Chương - Chuẩn Bị Cho Đợt Rét Đậm

Edit - Syeol

(*Có 1 chỗ tui muốn chỉnh sửa. Ban đầu tui tưởng hệ Lôi và hệ Điện là 1, nhưng sau khi edit chương này tui mới biết không phải. Như dị năng của Đại Lực là hệ Lôi - sấm sét. Lưu Tử Thần là hệ Điện - đúng nghĩa điện thực tế luôn ấy ạ. Cho nên rảnh tui sẽ sửa lại những chương trước. Sr mn về sự nhầm lẫn của tui.)

Bữa sáng Lưu Phương dùng nồi cơm điện nấu cháo, hấp thêm bánh bao, kèm theo đồ chua, ba người rất nhanh đã ăn xong.

Tối hôm qua người trong căn cứ đều được ăn một bữa cơm no, lại ngủ một giấc thật ngon, hôm nay trạng thái mọi người thoạt nhìn đã khá hơn lúc trước rất nhiều.

Mọi người sau khi đăng ký ở chỗ Lưu Phương xong sau đó đi theo Tô Nguyễn Nguyễn đến chân núi, khi nhìn thấy 6 cái kho hàng mà ngày hôm qua lúc bọn họ rời đi vẫn chưa có nay lại xuất hiện, trong lòng ai nấy đều bàng hoàng khiếp sợ.

Có thể trong vòng một đêm xây được kho hàng lớn như vậy, lại còn rắn chắc ngang với bê tông, đủ để cho thấy dị năng giả xây dựng này nhất định rất mạnh.

Mệt cho lúc trước bọn họ còn cảm thấy người bên bọn họ nhiều, có thể muốn làm gì thì làm, hiện tại xem ra, hoàn toàn là do những người này không muốn so đo cùng đoàn người bọn họ, nếu không chỉ bằng thực lực này, muốn bóp ch ết bọn họ đơn giản như bóp ch ết một con kiến.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, chút tâm tư nhỏ trong lòng bọn họ hoàn toàn tắt ngúm.

"Hôm nay Đại Lực phụ trách chặt cây, Tử Thân phụ trách chặt thành khúc, mọi người phụ trách kéo những thân cây đã phân khúc đến các kho hàng đó và xếp thành đống.

Thừa dịp trời không có mưa, mọi người tranh thủ làm việc nhanh lên, nếu không lát nữa trời mưa sẽ không làm được."

Những người này cơ bản đều là người bình thường, để bọn họ làm việc trong mưa, phỏng chừng sẽ không sống được bao lâu.

Tô Nguyễn Nguyễn tất nhiên không phải là loại này người hà khắc như Chu Bái Bì.

(*Chu Bái Bì là một tay ác bá địa chủ trong truyện "Nửa đêm gà gáy" của tác giả Cao Ngọc Bá. Trong truyện, Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm đã giả tiếng gà gáy vào nửa đêm để buộc họ phải rời giường sớm nai lưng ra lao động (trong khế ước bán thân có quy định: gà gáy là phải rời giường làm việc.)

Cây cối trong núi sau cơn mưa dài đã cao đến 30 đến 40 mét, phải năm sáu người trưởng thành mới có thể ôm hết được một cây lớn.

Nếu trực tiếp để bọn họ chặt ngã cây rồi kéo tới kho hàng, đó quả thực chính là chuyện mơ tưởng.


Tô Nguyễn Nguyễn lần lượt nói cho Đại Lực cùng Lưu Tử Thần biết những việc họ cần làm.

Đại Lực dùng dị năng Lôi hệ của mình để chặt cây thành nhiều mảnh, Lưu Tử Thần phụ trách dùng dị năng hệ Điện đem những nhánh cây lớn chặt nhỏ thêm một lần nữa, để mỗi khúc củi chỉ dày bằng cánh tay. Khi đợt rét đậm ập đến, những khúc củi này có thể dễ dàng đốt cháy và cháy rất lâu.

Về phần muốn nhóm lửa dùng, vậy mọi người phải tự mình đi nhặt lá cây, nhánh cây nhỏ để làm mồi lửa.

