi cào cửa tựa hồ không còn dữ tợn như trước kia, đôi mắt lồi ra lúc trước giờ đây đã gần giống như mắt người bình thường.

Tròng mắt cũng từ màu đỏ tươi biến thành màu đỏ sậm, rõ ràng nhất chính là, nó không còn giống như trước luôn há miệng, vừa lộ ra răng bén nhọn còn vừa ch ảy nước dãi.

Hoàn toàn có thể khẳng định một câu, ta đứng ở trước mặt ngươi, ngươi không thể nhận ra ta như lúc trước.

"Hệ thống hệ thống, mau giúp ta nhìn xem hiện giờ nó đã là cấp mấy rồi, chỉ số thông minh như thế nào?" Tô Nguyễn Nguyễn nóng nảy, xem ra nó rõ ràng đã tiến hóa thêm lần nữa.

[Sau khi kiểm tra đo lường, cấp bậc tang thi đã đạt tới cấp bốn. Chỉ số thông minh đạt tới nhân loại 7 tuổi.]

"7 tuổi sao? Đó chẳng phải vừa đúng độ tuổi của những đứa nhỏ thích nghịch ngợm nhất sao? Khó trách vừa trở về liền cào cửa lớn nhà ta!" Tô Nguyễn Nguyễn chỉ cảm thấy đau đầu cùng đau ví.

[Không, ký chủ, nó cào cửa, là muốn ăn thịt người, nó thèm thịt người tươi sống!]

Tựa hồ vì chứng mình lời hệ thống nói, con tang thi có trí lực đạt tới 7 tuổi, khóe miệng khép hờ lại bắt đầu ch ảy nước dãi...

Tô Nguyễn Nguyễn nhìn nó, da đầu giật giật, buột miệng thốt ra: "Cái đó.., ừm mi có muốn ăn không?"