"Là tôi, Diệp Phàm!"

Diệp Phàm lên tiếng.

"Là anh à, anh gọi điện thoại cho tôi thật á?"

Bên kia điện thoại, giọng Tô Nhược Tuyết hơi kích động.

"Cô có thể giúp tôi một việc được không?"

Diệp Phàm mở miệng.

"Giúp anh? Giúp cái gì?"

Tô Nhược Tuyết tò mò hỏi.

"Công ty vợ tôi cần một người đại diện, cô có thể nhận công việc này không?"

Diệp Phàm nói thẳng.

"Vợ anh? Anh kết hôn rồi?"

Tô Nhược Tuyết nghe Diệp Phàm nói xong thì không nhịn được sững sờ, chẳng biết tại sao trong lòng bỗng dưng thấy hơi mất mát.

"Ừ, sao thế?"

"Việc này cô có thể giúp không?"

"Sẽ không để cô làm không công, tôi sẽ trả thù lao cho cô!"

Diệp Phàm bổ sung.

"Anh đã cứu tôi hai lần, tôi nhất định sẽ giúp anh, anh gửi thông tin về công ty vợ anh cho tôi đi!"

Tô Nhược Tuyết đáp, giọng điệu thoáng nặng nề.

"Được!"

Diệp Phàm vẫn chưa nghe sự biến hóa trong giọng cô ấy.


"Tô Nhược Tuyết đã đồng ý làm người đại diện cho Đường thị!"

Sau đó, Diệp Phàm cúp điện thoại, thông báo với Đường Sở Sở.

"Thật ư?" .

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

"Anh Tiểu Phàm, cảm ơn anh!"

Đường Sở Sở hưng phấn ôm chầm lấy Diệp Phàm, hôn cái chóc lên mặt hắn.

"Hai người nên cảm ơn em mới đúng!"

Trần Tiểu Manh lẩm bẩm.

"Tiểu Manh, cám ơn em!"

Đường Sở Sở mỉm cười với Trần Tiểu Manh.

"Chị họ, trường em sắp tổ chức lễ kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập, em có biểu diễn một tiết mục ấy, đến lúc đó hai người nhớ tới cổ vũ cho em nhé!"

Trần Tiểu Manh cười hì hì.

"Được, chắc chắn bọn chị sẽ tới!"

Đường Sở Sở gật đầu.

Nhà họ Tô ở Đế Đô.

"Hắn đã kết hôn rồi!"

Tô Nhược Tuyết lẩm bẩm, vẻ mặt đầy phức tạp.

"Hắn có vợ, sao mình lại thấy mất mát nhỉ?"

"Lẽ nào mình yêu hắn rồi?"

"Không thể nào!"

Tô Nhược Tuyết buồn cười lắc đầu.



Ti giám sát, một trong ba ti ở Long Quốc.

Một người đàn ông mặc trường sam màu đen, đeo mặt nạ nhìn chằm chằm cấp dưới đang quỳ dưới đất: "Cậu chắc chắn thánh nữ của Huyết tộc đang ở cạnh Diệp Phàm?"

"Đúng vậy, thưa đại nhân, đây là tin tức truyền đến, không sai một ly!"

"Hơn nữa vị thánh nữ kia còn mất trí nhớ, không còn một chút ký ức nào!"

Cấp dưới báo cáo.

Trong mắt người đàn ông mặc trường sam màu đen lóe lên tia sáng: "Đây là một cơ hội tốt, nếu có thể giành được thánh nữ Huyết tộc thì có thể nhân cơ hội này khống chế toàn bộ Huyết tộc. Thế lực của mười ba thị tộc Huyết tộc trải rộng khắp phương Tây, nếu khống chế được thì sẽ rất có lợi cho Long Quốc!"

"Đại nhân, có điều bây giờ vị thánh nữ Huyết tộc kia đang ở cạnh Diệp Phàm, e rằng không dễ cướp người!"

Cấp dưới bẩm báo.

"Tên Diệp Phàm kia có mạnh đến đâu dám đối đầu với chính phủ à?"

