Nhà họ Đường.

Diệp Phàm đi vào nhà.

“Cậu đã về rồi á? Có phải là cậu không đến nhà họ Bạch không?”

Đường Phong nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng hừ mũi.

“Anh Tiểu Phàm!”

Đường sờ sở đi tới bên cạnh Diệp Phàm, nhìn anh đầy quan tâm.

“Nhà họ Bạch bị tôi tiêu diệt rồi.”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

“BỊ cậu tiêu diệt á?”

“Ha ha ha, cậu xem chúng tôi là kẻ ngu đấy à?”

Đường Phong nhìn Diệp Phàm với vẻ giễu cợt.

“Nhà họ Bạch thật sự bị tiêu diệt rồi. Nhưng đó là vì nhà họ Bạch đã đắc tội một nhân vật lớn nên mới bị tiêu diệt. Thằng nhãi cậu may mắn đấy. Nhà họ Bạch bị tiêu diệt, cậu nhặt về một cái mạng, vậy mà cậu lại vơ công lao tiêu diệt nhà họ Bạch vào mình, đúng là vô liêm sỉ!”

Lúc này Đường Chính Đạo đi tới, nhìn Diệp Phàm và nói bằng giọng điệu khinh bỉ.

“Nhà họ Bạch thật sự bị tiêu diệt rồi sao chú ba?”

Đường Phong giật mình, mà Đường Chính Nhân, Đường Chính Nghĩa và Dương Ngọc Lan đều kinh ngạc.

“ừ. Chú mới nhận được tin tức nhà họ Bạch bị diệt môn vì đắc tội một nhân vật lớn! Nhà họ Đường chúng ta không sao rồi!”

Đường Chính Đạo nói.

“Tốt quá! Cuối cùng thì chúng ta không cần lo lẳng nữa!”

Đường Phong kích động nói, nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt mỉa mai: “Nhãi ranh, cậu sẽ không nói nhân vật lớn kia là mình đâu nhỉ, ha ha ha!”

“Chàng trai à, tôi vốn nghĩ cậu dám đến nhà họ Bạch xem như có chút can đảm và biết điều. Thật không ngờ cậu lại ham hư vinh, không biết tự lượng sức mình!”

Đường Chính Đạo lắc đầu nhìn Diệp Phàm.

Diệp Phàm không biện minh. Hắn đã nói thật, đối phương không tin thì hắn cũng chẳng có cách nào.


“Tam gia, bác sĩ Hứa tới rồi.”

Lúc này, một người giúp việc đi tới báo cho Đường Chính Đạo.

“Bác sĩ Hứa tới rồi à, mau mời vào.”

Đường Chính Đạo vội vàng nói.

“Thằng ba à, bác sĩ Hứa là đệ tử của ngự y đương triều mà em nói sao?”

Đường Chính Nghĩa hỏi Đường Chính Đạo.

“Đúng vậy. Có bác sĩ Hứa ra tay thì mẹ sẽ không sao.”

Đường Chính Đạo trả lời.

“Chú ba, thật ra anh Tiếu Phàm cũng rất giỏi y thuật. Để cho anh ấy khám cho bà đi ạ, có khi không cần bác sĩ Hứa ra tay!”

Đường sờ sở nói với Đường Chính Đạo.

“Cậu ta á?”

Đường Chính Đạo nhìn Diệp Phàm đầy khinh thường.

“Cô gái à, cô đang nghi ngờ y thuật của tôi sao?”

Đột nhiên một giọng nói vang lên.

Một người đàn ông khoảng ba mươi tuối, mặc trường bào đi đến. Anh ta đeo kính gọng vàng, toát ra khí chất nho nhã. Nhưng đôi mắt ti hí lại tạo cảm giác xấu xa!

Người đàn ông này vừa vào nhà đã nhìn chằm chằm Đường sở sở, trong mắt lóe lên tia sáng, khóe miệng hơi nhếch lên.

“Bác sĩ Hứa đến rồi!”