Sau khi phân công cho từng người xong, Tô Nguyễn Nguyễn đi đến chỗ đất đỏ bên kia xem hạt giống đã gieo trồng ngày hôm qua, thuận tiện lấy ra 10 mẫu đất đỏ mà Hệ thống đã phát khen thưởng trước đó.

Bất quá chỉ trong một đêm, toàn bộ hạt giống đã nảy mầm, mọc lên tươi tốt, cho dù là mầm lúa mạch hay những mầm rau quả khác, về cơ bản đã mọc ra hai ba chiếc lá.

Khoảng cách đợt rét đậm chỉ còn không đến 20 ngày nữa, không biết những lúa mạch này có thể thu hoạch được trước đợt rét đậm đến hay không.

[Ký chủ muốn cây nông nghiệp lớn nhanh, có thể dùng đến phân hoá học Hệ thống cung cấp, nó giúp rút ngắn chu kỳ sinh trưởng của cây nông nghiệp, lại có thể nâng cao sản lượng! Hoặc có thể sử dụng dung dịch tăng tốc đặc biệt!] Hệ thống nói.

"Mi mau câm miệng đi, hiện tại ta có 20 mẫu đất đỏ, mi chỉ cho ta 10 cân phân hóa học, một lọ dung dịch tăng tốc, tất cả còn không đủ nhét kẽ răng!" Tô Nguyễn Nguyễn tức giận nói.

[Ký chủ có thể đi làm nhiệm vụ a, tỷ như dẫn theo nhân vật chính của chúng ta đi vào trong núi đánh quái thú!]

Tóm lại đừng mãi ở chỗ này, khiến nó không kiếm được năng lượng, nó chỉ còn thiếu chút điểm năng lượng đã có thể mở ra chương trình tự sửa chữa.

"Hiện tại mi kêu ta dẫn hắn đi vào núi đánh quái thú?"

Khuôn mặt nhỏ của Tô Nguyễn Nguyễn lập tức lạnh xuống, "Vết thương bị chó biến dị cào trên vai ta chỉ vừa mới kết vảy, giờ lại kêu ta đi đánh quái thú?"

"Cho dù là đội ngũ lừa đảo cũng không dám làm chuyện như vậy đi!"

Hệ thống: [!] Được rồi, là nó sai, nó đã quên!

Thoát thoát! (*Thoát ở đây là thoát cửa sổ trò chuyện)


[Hệ thống trực tuyến đã ngủ đông, hiện bắt đầu dùng chương trình tự động! Thỉnh ký chủ cố lên!]

Đi đến phía cuối 10 mẫu đất, Tô Nguyễn Nguyễn đem 10 mẫu đất đỏ trong không gian lấy ra trải trên mặt đất.

Nhìn nhìn bầu trời, trong lòng Toi Nguyễn Nguyễn âm thầm cầu nguyện ngàn vạn ông trời đừng đổ mưa a, số củi mà bọn họ cần dùng cho mùa đông vẫn chưa có chặt đủ đâu, còn có 10 mẫu đất vẫn chưa trồng gì cả.

Đây quả thật là thời gian thì ít, nhiệm vụ thì nặng mà nhân thủ lại không đủ!

Bên kia, tốc độ chặt cây của Đại Lực rất nhanh, một phút một cây, Lưu Tử Thần cũng không kém chút nào, chỉ mất gần ba phút là chặt được toàn bộ cây củi thành kích thước như Tô Nguyễn Nguyễn nói.

Mà người trong căn cứ mất 10 phút để chuyển toàn bộ số củi đã qua xử lý về kho hàng và cất giữ.

Gần hai tiếng sau, cây cối ở chân núi đều đã bị Đại Lực chặt hết, khi nó muốn đi sâu vào núi chặt tiếp đã bị Tô Nguyễn Nguyễn gọi lại.

"Đại Lực, tốc độ của ngươi quá nhanh, mọi người không theo kịp, ngươi tạm thời nghỉ ngơi một lát đi!" Tô Nguyễn Nguyễn tìm một gốc cây, ý bảo Đại Lực lại đây ngồi nghỉ ngơi.

