-Rầm …Cút_Nam Cung Kiệt hung ác đánh một chưởng lên tiểu thị nữ bưng trà cho y.

Nhìn vết nước trà trên ngoại bào nguyệt sắc, Nam Cung Kiệt không kiên nhẫn mà cởi bỏ ném xuống đất 

-Thiếu chủ tha mạng….thiếu chủ tha mạng! _Tiểu thị nữ kích động bò trên mặt đất, nặng nề quỳ xuống dập đầu van xin.

Nhìn tiểu thị nữ khóc đến hoa lê đái vũ, Nam Cung Kiệt lại càng cảm thấy tâm phiền ý loạn, vung tay áo đánh bay cốc trà trên bàn, quát lớn: _”Ta bảo ngươi cút! “

Nước trà đổ cả lên thân nàng, mảnh vỡ của cốc sượt qua khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn của nàng lại càng khiến này khóc thêm lợi hại, cả thân thể đều run rẩy một cách rõ ràng.

Nhan Ca đứng một bên nhìn thấy sắc mặt của Nam Cung Kiệt, trong lòng liền hô không ổn, vội vàng đuổi người đi trước khi y thưởng tội:_”Thiếu chủ bảo người cút, người còn không nhanh lui ra đi”

Tiểu thị nữ sợ đến mức cả hai chân nhũn ra đứng không nỗi, Nhan Ca bất đắc dĩ lắc đầu, kêu hai thị nữ khác đến đem người kéo ra ngoài.

Nam Cung Kiệt sắc mặt có chút hòa hoãn, chậm rãi thu chưởng lại. Nếu Nhan Ca không đúng lúc đem nàng đuổi đi sợ bây giờ nàng chỉ còn là một khối thi thể.

Nhan Ca thở dài, bất đắc dĩ đưa mắt nhìn, Nam Cung Kiệt liền dời tầm mắt, hai mắt giao nhau, không chút để ý nói:_ “Sớm biết chính mình không đành lòng, sao lại hạ ra mệnh lệnh như thế làm gì? “ Nhan Ca cũng không tin tưởng rằng Nam Cung Kiệt là bởi vì Phong Ngâm uy hiếp tới địa vị của mình mà ra tay độc ác như thế, nguyên nhân thật sự, nhưng chỉ có mình Nam Cung Kiệt biết.

Nam Cung Kiệt nhíu mày, ánh mắt khôi phục lại sự bình tĩnh:_”Nhan bá phụ không cần lại khảo niệm tính nhẫn nại của ta. Chỉ là một người có nhiệm vụ trông nom, cũng quản được nhiều lắm “

Nói là nhiệm vụ trông nom nhưng kì thật là người giám thị bí mật của Nam Cung Huyền phái giáo chủ, vọng có thể chế trụ Nam Cung Kiệt cá tính thái độ làm người ngoan tâm thủ lạt. Đáng tiếc, Nam Cung Kiệt người cũng như tên, trời sinh cương quyết bất tuân, càng ngày càng khó khống chế.

Nhan Ca lắc đầu than nhẹ không nói.

Không đành lòng? Nam Cung Kiệt làm sao thử qua không đành lòng. Chính là, tại sao trong lòng không ngừng lo lắng cùng bất an.

Mới vừa bình tĩnh lại thì tâm tình nhất thời như mưa rền gió dữ kéo đến, Nam Cung Kiệt dùng sức đấm trên thạch bàn làm cho đá Ngọc Thạch thật dày theo tiếng đấm vỡ ra, cái khe nứt hướng về bốn phía vươn dài ra.

-Thiếu chủ _Thị nữ nhìn thấy Nam Cung Kiệt tay đầu máu thì sợ đến mức hô to thất thanh, lại kinh sợ y nổi giận nên không dám tiến lên, chỉ có thể bất lực nhìn về phía Nhan tổng quản 

Nhan Ca cười khổ, hướng nàng khoát tay, tỏ ý bảo nàng đừng nên cử động.

Lúc này có một người vội vàng chạy tới, quỳ trước mặt Nam Cung Kiệt bẩm báo:_”Thiếu chủ! Nhị hộ pháp Tiêu Hàn, Tứ hộ pháp Sí Diễm, Ngũ hộ pháp Hàn Thái cầu kiến!”

Đại đường một mảnh tĩnh mịch, không khí ngưng trọng làm cho người ta gần như hít thở không thông.

Nhan Ca đóng tay áo (cái này tớ đoán, tại dịch không ra ), lặng yên nhìn về phía Nam Cung Kiệt. Người tiến vào bẩm báo không nghe mệnh lệnh chỉ có thể quỳ, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Nam Cung Kiệt rất nhanh lấy lại thần trí vừa đánh mất, chậm rãi giấu nâng lên bàn tay vừa đổ máu giấu ở phía sau, lạnh nhạt nói:_”Cho bọn họ tiến vào!”

Đập vào mắt là màu đỏ của máu trên các đầu ngón tay nhỏ giọt trên mặt đất càng khiến cho Nam Cung Kiệt khí thế khiếp người, vẻ lãnh tuyệt ngoan lệ so với ngày thường càng sâu hơn

Tam đại hộ pháp đồng thời quỳ xuống _:”Thuộc hạ tham kiến Thiếu chủ!”

Nam Cung Kiệt không kiên nhẫn phất tay cho bọn họ đứng dậy. Nhìn thấy trên người bọn họ không có vết thương, không giống như vừa cũng người khác khổ chiến, nghi hoặc trừng mắt _:” Ta cũng không biết thủ hạ của ta lại là hộ pháp võ công cao cường đến vậy….”

-Chúng ta không cùng Đại hộ pháp giao thủ! _ Tiêu Hàn bình tĩnh nói

Nam Cung Kiệt nhíu mày. Sí Diễm đang quỳ gối phía dưới, ngữ khí kiên định cùng bình tĩnh lặp lại _:”Đại hộ pháp khẩn cầu Thiếu chủ cho hắn bảy tháng! Bảy tháng sau hắn chắc chắn sẽ đến lĩnh tội! “

Nhan Ca thở ra một cái thật mạnh.

Nam Cung Kiệt ngoài ý muốn không tức giận, mi tâm dịu lại cũng không hề hay biết. Bảy tháng?  Chẳng lẽ hắn trong vòng bảy tháng lập phái đối đầu với Huyền Minh giáo? Thật không biết lượng sức mình.!

-Hừ!_Nam Cung Kiệt hừ lạnh một tiếng _:” Cho dù đem Sở quốc lật tung lên, cũng phải tìm cho được Phong Ngâm.”

Tiêuu Hàn cùng Hàn Thái nhất tề quỳ xuống, ba người đồng thanh nói_:” Thuộc hạ tội đáng chết vạn lần, nhưng thỉnh Thiếu chủ đáp ứng Đại hộ pháp thỉnh cầu!”.

Nhìn qua sắc mặt khó coi của ba người, Nam Cung Kiệt mới gật mình nhớ tới y đã xem nhẹ một người, nhíu mi hỏi _: ”Nhạn Thiên Nhai ở nơi nào? “

*****

Phá hư nhi tử lên sân khấu ~ tung hoa ~

Phá hư nhi tử tiếp tục ở phía dưới, hảo ngược Tiểu Phong.

[Liền tương] ta trốn đây ~