Nam Cung Kiệt cho lui hai bên tả hữu, cẩn thận tiến tới phía trước, gọi bóng dáng màu trắng trước mắt_: “Phong….”

Phong Ngâm nhẹ nhàng nhắm mắt, không quay đầu lại.

-Phong, ngươi tại sao lại muốn chạy trốn?_Nam Cung Kiệt nhẹ tay ôn nhu vòng qua thắt lưng của Phong Ngâm, dừng lại ở nơi bụng hơi nhô ra.

Nam Cung Kiệt không nghe thấy Phong Ngâm trả lời trong lòng nảy lên một trận xúc động phẫn nộ, hung hăng ghé vào lỗ tay hắn nói _: “Sao lại không nói lời nào?”_ Nói rồi cổ tay dùng sức một cái thật mạnh đem hắn kéo vào trong lòng.

Phong Ngâm thoáng chốc phun ra một ngụm lãnh khí, bụng bị Nam Cung Kiệt mạnh mẽ kìm lại làm hắn đột nhiên run rẩy một trận, khẩn trương cầm lấy tay của Nam Cung Kiệt, ánh mắt thâm túc nói _: “Buông……”

Nam Cung Kiệt nghe Phong Ngâm nói câu đầu tiên cư nhiên lại bảo chính mình buông hắn ra, một cỗ lửa giận không tên nổi lên, trong tay lại tăng thêm độ mạnh, đem Phong Ngâm vững vàng ôm vào trong ngực.

-Ngươi tại sao lại cần tới bảy tháng? Là muốn cùng với Nhạn Thiên Nhai cao chạy xa bay sao? Ngươi trước kia đã cùng hắn ước hẹn có phải hay không? Hả?_Nam Cung Kiệt khôi phục thanh âm mềm nhẹ, tay gắt gao ôm lấy thắt lưng của Phong Ngâm, độ mạnh như muốn đem hắn chặn ngang bẻ gãy.

Phong Ngâm sớm đã đau đến sắc mặt tá nhạt, mồ hồi lạnh trên trán ứa ra. Nghĩ đến đứa nhỏ vừa mới ổn định, Phong Ngâm cắn chặt răng, dùng toàn lực sức mạnh đẩy tay Nam Cung Kiệt ra, khuỷu tay theo bản năng đánh về phía sau.

Hư hoảng mấy chiêu, thể lực còn chưa khôi phục tốt, Phong Ngâm liền đầu váng mắt hoa, bụng giữa dân lên từng đợt không khỏe.

-Phong Ngâm! Ngươi!_Nam Cung Kiệt che ngực lui về sau mấy bước, đang muốn bắn độc châm trong tay ra ngẩng đầu liền nhìn thấy Phong Ngâm tùy thời chống đỡ hết nổi quỳ xuống, từ sau lưng có thể nhìn thấy hắn không ngừng thở dốc.

Phong Ngâm miễn cưỡng áp chế ngực không khỏe, cực lực bình phục khí lực cơ thể tan rã, nhưng dị động trong bụng không một chút dịu đi.

-Thiếu chủ! _Phong Ngâm hít một hơi, che đậy âm thanh đang run rẩy_:” Cầu Thiếu chủ cho thuộc hạ bảy tháng nữa….Bảy tháng sau, thuộc hạ nhất định….”

-Ta hiện tại…_Nam Cung Kiệt phát hiện tay kẹp độc châm đang run lên, trong nháy mắt hiện lên một ý niệm trong đầu, y muốn thu hồi lại độc châm trong tay, nhưng lý trí lại không cho y có cơ hội làm như vậy.

-Ta hiện tại….muốn lấy mạng của ngươi.!_Nam Cung Kiệt vừa lấy tốc độ cực nhanh bắn ra độc châm trong tay, vừa ngưng tụ nội lực trong lòng bàn tay hướng Phong Ngâm đánh tới.