"Cậu thông báo cho hai vị thủ lĩnh của bộ 3 và bộ 4, để bọn họ dẫn người đi, bất kể thế nào cũng phải mang thánh nữ Huyết tộc về đây. Nếu Diệp Phàm dám to gan quấy nhiễu, giết không tha!"

Người đàn ông mặc trường sam màu đen lạnh lùng nói.

"Vâng!"

Cấp dưới chắp tay nhận lệnh.




Quận Nam Thiên, nhà họ Hạng.

"Tại sao lại như vậy? Thế mà tên này lại có quan hệ với sát thần Tu La!"

Sau khi Hạng Viễn Sơn biết chuyện Ám Võng thì cực kỳ tức giận.

"Lão gia, bây giờ sát thần Tu La đã lên tiếng, sợ rằng chúng ta treo thưởng cũng vô dụng!"

Quản gia nói.

"Treo thưởng vô dụng thì lão phu tự mình ra tay!"

Vẻ mặt Hạng Viễn Sơn đầy sát khí.

"Lão gia, muốn giết hắn, chúng ta không nên đến quận Giang Nam mà nên dụ hắn vào quận Nam Thiên, ra tay trên địa bàn của mình mới nắm chắc sẽ thành công!"

Quản gia kia nghĩ kế.

"Ông nói không sai!"

"Có điều chúng ta phải nghĩ cách, làm thế nào để dụ hắn tới đây!"

Ánh mắt Hạng Viễn Sơn chớp lóe.

Ngày hôm sau, mới sáng sớm, Diệp Phàm đã gặp Cơ Như Yên.

"Sao thế?"

Hắn dò hỏi.

"Thiếu chủ, tối hôm qua Lâm Phiệt ra tay, diệt sạch hai mươi mấy phân bộ Bách Hoa Lâu ở Long Quốc, còn uy hiếp chúng ta phải giao Lâm tiểu thư ra, nếu không bọn họ sẽ tiếp tục xuống tay với Bách Hoa Lâu!"

Cơ Như Yên nặng nề nói.

Sắc mặt Diệp Phàm thoắt cái lạnh lẽo: "Lâm Phiệt, xem ra bọn chúng không muốn sống nữa!"

"Thiếu chủ, cứ giao chuyện này cho tôi xử lý, tôi sẽ nhanh chóng trở về Đế Đô, ngài có việc gì cứ sai Xuân Lan đi làm là được!"

Cơ Như Yên nói.

"Nếu các cô không đối phó được Lâm Phiệt thì lập tức báo cho ta!"

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

Bách Hoa Lâu là tâm huyết của Thất sư phụ, đương nhiên hắn sẽ không để người khác hủy diệt!

"Vâng!"


Cơ Như Yên gật đầu, lập tức rời đi.

"Xuân Lan, Lâm Phiệt còn sản nghiệp hay thế lực nào khác ở bên ngoài không?"

Diệp Phàm liếc mắt về phía Xuân Lan.

"Có, Cửu Đại Môn Phiệt ngoại trừ chủ phiệt ra đều sở hữu rất nhiều sản nghiệp và thế lực bên ngoài!"

Xuân Lan hồi đáp.

"Điều tra rõ ràng tất cả những sản nghiệp này cho tôi!"

Diệp Phàm ra lệnh cho Xuân Lan nói, khóe mắt liếc qua U Ảnh: "Cậu chịu trách nhiệm tiêu diệt hết những sản nghiệp bên ngoài của Lâm Phiệt, có vấn đề gì không?"

"Không có!"

"Thuộc hạ nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"

U Ảnh lên tiếng.

"Thiếu chủ muốn gậy ông đập lưng ông?"

Xuân Lan kinh ngạc hỏi.

"Nếu Lâm Phiệt đã dám xuống tay với Bách Hoa Lâu, vậy tôi sẽ đáp lễ bọn họ thật hậu hĩnh!"

Diệp Phàm hừ lạnh.

"Thiếu quân chủ!"

Đúng lúc này, Mộ Bạch vội vã đi tới trước mặt Diệp Phàm.

"Sao thế?"

Diệp Phàm hỏi ông.

"Đồ Phu gọi điện thoại tới, nói có chuyện rồi!"

Mộ Bạch nặng nề đáp.