“Tội chết miền bàn, tội sống khó tha!”

Diệp Phàm nhìn Sài Quyền phun ra tám chữ.

Sắc mặt của Sài Quyền thay đối, ánh mắt lóe lên nói: “Không biết công tử định xử lý thế nào?”

“Chặt một chân đi!”

Diệp Phàm lạnh giọng nói.

Xoạt!

Sắc mặt của cả Sài Quyền và hai đứa con trai cùng thay đổi.

“Mày dám?”

Sài Phong gầm lên về phía Diệp Phàm.

“Câm miệng!”

Sài Quyền quát Sài Phong, ông ta quay sang nhìn Diệp Phàm: “Là do tôi dạy dổ không nghiêm, vậy liền để đích thân tôi xử lý!”

Nói xong, Sài Quyền sai thuộc hạ tìm một cây gậy rồỉ đi về phía hai đứa con trai.

“Không, ba, con không muốn bị đánh gãy chân!”

Sàỉ Thần thấy ba mình đang đi tới, gương mặt hắn bị dọa tới trắng xanh, liên tục cầu xin.

“Nghiệt tử!”

Sài Quyền giận dữ quát lên, cây gậy trong tay đập thẳng xuống chấn Sài Thần.

Răng rắc!

AM!

Ngay lập tức, một chân của vị nhị thiếu nhà họ Sài đã bị đánh gãy, hắn kêu gào thảm thiết, quỳ rạp trên mặt đất.

Mà Sài Phong thấy cảnh tượng này thì sắc mặt khẽ thay đối, cũng không lẻn tiếng.

Răng rắc!

Tiếp đó, cây gậy trong tay Sài Quyền đập tới hướng cậu con trai cả, một chân hắn ta cũng bị đánh gãy, Sài Phong chí hừ lên một tiếng, cắn răng, cũng không kêu la!


“Công tử, không biết như vậy đã làm cậu hài lòng hay chưa?”

Sài Quyền ném cây gậy, ánh mắt nhìn về phía Diệp Phàm.

“Cút!”

“Nhớ kỹ, nếu còn xảy ra lần nữa thì không chỉ đơn giản là đánh gãy một chân thôi đâu!”

Diệp Phàm hờ hững nói.

Lời này truyền vào tai vị Đô Đốc của Thiên Hải khiến ông ta có một loại cảm giác như vong hồn người chết!

“Vâng, vâng!”

Sài Quyền gật đầu lia lịa, ông ta vội vàng gọi người đưa hai đứa con trai rời đi, đám binh lính bị đánh cũng được dìu nhau rời khỏi Bách Hoa Lâu.

“Thiếu chủ, cứ như vậy mà tha cho bọn họ, có phải lợi cho họ quá không!”

Đông Mai nhìn Diệp Phàm nói.

“Đây chí là cảnh cáo, nếu còn thêm lần nữa thì không cần phải nể tình!”

Diệp Phàm thản nhiên đáp.

“Vâng!

Bốn người Xuân Lan gật đầu.

Trên một chiếc xe bên ngoài Bách Hoa Lâu, Sài Phong và Sài Thần được đỡ lên xe, Sài Quyền ngồi ở một bẽn.

“Ba, cũng chỉ là một cái Bách Hoa Lâu, sao ba phải sợ bọn họ như vậy?”

“Ba đường đường là Đốc Đô dưới một người trên vạn người của Thiên Hải!”

Vẻ mặt Sài Thần trắng bệch, hắn nhìn Sài Quyền với vẻ thống khổ phức tạp, đan xen với không cam lòng.

“Nghiệp chướng, mày thì biết cái

gì?”

“Mày cho rằng Bách Hoa Lâu chỉ là nơi ăn chơi hưởng lạc thôi sao?”


“Mày có biết chổ dựa sau lưng của Bách Hoa Lâu lớn thế nào không?”

“Cho dù là đám đại lão quyền quý ở đế đô thì cũng không dám gây chuyện ở Bách Hoa Lâu, vậy mà mày dám tới đó gảy sự, còn xúi giục anh trai mang binh bao vây Bách Hoa Lâu, mày muốn hại chết nhà họ Sài này sao?”

Sài Quyền giận dữ mắng.

Vị nhị thiếu gia nhà họ Sài bị ba mình mắng tới không dám ho he gì.

“Ba, Bách Hoa Lâu kinh khủng như vậy sao?”

Sàỉ Phong cắn răng nói.

“Không sai, Bách Hoa Lâu hùng mạnh tới đâu không phải là thứ mà ba con ta có thể tưởng tưởng được.“

“Nhớ lấy, cho dù thế nào thì cũng không thể đắc tội với Bách Hoa Lâu, nếu không thì cả Sài gia đều đi tong!”

Sài Quyền nghiêm túc nhắc nhở.

Mà lúc này, trong một phòng bệnh viện ở Thiên Hải, từng tiếng giận dữ vang lên.

Khốn kiếp!!!

Trong phòng bệnh, chủ tịch câu lạc bộ Taekwondo của đại học Thiên Hải – Kim Tú Thành đang nằm trên giường bệnh, đầu quấn đầy băng gạc, gã ta vô cùng tức giận.

“Thiếu gia, cậu đừng nổi giận, nếu không thì vết thương trên mặt lại bung ra!”

Cạnh giường bệnh, một người đàn ông đang nói vớỉ Klm Thú Thành.

“Ông lập tức điều tra cho tôi xe kẻ khốn kiếp kia là ai, thông báo cho chú của tỏi, đế chú ấy phái cao thủ tinh nhuệ của nước Lưu Ly tới, tôi muốn băm người kla thành trăm mảnh!”

