Edit: cereniti

Thời gian nghỉ ngơi tại Studio rất náo nhiệt, cảnh tượng tiếng Nhật tiếng Anh tiếng Trung trộn lẫn vào nhau cực kỳ sinh động, song ngồi tại ghế xếp, Tư Gia Di lại như một pho tượng lặng người, đối với tất cả đều mắt điếc tai ngơ, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bài báo điện tử trên điện thoại.

Nhảy lầu. . . . . .

Tự sát. . . . . .

Nước mắt "tách" một tiếng rơi vào trên màn hình điện thoại di động.

Bưng thức uống trở về, trợ lý thấy thế, gấp đến độ vội vàng chạy tới: "Chị Gia Di, chị làm sao vậy?"

Tư Gia Di bị giọng điệu lo lắng này làm cho thức tỉnh, "thoáng" ngẩng đầu.

Cô lẩm bẩm tựa như trợ lý chỉ nói toàn điều vô nghĩa, không nghe rõ, trợ lý chỉ cảm thấy ánh mắt Gia Di nhìn về phía mình giống như chờ mong. Lại gần mới nghe được, thì ra cô ấy đang nói với mình: "Không thể nào. . . . . ."

"Cái gì không thể nào?"

Trợ lý không nghe thấy Gia Di trả lời, chỉ thấy cô đột nhiên đứng dậy, không nói hai lời, đầu óc buồn bực chạy như điên ra ngoài, tất cả nhân viên làm việc chung quanh đều khó hiểu được nhìn cô, phụ tá chỉ kịp kêu một tiếng "Chị Gia Di!" Còn chưa kịp đuổi theo, bóng dáng cô đã biến mất ngoài cửa.

***

Tư Gia Di chỉ về khách sạn cầm hộ chiếu cùng tiền mặt liền chạy thẳng tới phi trường, trước khi máy bay cất cánh phải tắt điện thoại, cô mới nhớ tới chưa xin nghỉ phép với đạo diễn.

Toàn bộ hành trình bay, tâm trạng cô cứ như chiếc điện thoại bị tắt nguồn kia, hoàn toàn trống rỗng. Trong đầu của cô chỉ có một âm thanh lặp đi lặp lại: Không thể nào. . . . . .

Từ khi máy bay cất cánh đến chạm đất, cũng chỉ khoảng vài giờ, với Tư Gia Di lại như đã qua một thế kỷ. Sau khi mở máy liền nhận được tin nhắn của Diêu Tử Chính: "Mấy giờ hạ cánh? Anh đón em."

Lúc này cô mới ý thức được mình đã bỏ lại tất cả mà bay về nước.

Nhưng, trở về nước thì có thể làm gì?

Sau khi về nước mấy ngày, nhiều lần thăng trầm mới biết thời gian và địa điểm tang lễ của Phương Tử Hằng.

Nhưng cô lấy thân phận gì để tới tham dự tang lễ đây?

Phó Dĩnh thuận đường tới nhà đón cô. Tư Gia Di mở cửa nhìn thấy Phó Dĩnh mặc một bộ váy áo đen bên ngoài, thân thể như bị rút sạch, hung hăng đau đớn .

Nhìn thấy Tư Gia Di ôm bụng ngồi chồm hổm xuống, Phó Dĩnh vội vàng đỡ cô: "Sao vậy?"

Tư Gia Di trì hoãn, vịn tay nắm cửa đứng lên, khoát khoát tay về phía Phó Dĩnh đang lo lắng: "Không có gì, mới vừa rồi đột nhiên có chút đau bụng. Hiện tại tốt rồi."

Phó Dĩnh quan sát sắc mặt cô, vẫn không khỏi lo: "Cậu đừng đi, dáng vẻ này của cậu, chắc không chịu được tới nghĩa trang đâu."

Phó Dĩnh dẫn ánh mắt của cô về phía cửa kính bên cạnh, trong kính, sắc mặt Gia Di tái nhợt, quầng thâm mắt nặng. Khuôn mặt rõ ràng tiều tụy, mà vẫn còn mạnh miệng: "Yên tâm. Không sao đâu."

"Quan hệ giữa hai người không mấy ai biết, người biết hai cậu đã từng quen nhau thì càng ít, cậu đi, ngộ nhỡ bị chó săn chụp được thì thế nào?"

"Mình chỉ đến dâng một bông hoa cho anh ấy thôi."

"Nhưng . . . . . ."

Tư Gia Di đã đeo lên cặp kính đen ra ngoài cửa.

Về nguyên nhân Phương Tử Hằng tự sát, Tư Gia Di chỉ đứng cạnh những người tham gia tang lễ một lát cũng đã nghe được đủ loại phiên bản.

"Nhìn thấy chưa? Dì Phương đã khóc tới mức ngất đi rồi."

