Nhà họ Đường.

Sau khi Dương Ngọc Lan thuật lại lời của Diệp Phàm cho bà cụ Đường, bà cụ Đường giận tới nỗi vỗ xuống bàn!

“Dương Ngọc Lan, chị nhìn đứa con gái ngoan mà mình dạy dỗ đi, còn yêu cầu trưởng bối là tôi đi mời nó, thế diện lớn ghê!”

Bà cụ Đường lạnh lùng quát.

“Thưa mẹ, con…1

Dương Ngọc Lan lúng túng, trong lòng mắng Diệp Phàm té tát. Tất cả là tại thằng khốn này, nếu không bà ta sẽ không bị mắng.

“Bà nội, con nhóc Đường sở sở quá kiêu ngạo, nó tưởng Đường Thị không có nó thì không được chắc? Chúng ta không cần vụ hợp tác này nữa là được mà!”

Lúc này, Đường Phong đã trở về lập tức hừ mũi. Đường Chính Nghĩa cũng đang ngồi ở đây.

“Không được, việc hợp tác với tập đoàn Thiên Dương liên quan đến sự phát triển của Đường Thị trong tương lai. Hơn nữa, hiện tại đan Trú Nhan của Đường Thị vừa mới ra mắt thị trường, cần gấp một tập đoàn lớn giúp chúng ta nhanh chóng mở rộng các con đường tiêu thụ. Tập đoàn Thiên Dương vừa vặn thích hợp, vì vậy tuyệt đối không thế từ bỏ mối hợp tác này.”

Bà cụ Đường trầm giọng nói.

“Vậy lẽ nào bà muốn cùng ba cháu đích thân đi mời con nhóc kia trở về? Còn trả lại vị trí chủ tịch cho nó?”

Đường Phong không cam lòng.

“Chính Nghĩa à, chúng ta phải suy nghĩ cho công ty, chỉ đành để con ấm ức thôi!”

Bà cụ Đường nói với Đường Chính Nghĩa.

“Mẹ à, con không ấm ức. Chỉ cần công ty tốt, bảo con làm gì cũng được!”

Đường Chính Nghĩa thản nhiên nói.

“Vậy chúng ta đi thôi.”

Bà cụ Đường lập tức nói.

Một đám người rời khỏi nhà họ Đường.

Nhà họ Cung.

“Giờ phải làm sao đây ba? Tập đoàn Đường Thị sản xuất ra đan Trú Nhan, hiệu quả còn tốt hơn Hồi Xuân Sương của chúng ta. Hơn nữa, bên Hạ đại SƯ đã mất kiên nhẫn rồi!”


Cung Thanh sốt sắng nhìn ba mình là Cung Thắng.

“Bây giờ xem ra chỉ có thể ra tay với Đường sờ sở. Tuy cô ta đã bị cách chức, nhưng chắc chắn biết công thức điều chế đan Trú Nhan. Chúng ta bắt cô ta lại, ép hỏi công thức điều chế, sau đó giao cho Hạ đại sư, một công đôi việc.”

Cung Thẳng lạnh lùng trả lời.

“Ÿ hay! Nhirng tên Diêp Phàm ben canh cô ta rat khô dô’i phô!”

Cung Thanh tram giong nôi.

“Vay thl ra tay nhân lue anh ta không a ben canh Diràng Sa Sa!”

Trong mât Cung Thâng 16e lên vé lanh lùng.

De dô cüa Trung Quô’c.

Trong mot câu lac bô xa hoa cao cap.

Mot thanh niên an mâc long lây, khi chat bat phàm dang uông mot ly rirçru Lafite cô gia mây tram nghîn.

“Nhà ho Bach bi tiêu diêt rôi ir?1

Thanh niên nhấp một ngụm rượu, nhướng mày.