Kim Tú Thành gào lên.

“Thiếu gia, nhị thiếu là người của chiến bộ nước Lưu Ly, nếu phái người tới đây, chẳng may bị Long Quốc phát giác, sợ là sẽ không tốt cho cậu!”

Người đàn ông kia nói.

“Phát hiện thì làm sao? Chẳng bao lâu nữa Long Quốc kia cũng sẽ thuộc về Lưu Ly Quốc ta!”

“Ông đi làm ngay cho tôi!”


“Vâng thưa thiếu gia!”

Người đàn ông kla gật đầu.

Phía Diệp Phàm bên này, hắn rời khỏi Bách Hoa Lảu thì về thắng nhà.

Nhưng hắn vừa bước vào trong biệt thự thì có hai người phụ nữ đi ra từ nhà kế bên, chính là người phụ nữ mặc quần tím và người mặc áo xanh trong đại học Thiên Hải.

“Tiểu thư, vậy mà lại là tẽn kia, không ngờ hắn ta cũng ở chỗ này!“

Người phụ nữ mặc áo xanh nói.

Người còn lại không lên tiếng, ánh mắt khẽ lóe lẽn, khỏng biết đang nghĩ cái gì!

Chớp mắt, mặt trời chiều đã ngả về phía Tây.

Diệp Phàm tỉnh lại từ trong tu luyện, nhìn thời gian, hắn định tới công ty Đường sở sở.

Nửa tiếng sau, Diệp Phàm đã tới cao ốc tập đoàn Đường thị.

Lần này, hai gã bảo an nhìn thấy Diệp Phàm thì vội vàng cúi chào, vé mặt rất cung kính.

“Ồ, không tệ!’

Diệp Phàm vổ lên vai hai người báo rồi đi vào phía bên trong.

Nhưng khi Diệp Phàm tới phòng làm việc của Đường sở sở, cô lại không có ở đây!

“Anh tới tìm chủ tịch sao?”

Thư ký của Đường sở sở – Tôn Tiểu Tiểu đi tới nhìn Diệp Phàm.

“ừ, vợ tôi đâu?”

Diệp Phàm hỏi.

“Hình như hôm nay chủ tịch tham gia một buổi tiệc rượu!”

“Chị ấy không nói với anh sao?”

“Tiệc rượu?”

Diệp Phàm lấy điện thoại mà Đường sờ sở mua cho hắn, bấm số gọi đối phương nhưng không ai nghe máy!

“Cô có biết yến hội ở đâu không?”

Diệp Phàm hỏi Tôn Tiểu Tiểu.


“Hình như là khách sạn lớn Thiên Hải!”

Tôn Tiếu Tiểu đáp.

Nghe vậy, Diệp Phàm xoay người đi ra ngoài.

“Này, anh…”

Tôn Tiểu Tiểu còn đang định nói gì với Diệp Phàm thì đối phương đã không thấy đâu.

“Không lễ phép!”

Tôn Tiểu Tiểu lẩm bẩm.

Khách sạn lớn Thiẻn Hải!

Đây là khách sạn sang trọng nhất ở Thiên Hải.

Người có thế tới đây ăn bữa cơm đều là những nhân vật có tiền có thế!

Hôm nay, cả khách sạn Thiên Hải đã được người ta bao trọn!

Chủ nhản của bữa tiệc ngày hôm nay chính là thiếu gia nhà họ Bạch -một trong tứ đại thế gia huyện Giang Nam!

Bữa tiệc đêm nay được phái quyền quý ở Thiên Hải coi là bữa tiệc cao cấp nhất.

Lúc này, trong phòng khách quý sang trọng nhất của khách sạn Thiên Hải có hơn chục chiếc bàn, ngồi ở đây đều là những người đứng đầu của các gia tộc lớn và những nhân vật giàu có nổi tiếng!

Năm gia tộc lớn của Thỉên Hải: Nhà họ Đổ, Cung, Giang, Đường, Yến. Tất cả những người nắm quyền đều đã tới!

Mà người cỏ thể khiến cho năm bọn họ cùng xuất hiện, cũng đủ chứng minh thân phận và địa vị của đại thiếu nhà họ Bạch!

Trước một chiếc bàn, Đường lão phu nhản, Đường Chính Nghĩa, Dương Ngọc Lan, Đường sở sở, còn có Đường Phong. Năm người bọn họ ngồi chung với nhau.

“Hôm nay, tất cả gia tộc lớn đứng đầu Thiên Hải đều tụ tập ờ đây, nếu ai được Bạch thiếu xem trọng thì sẽ ngồi vững cái ghế đệ nhất gia tộc ở Thiên Hải!”

Đường lão phu nhân trầm giọng nói, vừa nói bà vừa liếc về phía Đường Sờ Sở, ý gì thì không cần nói cũng biết!

Đường sở sở nghe Đường lão phu nhân nói vậy thì nhíu mày, tay nhỏ siết chặt.

Người của những gia tộc khác nghe vậy thì âm thầm trao đổi, đoán xem mục đích của vị đại thiếu nhà họ Bạch tới Thiên Hải, hơn nữa còn tố chức ra yến hội này để làm gì!

“Bạch Thiếu Đạo!”

Ngay lúc này, một tiếng quát vang lẽn.

Cánh cửa phòng tiệc rượu mở ra.

Bạch Cảnh Thiên mặc bộ tây trang màu trắng, mang theo nụ cười ưu nhã, giống như một vị bạch mã hoàng tử đi tới.