Phong Ngâm nhanh chóng tụ lại chân khí ở bụng, một tay quăng ra sáo ngọc hướng độc châm đánh tới, một tay đỡ lấy phi thân lên tránh khỏi một chưởng ngoan độc của Nam Cung Kiệt.

Mặc dù lấy chân khí bảo hộ bụng nhưng đột nhiên có một tác động mạnh như thế làm cho bụng đau càng thêm kịch liệt, Phong Ngâm nhịn không được hừ nhẹ một tiếng, tay vô thức ôm lấy bụng.

Nam Cung Kiệt nghe thấy Phong Ngâm rên rỉ yếu ớt, ngực truyền đến từng đợt co rút, lại càng làm cho chính mình càng thêm hạ quyết tâm giết hắn. Nhìn động tác bảo vệ bụng của Phong Ngâm, Nam Cung Kiệt ẩn ẩn đoán ra được bụng của hắn có thương tích,thêm quyết tâm, liên tục bắn ra ngũ mai độc châm, lòng bàn tay nhanh chóng tục lại cường đại nội lực.

Phong Ngâm tầm mắt có chút mơ hồ, gần như chỉ bằng âm thanh mà phân rõ hướng độc châm bay tới, cố hết sức dùng sáo ngọc đem chúng ngăn lại.

-A…_Vai phải truyến đến đau đớn do bị châm đâm, Phong Ngâm đưa tay đè lại miệng vết thương, nửa người rất nhanh bị tê dại đau xót.

Không kịp cho Phong Ngâm phản ứng lại, Nam Cung Kiệt đã đi đến, ấn nhanh lên bả vai của Phong Ngâm, lòng bàn tay dùng hết mười phần công lực hướng bụng hắn đánh đến.

-A……………._Phong Ngâm hai mắt trợn to tràn đầy hoảng sợ, ngón tay khẽ run, sáo ngọc không tiếng động rơi xuống mặt đất, đáy lòng dâng lên từng đợt rét lạnh làm cho khuôn mặt hắn nhanh chóng mất đi huyết sắc.

Không cần……không cần……

Môi khô cạn hơi hơi mấp máy, yếu hầu mỏng manh phát ra những âm tiết vụn vỡ.

Hạ thể chảy ra một cỗ chất lỏng ấm áp, nhanh chóng thấm ướt vạt áo màu trắng, màu đỏ chói mắt nhìn thấy ghê người.

Nam Cung Kiệt không nghĩ đến hắn thế nhưng lại bị thương nặng đến thế, kinh ngạc ôm lấy khủy tay Phong Ngâm, tinh thần hoảng hốt hai đầu gối quỳ xuống bên cạnh hắn, nhìn máu không ngừng chảy trên mặt đất, ướt sũng ngoại bào thành một màu máu.

Không…..sẽ không…..

-Phong……Phong…..!_Tâm đột nhiên quặn đau một trận, âm thanh không thể khống chế run rẩy, Nam Cung Kiệt bối rối nhìn ánh mắt Phong Ngâm dần mất đi tiêu cự, bên trong chỉ còn lại sự hoảng sợ không tên cùng nỗi tuyệt vọng sâu không thấy đáy.

Môi tái nhợt không tiếng động khép mở, Phong Ngâm nhắm lại đôi mắt đầy hơi nước mờ mịt, thân thể dần dần yếu đuối.

Gắt gao đem Phong Ngâm kéo vào trước ngực, Nam Cung Kiệt nâng bàn tay run run lên nhẹ nhàng chạm vào gương mặt không còn chút huyết sắc của hắn…

********

Mồ hôi ~……Ta đây thật không biết chương 8 ngược ~  Ta đây một chút cảm giác ngược đều rơi lệ~

Kia, sẽ có người muốn [PIA] ta diệt..

Ta cũng muốn diệt chương 8 này…

Nằm ấp sấp xuống đi~…các người trảo chương 8 xong rồi đến ta, các người trảo chương 8 xong rồi đến ta…!