Một người đàn ông mặc đồ đen đứng trước mặt thanh niên, trả lời: “Thưa thiếu gia, theo điều tra của chúng tôi, người tiêu diệt nhà họ Bạch là một thanh niên tên Diệp Phàm, quan hệ giữa anh ta và đại tiểu thư nhà họ Đường ớ Thiên Hải không đơn giản. Trước đây, bởi vì đại thiếu gia nhà họ Bạch tỏ tình với đại tiểu thư nhà họ Đường nên anh ta đã giết đối phương trước mặt mọi người. Có lẽ thực lực của người này đã bước vào Nhân cảnh.”

“Tuổi còn trẻ mà đã bước vào Nhân cảnh, là một nhân tài. Bản thiếu gia không nỡ giết anh ta! Sai người nói với anh ta, cho anh ta hai lựa chọn. Một là thần phục bản thiếu gia, phục vụ cho bản thiếu gia. Hai là chôn cùng nhà họ Bạch! Mất một nhà họ Bạch nhưng có được một thiên tài Nhân cảnh, có thế nói là một vụ mua bán lời!”

Thanh niên cười xấu xa, uống một hơi cạn sạch ly rượu vang trong tay.

Gã chính là chỗ dựa thần bí phía sau nhà họ Bạch, cũng là người ở đế đô mà Bạch Khôn Sơn nhắc tới trước khi chết.

Đương nhiên Bạch Khôn Sơn không biết rằng chỗ dựa sau lưng ông ta không có ý định báo thù cho nhà họ Bạch, mà định chiêu mộ Diệp Phàm!

Trong quân Bạch Hổ.

“Diệp Phàm? Một thằng nhãi mà dám giết ba nghìn chiến sĩ quân Bạch Hổ chúng ta, đây là nỗi nhục nhẵ to lớn của quân Bạch Hổ chúng ta!”

Quân chủ Dương Thiên Hổ của quân Bạch Hổ giận dữ quát.


Rõ ràng là ông ta đã điều tra được Diệp Phàm giết chiến sĩ quân Bạch Hố.

“Quân chủ, theo tin tình báo, trước đó sở tuần tra đã bắt người này, nhưng không ngờ người của Bách Hoa Lâu và phân điện điện Long Vương lại đích thân ra mặt đón cậu ta ra ngoài. Có thế thấy thân phận của người này không đơn giản!”

Lúc này, một người đàn ông với mái tóc muối tiêu nói với Dương Thiên Hổ.

“Bất kể cậu ta có thân phận gì, dám đánh vào mặt quân Bạch Hổ ta thì phải chết!”

“Nếu việc này truyền ra ngoài, quân Bạch Hổ ta sao có thể đặt chân trong chín quân đoàn lớn được nữa, Dương Thiên Hổ tôi còn mặt mũi nào làm quân chủ?”

Dương Thiên Hố lạnh lùng nói.

“Quân chủ tính làm thế nào?”

Người đàn ông kia dò hỏi.

“Báo cho Chiến Hổ, bảo cậu ta triệu tập một nghìn chiến sĩ Bạch Hổ Doanh, xách đầu thằng nhãỉ kia về đây cho tôi. Nếu không làm được thì đừng về nữa!”

Vẻ mặt Dương Thiên Hổ đằng đằng sát khí.

“Quân chủ, thật muốn huy động chiến sĩ Bạch Hổ Doanh sao?”

Mặt người đàn ông kia biến sắc.

Trong Bạch Hố Doanh tập trung các chiến sĩ tỉnh nhuệ nhất, hung ác nhất của quân Bạch Hổ, ai nấy đều đáng sợ hơn cả sát thủ, sức chiến đấu mạnh gấp mười chiến sĩ quân Bạch Hố bình thường!

Chỉ khi nổ ra đại chiến mới có thể huy động chiến sĩ Bạch Hổ Doanh, bình thường không thế nhìn thấy bọn họ.

Một nghìn chiến sĩ Bạch Hổ Doanh này có chiến lực tương đương một quan đoàn mười nghìn người của quân Bạch Hố. So với chiến sĩ của quân đoàn bình thường, bọn họ mạnh hơn không biết bao nhiêu lần!

“Đi truyền lệnh đi!”

Dương Thiên Hố kiên quyết nói. “Vâng!”

Người đàn ông kia gật đầu.

