Người đàn ông gầy yếu như khỉ vội vàng nói.

“Tôi cũng không tin hắn thật sự dám giết chúng ta, chúng ta là người của Long Hồn mài!”

Người phụ nữ mặc quần áo màu đen hừ lạnh nói. "Lãnh Nguyệt, cô chớ nên không tin, tên kia ngay cả người của Vũ Phiệt cũng dám giết, giết mấy người Long

Hồn như chúng ta có tính là cái gì?"

"Hầu Tử tôi còn trẻ, còn chưa lấy vợ, tôi không muốn chết như vậy đâu, đây chẳng phải quá bất công sao?"

Người đàn ông gầy yếu như khỉ kia bĩu môi.

"Có thể là Long Soái đã biết được thân phận của hắn từ lâu rồi, cho nên mới để chúng ta tới, nếu hắn chỉ là một người bình thường, Long Soái sao có thể bảo chúng †a tới bảo vệ hắn được!"

Người đàn ông đeo mặt nạ trầm giọng nói.

"Đội trưởng nói có lý, vậy chúng ta không cần phải báo cáo cho Long Soái nữa!"

Hầu Tử cười nói.

"Đội trưởng, vậy tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?”

Người phụ nữ tên Lãnh Nguyệt mở miệng hỏi.

“Trước tiên báo cáo chuyện hôm nay cho Long Soái biết, về phần chuyện giữa hắn và sát thần Tu La thì không cần báo cáo, chờ Long Soái quyết định!"

Vị đội trưởng kia nói thẳng.

Khi bọn họ đang bàn luận về Diệp Phàm, thì lúc này Diệp Phàm đi tới Bách Hoa Lâu.


"Thiếu chủ!"

Xuân Lan đi tới trước mặt Diệp Phàm. "Thi Âm có khỏe không?"

Diệp Phàm hỏi.

"Tâm trạng của cô Lâm coi như đã ổn định, nhưng chúng tôi vẫn chưa tìm được tung tích của ba cô ấy!"

"Ba cô ấy hẳn là đã rời khỏi Thiên Hải rồi!" Xuân Lan trầm giọng nói. "Vậy để tôi lên xem cô ấy!"

Diệp Phàm đi thẳng lên một căn phòng trên tầng cao. nhất.

Lúc trước vì bảo vệ Lâm Thi Âm, hắn đã cố ý sắp xếp chỗ này, nơi này hội tụ toàn bộ cao thủ Bách Hoa Lâu, là nơi an toàn nhất!

Diệp Phàm gõ cửa, nhưng không ai đáp lại.

Hắn đi thẳng vào, nhưng không thấy Lâm Thi Âm đâu.

"“Ken két!"

Đang lúc Diệp Phàm nghi ngờ không biết Lâm Thi Âm đi đâu.

Đột nhiên cửa phòng vệ sinh bị mở ra, Lâm Thi Âm tóc tai ướt sũng, trên người quấn một cái khăn tắm đi ra, một vùng lớn cảnh xuân lộ ra ngoài!

Nhất thời, hai người bốn mắt nhìn nhau, không khí bỗng yên tĩnh!

"Thật ngại quá, vừa rồi tôi gõ cửa không ai trả lời, nên tôi đi vào, thật ngại quái"

Vẻ mặt Diệp Phàm xấu hổ nhìn Lâm Thi Âm.

Còn Lâm Thi Âm thì đỏ mặt, xoay người đi vào phòng vệ sinh.

Đợi đến khi cô ấy ra khỏi nhà vệ sinh lần nữa, đã mặc xong quần áo!

"Vừa rồi..."

"Không có việc gì, vừa rồi tôi đang tắm, nên không nghe thấy tiếng anh gõ cửa!"

Lâm Thi Âm đỏ mặt, hơi ngượng ngùng nói.

"Tôi đến thăm cô, mấy ngày nay cô có khỏe không?”

Diệp Phàm hỏi.

"Chị Xuân Lan chăm sóc tôi rất tốt, chỉ là ba tôi vẫn không có chút tin tức gì, anh nói xem có phải ông đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?"

Vẻ mặt Lâm Thi Âm lo lắng nói.

"Yên tâm, chú ấy nhất định không có việc gì, đoán chừng là chú ấy sợ liên lụy cô, cho nên mới rời đi!"

Diệp Phàm an ủi.


"Tôi chỉ có một người thân là ba, nếu ông ấy xảy ra chuyện, tôi cũng không biết sống như thế nào!"

Giờ phút này vành mắt Lâm Thi Âm phiếm hồng, trông rất đáng thương!

Mà Diệp Phàm cũng không biết làm thế nào, hắn tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Thi Âm, nói: "Tôi nhất định sẽ giúp cô tìm được chú Lâm!"

"Cảm ơn anh, Diệp Phàm!"

Lâm Thi Âm tựa vào người Diệp Phàm, dường như Tìm được chỗ dựa mới!

"Ämlh!"

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một trận tiếng nổ vang.

"Bên ngoài có chuyện gì vậy?"

Lâm Thi Âm vội vàng hỏi.

Diệp Phàm đi thẳng ra ngoài.

Trong đại sảnh lầu một Bách Hoa Lâu.

Một đám người xông tới, dọa khách hàng trong Bách Hoa Lâu chạy mất.

"Các anh là ai? Dám gây sự ở Bách Hoa lâu của tôi, thật to gan!"

Xuân Lan đi ra, vẻ mặt lạnh như băng nói, xung quanh lập tức xuất hiện một đám cao thủ Bách Hoa Lâu.

"Bách Hoa Lâu thì sao?"

"Tôi là người của Lâm Phiệt

Một người đàn ông trẻ tuổi đứng đầu đám người hừ lạnh nói.

Hắn ta chính là Lâm Phong.

Lần này Lâm Phong mang đến một đám cường giả Lâm Phiệt, để bắt lấy Lâm Thi Âm và chém giết Diệp Phàm.


Với lực lượng của Lâm Phiệt, trong vòng vài ngày đã †ìm ra tung tích của Lâm Thi Âm.

Bởi vậy Lâm Phong trực tiếp dẫn người đến.

Mặc dù đối phương ẩn thân trong Bách Hoa Lâu, nhưng Lâm Phong cũng không để ý.

Lâm Phiệt cũng không kém Bách Hoa Lâu! "Lâm Phiệt?"

"Người của Lâm phiệt các người đến Bách Hoa lâu làm gì?

Ánh mắt Xuân Lan cố định, trầm giọng hỏi.

"Người phụ nữ Lâm Thi Âm kia là bị các cô giấu ở đây đúng không?”

"Giao cô ta ra đây!"

Lâm Phong quát lên.

"Nếu tôi không giao thì sao?" Xuân Lan mở miệng nói.

"Hôm nay tôi sẽ đập nát Bách Hoa Lâu, giết sạch từng người các cô!"

Vẻ mặt Lâm Phong hùng mạnh kêu lên.

Sắc mặt đám người Xuân Lan lạnh lẽo, trong mắt tràn ngập vẻ phần nộ.

"Anh có thể đập một cái thử xem?"

Bỗng nhiên, một giọng nói quyến rũ dễ nghe từ bên ngoài truyền đến.