Cảm nhận được năng lượng trong người Đại Lực có chút khô kiệt, Tô Nguyễn Nguyễn từ trong không gian lấy ra một viên tinh hạch cấp 5 không thuộc tính đưa cho nó.

"Tới, cho ngươi ăn đồ ăn vặt!"

Vốn dĩ Đại Lực có chút ngờ nghệch nhưng khi nhìn thấy tinh hạch thì nhếch miệng cười, nhìn lại càng ngốc nghếch hơn.

"Tử Thần, em cũng ăn một viên đi!" Tô Nguyễn Nguyễn cũng đưa cho hắn một viên, "Hôm nay vất vả!"

"Nguyễn..." Lưu Tử Thần theo bản năng liền muốn gọi Nguyễn Nguyễn, nhưng đột nhiên nghĩ đến hiện tại hắn chỉ là một đứa nhỏ 12 tuổi, gọi Nguyễn Nguyễn sẽ không ổn, vội vàng thay đổi lời nói: "Chị, em không vất vả!"

"Còn không vất vả a? Xem mồ hôi chảy trên người em này." Tô Nguyễn Nguyễn duỗi tay từ trong không gian lấy ra một bịch khăn giấy ướt, rút ra một tờ, đưa cho hắn: "Mau lau đi, bằng không sẽ không đẹp."


"Chị thích đẹp sao?" Lưu Tử Thần tùy tiện hỏi một câu, nhưng ngón tay cầm khăn giấy ướt lại hơi hơi siết chặt.

Tô Nguyễn Nguyễn không nghi ngờ gì hắn, đúng sự thật đáp trả: "Ai mà không thích đẹp? Giống như em vậy đó, lúc trước chị đúng là liếc mắt nhìn một cái đã thấy thích.

Em xem này, em có đôi mắt to tròn, lông mi còn dài như vậy, khuôn mặt nhỏ lại trắng nõn, cùng với cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn này của em, sau này lớn lên đi ra ngoài nhất định sẽ gây thương nhớ cho không ít cô gái nhỏ a!"

Về phần lớn lên hắn có đẹp trai hay không?

Hắn nhớ rõ, sau khi hắn trưởng thành, Tô Nguyễn Nguyễn quả thật từng khen hắn soái khí, bất quá khi đó Tô Nguyễn Nguyễn đã có bạn trai, bọn họ dần ít liên lạc với nhau.

Thẳng đến một ngày kia, hắn chọc tới người không thể trêu vào, bị người ta phế đi dị năng, còn đánh gãy hai chân của hắn. Thời điểm hắn triệt triệt để để biến thành phế nhân, Tô Nguyễn Nguyễn mới một lần nữa xuất hiện trong cuộc sống của hắn.

"Chị!"

Lưu Tử Thần vốn dĩ chỉ muốn giữ chặt Tô Nguyễn Nguyễn đang muốn đứng rời đi, lại quên khống chế lực đạo.

Tô Nguyễn Nguyễn bị hắn thình lình kéo một cái, cả người đâm vào trong lòng ngực Lưu Tử Thần. Vừa ngước mắt lên, vừa vặn đối diện với đôi mắt thâm thúy của Lưu Tử Thần. (*Uầy, đã tag không CP thì xin tg vui lòng đừng thả thính mà.)

Mắt Lưu Tử Thần rất đen, giống như mặc ngọc(*ngọc đen), thâm trầm như biển, phảng phất như có thể đem người hấp dẫn vào, khiến người ta không thể kềm chế mà trầm luân ở trong đó.

Tô Nguyễn Nguyễn chợt dời ánh mắt đi, giả vờ trấn định nói: "Tử Thần không tệ a, hiện tại đã biết tán tỉnh chị a, chị còn có việc, đi trước đây!"

Thân ảnh Tô Nguyễn Nguyễn chạy trối chết dừng ở trong nắt Lưu Tử Thần, hắn cong cong khoé môi, tâm tình cực kỳ tốt.

Người nhiều sức lực lớn, tốc độ làm việc cũng nhanh, mặc dù là người bình thường không có dị năng nhưng hôm nay cũng không có ai dám lười biếng.

Nghĩ đến người bình thường, Tô Nguyễn Nguyễn đột nhiên nghĩ tới Tống Thành, người duy nhất có dị năng hệ Hoả.