"Thật đáng thương. Nghe nói là vì tạo dựng tạp chí, đập nồi bán sắt, thậm chí mượn lãi suất cao, kết quả trả không nổi tiền lãi, bị ép đến đường cùng, chỉ có thể tự sát."

"Vậy mà cũng tin? Đấy chỉ là lý do để nhà họ Phương giữ lại chút mặt mũi mà thôi, tôi nghe nói cái thằng này vì ỷ mình có chút thành tựu, chơi tiểu minh tinh tới mức bệnh, rồi không chữa khỏi. . . . . ."

Đông đảo lý do buồn cười, nếu hắn biết cái tin có chứa sắc thái phỉ báng này được tuôn ra từ miệng của người bạn thân, thật có bấy nhiêu châm chọc. Tư Gia Di ngay cả cười khổ cũng cười không được.

Tư Gia Di chỉ dâng lên một cành hoa lúc tiễn đưa lần cuối.

Phó Dĩnh tìm được cô tại bãi đất trống ngoài linh đường: "Không thấy dì Phương đâu?"

"Không có mặt mũi tới gặp, vậy không đủ tư cách tới. Nếu như. . . . . ." Nếu như mình không lạnh lùng như vậy, anh ấy có lẽ sẽ không. . . . . .

Tư Gia Di chưa nói hết, chỉ hỏi Phó Dĩnh: "Có thuốc lá không?"

"Để tớ tìm xem." Dứt lời, đã lôi ra một hộp từ trong túi.

Tư Gia Di nhận lấy thuốc lá và hộp quẹt Phó Dĩnh đưa tới, khói rất nhanh lấp đầy khoảng không trước mặt.

Phó Dĩnh than thở: "Nhớ ngày đó cậu và Phương Tử Hằng là một đôi đẹp cỡ nào, ai ngờ. . . . . ."

Một hồi quặn đau đột nhiên ập tới, đau đến mức Tư Gia Di không giữ được điếu thuốc, trực tiếp ôm bụng tựa vào trên thân cây khô, nghe không rõ Phó Dĩnh còn nói những gì.

"Lại đau bụng?"

Tư Gia Di nhẫn nại chịu đựng cơn quặn đau, cau mày gật đầu với Phó Dĩnh . Phó Dĩnh dìu cô đi ra: "Có phải bị bệnh hay không? Có cần đi bệnh viện kiểm tra?"

"Mình đã mua vé bay về Tokyo buổi chiều. Không có thời gian."

Nghe Tư Gia Di nói như vậy, Phó Dĩnh lại thở dài.

***

Lại bay một quãng đường dài, Diêu Tử Chính biết được cô đã đi làm lại, song giọng nói bên đầu dây kia vẫn thế, tựa hồ rất lo lắng cho cô: "Chuyện nhà em đã xử lý xong chưa?"

"Đã giải quyết."

"Vậy sao tâm trạng vẫn không tốt?"

"Trợ lý em đã báo cáo những chuyện gần đây với anh?"

"Cô bé kia rất biết rõ ai là chủ, và nên nghe theo lời người nào."

Đáng lẽ vào thời khắc này, Tư Gia Di sẽ nhịn không được nói đôi câu cười giỡn, nhưng hôm nay thứ Diêu Tử Chính đợi được, chỉ là sự trầm mặc của cô.

Hồi lâu. . . . . . "Diêu Tử Chính."

Cô trịnh trọng gọi tên hắn, giọng Diêu Tử Chính như cũng theo đó mà căng thẳng theo: "Nói."

"Chúng ta kết hôn đi."

". . . . . ."

". . . . . ."

***

Cách xa đó ngàn dặm, Diêu Tử Chính cúp điện thoại.

Thần sắc có chút sáng ngời.

Trước mặt hắn là máy vi tính riêng, đánh vào mật khẩu, màn ảnh máy vi tính phát ra ánh sáng trắng xen lẫn chút lam rọi lên các đường cong không rõ đen tối trên mặt hắn.

Hồi lâu hắn phục hồi tinh thần, phát hiện mình lại trong lúc vô tình dời con chuột đến nút “delete”.

Trên màn hình hiện lên hộp thoại "Xác nhận văn bản đã xóa" như muốn đùa cợt hắn .

***

Tư Gia Di diễn vai kẻ nghiện ngập nơi nước ngoài, tại Quốc Nội lại đột nhiên xuất hiện tin tức minh tinh hít thuốc phiện.

Hình ảnh nghệ sĩ hít thuốc phiện đã bị cắt xén, tuyên truyền khắp các trang wed lớn, vài ngày sau danh sách nghi can đã được ra. Lần Tư Gia Di quay lại Tokyo, sau không lên mạng xem qua bất kỳ tin tức nào, cô có thể biết cái tin tức nhàm chán đó, toàn bộ đều là nhờ điện thoại của Kinh Kỷ Nhân.

"Chúc mừng Gia Di, em lại đứng trong danh sách phải hứng một giàn thuốc nổ của giới giải trí rồi."