“Cậu đừng hiếu lầm, cháu gái tôi nói linh tinh thôi, sao chúng tôi có thể nghi ngờ y thuật của cậu được chứ. Cậu là bậc thầy y thuật trẻ nhất giới y thuật Trung Quốc chúng ta cơ mà!”

Đường Chính Đạo nhìn người đàn ông này, vội vàng nở nụ cười.

Người này chính là Hứa Thanh Lai, đệ tử của ngự y đương triều trong lời Đường Chính Đạo.

“Chào bác sĩ Hứa. cảm ơn cậu đã đến nhà họ Đường chữa bệnh cho mẹ tôi. Con cháu không hiểu chuyện, ăn nói linh tinh, mong cậu thứ lỗi. sở Sở, mau xin lỗi bác sĩ Hứa đi!”

Đường Chính Nghĩa bước lên nói, đồng thời liếc nhìn Đường sở sở.


“Xin lỗi bác sĩ Hứa!”

Mà Đường sở sở cũng xin lỗi Hứa Thanh Lai.

“Vị này là Đường tiểu thư đúng không? Không sao, tôi không đế bụng. Có điều Hứa mổ mới tới Thiên Hải, không quen thuộc nơi này. Không biết Đường tiểu thư có thời gian đưa tôi đi thăm thú không?”

Hứa Thanh Lai mỉm cười nói với Đường sở sở.

“Chuyện này…”

Sắc mặt Đường sở sở thay đối: “Bác sĩ Hứa muốn thăm thú thì tôi có thế tìm người dẫn anh dạo chơi Thiên Hải thỏa thích!”

“Đường tiểu thư từ chối tôi ư? Hứa mỗi làm nghề y nhiều năm, chưa bao giờ bị từ chối. Đường tiếu thư đã coi thường Hứa mỗ, vậy thì bệnh của bà Đường vẫn nên mời người tài khác nhỉ?”

Hứa Thanh Lai đẩy kính mắt, muốn rời đi.

“Bác sĩ Hứa khoan đã.”

Đường Chính Đạo cuống quýt lên tiếng, sau đó nhìn Đường sờ sở: “Sở Sở nghỉ mấy ngày đi chơi cùng bác sĩ Hứa thì có sao đâu?”

“Đúng vậy. sở sở à, bác sĩ Hứa là khách quý, chúng ta nên tiếp đãi thật chu đáo. Chị dâu nói xem có đúng không?”

Đường Chính Nghĩa nói, đồng thời liếc sang Dương Ngọc Lan.

“Sở Sở mau nhận lời bác sĩ đi, đừng làm chậm trễ việc chữa trị cho bà nội của con.”

Dương Ngọc Lan cũng khuyên nhủ Đường sớ sớ.

“Con…”

Đường sở sở không biết phải trả lời thế nào.

“Các người nói dễ nghe như thế thì tự đi cùng anh ta ấy, còn bắt vợ tôi đi cùng. Xin lỗi nhé, không rảnh!”

Lúc này, Diệp Phàm lạnh lùng quát thẳng thừng.

“Chỗ này làm gì đến lượt cậu lên tiếng?”

Đường Chính Đạo lạnh lùng nhìn Diệp Phàm.

“Anh là bạn trai của Đường tiếu thư à?”


Hứa Thanh Lai nhìn Diệp Phàm, trong mắt lóe lên vẻ âm u.

“Đúng thế. Tôi khuyên anh tốt nhất đừng tơ tưởng vợ tôi, nếu không nắm đấm của tôi không nhận người đâu!

Diệp Phàm nhìn Hứa Thanh Lai, nói năng không khách sáo chút nào.

“Anh…”

Hứa Thanh Lai bất mãn nhìn Diệp Phàm đăm đăm.

“Anh Đường, đây là đạo đãi khách của nhà họ Đường sao?”

Hứa Thanh Lai nhìn Đường Chính Đạo chất vấn.

“Bác sĩ Hứa đừng giận, tên này không phải người nhà họ Đường chúng tôi.”