Những bó củi này đều đã ướt, nhất định phải phơi khô để sưởi ấm, hiện tại lại không có khả năng phơi khô bằng ánh nắng, cho dù có đốt lửa phơi khô cũng không tìm được củi khô mà đốt.

Như vậy chỉ có thể dựa vào Tống Thành!

Trong tay cô có một viên tinh hạch cấp 3 hệ Hoả, là xuất phẩm của Hệ thống, cho Tống Thành là thích hợp nhất. Bất quá....

Tinh hạch này cũng không thể tùy tiện cho hắn, phải tìm một cái cớ. Bằng không thật vất vả mới ổn định được nhân tâm, sợ là sẽ tiếp tục gây náo loạn.


Cả một buổi sáng Tô Nguyễn Nguyễn ở một bên nhìn chằm chằm Tống Thành, nhưng lại không tìm được một lý do nào để khen thưởng tinh hạch cho hắn.

Hắn rất nghiêm túc làm việc, người khác cũng rất nghiêm túc làm việc.

Người khác giúp đỡ cho nhau, hỗ trợ người khác.

Hắn cũng giúp đỡ cho nhau, ừm, cả một đoàn người, người hắn giúp đỡ là em gái gầy yếu của hắn, Tống Noãn Noãn.

Lúc thì không ôm nổi bó củi, gọi ca ca, lúc thì khát nước gọi ca ca. Cả một buổi sáng chỉ nghe cô ta gọi ca ca.

Công việc của hai người toàn bộ đều đè lên một mình Tống Thành, vừa phải chăm sóc cho em gái mảnh mai kia, vừa phải làm việc. Cuối cùng Tô Nguyễn Nguyễn chỉ đơn giản liếc mắt nhìn một cái, phát hiện mọi người làm việc đều không kém gì hai anh em bọn họ, cho nên chỉ bằng điểm cống hiến đã đủ rồi

Mắt thấy sắp đến giữa trưa, Tô Nguyễn Nguyễn vội vội vàng vàng dẫn theo Đại Lực đi bờ biển bắt hải sản, vì không muốn chậm trễ công việc, cô quyết định bao cơm trưa.

Nhiều người như vậy làm việc nặng cả một buổi sáng, cô tất nhiên không có nhiều thịt để cho bọn họ ăn, nhưng nếu là hải sản thì sẽ có đủ.

Nước biển dâng lên rất nhanh, cách tiểu viện của bọn họ không đến 500 mét.

Nếu còn tiếp tục dâng lên, bọn họ sẽ phải suy xét đến chuyện dọn nhà đi.

Lúc bắt cá, Tô Nguyễn Nguyễn còn tưởng Đại Lực sẽ giống như thợ lặn nhảy vào trong biển, đuổi theo bắt cá. Kết quả nó trực tiếp giáng một tia sấm sét cấp 8 xuống mặt biển.

Từ trên không trung giáng xuống mấy trăm tia sấm sét, đánh thẳng vào mặt biển.

Giây tiếp theo liền thấy trên mặt biển nổi lên một mảnh trắng bóng, ngay sau đó hải sản bị sóng biển đánh đến bên bờ.

"Ngươi thật chút lợi hại a!" Tô Nguyễn Nguyễn dựng ngón tay cái với Đại Lực, để hắn đi đào những tinh hạch trong cá biến dị, còn mình thì đi tìm cua biển tôm lớn.

Nhìn con tôm to bằng cánh tay cô, cùng với những con cua lớn cho dù cô dùng cả hai tay cũng không nhấc lên nổi, Tô Nguyễn Nguyễn cười đến không mở được hai mắt.

Rốt cuộc thì cô đã thực hiện được mong ước tự do đánh bắt hải sản! Chuyện tốt như vậy, trước kia chỉ xuất hiện ở trong mơ thôi!

Nhưng đang cười cười, đột nhiên trong lòng cô cảm thấy vắng vẻ, khi cô nhìn thấy Đại Lực một mình đào tinh hạch mới ý thức được, đã mấy ngày rồi Cải Cải vẫn chưa trở lại.