"Thế nào?"

"Hiện tại trên web đang lên danh sách các nghi can nằm trong nghi án minh tinh hít thuốc phiện, cô vinh quang đứng đầu bảng. Anh vốn còn lo lắng em ra nước ngoài sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất tỏa sáng tại quốc nội, hiện tại hoàn toàn không lo rồi."

Kinh Kỷ Nhân cực kỳ tức giận nói xoáy, Tư Gia Di ngược lại có chút chịu mãi thành quen, ngược lại an ủi Kinh Kỷ Nhân: "Đã quen sóng to gió lớn rồi, người đại diện à, anh tính giúp em giải quyết thế nào đây?"

Hiển nhiên cơn bực tức của Kinh Kỷ Nhân còn chưa phát đủ: "Bây giờ truyền thông Quốc Nội đều lấy tin tức tại Hongkong làm chuẩn, mong muốn lấy được tin anh nổi giận giải bày, đáng tiếc anh lại không nghe lời, cho nên nếu anh nói đó là hình ghép, để người xem phán đoán. Người nghệ sĩ bị hoài nghi chỉ có thể ngậm bồ hòn chịu đắng, bởi chỉ cần vừa mở miệng nói, người xem sẽ nghĩ “không đánh đã khai”..., hay “giấu đầu lòi đuôi”. Người làm nghề truyền thông không hề có lương tri, em muốn đùa giỡn ư, bọn họ sẽ không để em nghỉ ngơi đâu."

"Dạ dạ dạ!" Tư Gia Di hùa theo.

"Nếu bọn họ không có chứng cớ, người xem sẽ rất nhanh ngán, trận bão này cũng coi như qua. Anh cũng thông báo cho em một tiếng, nếu có ký giả chạy đến studio chặn em lại, em cũng nên chuẩn bị tốt tâm lý."

Tư Gia Di cũng không lo lắng điều này, người cô lo lắng chính là một người khác.

Diêu Tử Chính mặc dù vẫn gọi điện thoại như trước cùng cô, nhưng dương như có chút thay đổi —— từ khi cô nhắc tới hai chữ "Kết hôn”.

"Chờ qua đợt bận bịu này, đi nghỉ phép cùng tôi."

". . . . . ."

"Gia Di?"

". . . . . ." Tư Gia Di ép mình kéo dòng suy nghĩ về, cũng nhắc nhở mình, thứ đó chỉ là ảo giác, người đàn ông này rõ ràng đang dùng một thứ gì đó đặc biệt, tỷ như phương thức lạnh nhạt quan tâm cô: "Nghỉ phép? Không thành vấn đề, nhưng vẫn chưa nghĩ ra nên đi đâu?"

"Đến lúc đó cứ để cho trợ lý anh an bài." Diêu Tử Chính nói.

Mấy ngày sau Tư Gia Di liền nhận được điện thoại của trợ lý Diêu Tử Chính.

Vẫn còn chưa đoán được người xa lạ này là ai, đối phương đã tự giới thiệu: "Cô Tư Gia Di, tôi là trợ lý của Diêu tiên sinh, Đinh Duệ."

Hiện tại liền bảo cô nghỉ phép, thật sự là quá sớm, Tư Gia Di không khỏi nghi vấn.

Còn chưa kịp mở miệng, Đinh Duệ đã giải thích: "Valentine cuối tuần này, Diêu tiên sinh sẽ về, hơn nữa còn có nửa tháng rãnh rỗi, gần đây cô và ngài ấy gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, tôi cũng nhận ra tâm trạng ngài ấy dạo này cũng không tốt lắm, gọi điện thoại nhắc nhở thì ngài ấy bảo tôi lo chuyện bao đồng."

Tư Gia Di rất nhanh hiểu được, cười lên: "Cám ơn."

Đúng ngày lễ tình nhân cô trở về nước, sau hôm đó nhanh chóng trở về cho kịp buổi chụp ảnh vào trưa, Tư Gia Di lên kế hoạch xong trực tiếp hành động, quà tặng cũng đã chọn xong, chỉ chờ mang về Quốc Nội. Cho tới bây giờ đều là Diêu Tử Chính mang tới cho cô niềm vui, cô cũng muốn nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn.

Chuyến bay đúng ngày lễ tình nhân, Tư Gia Di gần tối về đến nhà, mở cửa liền chạy thẳng tới phòng ngủ, lục tung tìm một bộ quần áo hợp ý. Trang điểm nhàn nhạt tinh xảo, cầm chìa khóa căn hộ của Diêu Tử Chính chuẩn bị ra cửa.

Lúc ngồi ở trước cửa đổi giày, chuông cửa đột nhiên vang lên, không có thời gian nhìn qua mắt mèo, liền trực tiếp mở cửa.

Tiếp đó chính là sửng sốt.

Đứng ở trước mặt cô, là hai vị cảnh sát, biểu tình rất nghiêm túc.