Trong biệt thự của Đường sở sờ ở Thiên Hải.

Đoàn người bà cụ Đường đi thẳng tới đây.


“Cháu chào bà, chào chú hai, chú ba!”

Đường sở sớ chào hỏi.

Đường Chính Nghĩa và Đường Chính Đạo đều đi cùng bà cụ Đường.

“Sở Sờ, giờ bà và chú hai của cháu đã tới rồi, hi vọng cháu trờ về tập đoàn Đường Thị đảm nhiệm chức vụ chủ tịch!”

Bà cụ Đường nhìn Đường sở sở, trầm giọng nói.

“Các ngươi không xin lỗi vợ tôi à? Vừa mới mở họp báo xong đã ăn cháo đá bát, đúng là vô tình!”

Diệp Phàm hừ lạnh.

“Đây là chuyện của nhà họ Đường chúng tôi, liên quan gì đến

cậu?”

Đường Chính Đạo lạnh lùng nhìn Diệp Phàm, tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo.

“Sở Sờ là vợ tôi, ông nói xem có liên quan không? Muốn sở sở trở về Đường Thị thì hãy ngoan ngoãn xin lỗi Sở Sở, không thì cút ra ngoài!”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

“Cậu…1

Đường Chính Đạo nhìn Diệp Phàm chòng chọc, trong mắt lộ sát

ý-

“Xin lỗi Sở Sờ!”

Bà cụ Đường khom lưng xin lỗi Đường sở sở.

“Sở Sớ à, chú hai có lỗi với cháu, mong cháu đừng giận nữa!”

Đường Chính Nghĩa cũng khom lưng.

“Thưa bà, thưa chú hai, cháu không giận. Cháu cũng là một thành viên của nhà họ Đường, bây giờ Đường Thị cần cháu, tất nhiên cháu sẽ giúp đỡ!”

Đường sở sờ vội vàng nói.

“Giấy cam đoan đâu?”

Diệp Phàm lạnh lùng cất lời.


“Không cần giấy cam đoan chứ?”

Đường Chính Nghĩa nói.

“Không ký giấy cam đoan, ai biết liệu sau này các người có tiếp tục ăn cháo đá bát không?”

Diệp Phàm hừ lạnh.

“Lúc về bà sẽ cho người chuẩn bị giấy cam đoan. Ngày mai cháu đến công ty đi, mọi việc giao hết cho cháu. Sau này cháu là chủ tịch duy nhất của Đường Thị, sẽ không có ai cách chức cháu nữa!”

Bà cụ Đường trịnh trọng hứa

hẹn.

“Cháu cảm ơn bà!”

“Bà yên tâm, cháu nhất định sẽ lấy được mối hợp tác với tập đoàn Thiên Dương!”

Đường sở sờ nói.

“Tốt lắm, đừng để bà thất vọng!

Nói xong bà cụ Đường liếc nhìn Diệp Phàm rồi mới xoay người đi ra ngoài.

“Anh Tiếu Phàm quá đỉnh!”

Đường sờ sở nhìn Diệp Phàm, khẽ nở nụ cười.

“Dám bắt nạt vợ anh, bọn họ đáng đời!”

Diệp Phàm cười gằn.

Bên ngoài biệt thự, bà cụ Đường sa sầm sẳc mặt, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng và ngùn ngụt lửa giận.

“Mẹ đừng giận. Con thấy tất cả là ý của thằng nhãi kia, sở sờ cũng chỉ là nghe theo sự sắp xếp của cậu ta mà thôi.”

Đường Chính Đạo nói với bà cụ Đường.

“Chính Đạo, con xử thằng nhãỉ kia đi, mẹ không muốn nhìn thấy nó nữa!”

Sắc mặt bà cụ Đường lạnh như băng.”

“Mẹ yên tâm, con đảm bảo thằng nhãi kia sẽ nhanh chóng biến mất trên cõi đời này.”

Trong mắt Đường Chính Đạo lộ rõ sát ý lạnh như băng.

Đường Chính Nghĩa ỏ bên bên cạnh, trong mắt cũng tràn đầy sát ý.