Đường Chính Đạo vừa giải thích vừa nhìn Diệp Phàm, sắc mặt lạnh như băng: “Lập tức xin lổi bác sĩ Hứa!”

“Xin lỗi anh ta? Anh ta xứng sao?”

Diệp Phàm lạnh lùng đáp trả.

“Cậu…”

Đường Chính Đạo sầm mặt, nhìn sang Đường sở sở: “Sở sở, giờ bà nội cháu đang ngàn cân treo sợi tóc. Nếu hôm nay bác sĩ Hứa không ra tay, bà nội cháu có bất trắc gì, cháu có thể yên lòng được sao?”

“Trên đời này đâu phải chỉ có anh ta là bác sĩ!”

Diệp Phàm lên tiếng.

“Đúng là trên đời này không chỉ có tôi là bác sĩ, nhưng tôi là đệ tử của ngự y đương triều, các bác sĩ khác có thế so với tôi được chắc? Theo lời kể của anh Đường về bệnh tình của bà Đường, chỉ có tôi ra tay thì bà Đường mới bình yên vô sự.”

Hứa Thanh Lai kiêu căng hừ mũi.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Ấy Đến Xem Concert Của Tôi
2. Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
3. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
4. Hạnh Phúc Của Kẻ Ngốc
=====================================

“Đệ tử của ngự y thì giỏi lắm hả? Cũng chỉ có một đôi mẳt, một cái mũi, một cái miệng thôi mà. À không, anh có hẳn bốn mát, một mũi, một miệng!”

Diệp Phàm cười khẩy.

“Cậu!”

Sắc mặt Hứa Thanh Lai sa sầm, nhìn chòng chọc vào Diệp Phàm với vẻ mặt giận dữ.

“Xin lỗi anh Đường, xem ra hôm nay tôi không khám bệnh được rồi.”


Hứa Thanh Lai nói với Đường Chính Đạo một câu rồi bỏ đi.

“Bác sĩ Hứa!”

Đường Chính Đạo thấy Hứa Thanh Lai rời đi, mặt lập tức biến sắc.

“Cậu điên rồi sao? Cậu mắng bác sĩ khám bệnh cho bà nội chạy mất, nếu bà có gì bất trắc thì cậu chết chắc!”

Đường Phong chỉ vào Diệp Phàm, hét lên.

“Yên tâm đi, bà nội anh không chết được.”

Nói xong Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở: “Đưa anh đến phòng của bà nội em.”

“Cậu làm gì thế?”

Đường Chính Đạo quát Diệp Phàm.

“Chữa bệnh cho mẹ của ông!”

Diệp Phàm lạnh nhạt đáp.

“Cậu có giấy phép hành nghề y không?”

Đường Chính Đạo hỏi.

“Không cần thứ kia!”

Diệp Phàm bĩu môi.

“Đến giấy phép hành nghề y cậu cũng không có, vậy mà dám chữa bệnh?”

Sắc mặt Đường Chính Đạo lập tức thay đổi.

“Chú ba đế cho Tiểu Phàm thử đi, anh tin tưởng y thuật của cậu ấy!”

Lúc này, Đường Chính Nhân vẩn im lặng nãy giờ rốt cuộc cũng lên tiếng.

Diệp Phàm dứt khoát đi theo Đường sở sở đến phòng của bà cụ Đường.

“Anh Tiếu Phàm, bà nội em…”

“Yên tâm đi, bà nội em không sao!”

Gương mặt Đường sở sở đong đầy lo lắng.

Diệp Phàm cười khẽ. Hắn vung ra một cây kim bạc, đâm vào giữa trán của bà cụ Đường.

Đường Chính Đạo đi phòng vào thì nhìn thấy Diệp Phàm cầm kim bạc đâm vào trán mẹ mình, tức thì mặt biến sắc. ông ta định ra tay đánh Diệp Phàm, nhưng lúc này bà cụ Đường đột nhiên ho một tiếng rồi mở mắt ra.