Lúc này, trong một gian phòng ở Thiên Hải là một khung cảnh hỗn loạn, không khí tràn đây mùi hormone kích thích.

Trên giường, người con gái đang trần truồng, toàn thân đủ các loại dấu vết, trông cực kỳ nhếch nhác.

Người này không ai khác chính là đại tiểu như nhà họ Liễu, một trong ba dòng họ giàu có nhất của quận

Hoài Giang - Liễu Như Thị.

Mặt của Liễu Như Thị tái nhợt, khóe miệng khô nứt, dáng vẻ như người bị tàn phá quá độ.

AI

Liễu Như Thị phát ra tiếng rên đau khổ, ánh mắt dữ tợn, hiện lên vẻ căm hận tột độ.

“Diệp Phàm, Đường Sở Sở!”

“Liễu Như Thị này xin thề, những nhục nhã do các người ban tặng, tao nhất định sẽ trả lại gấp nghìn lần!”

Liễu Như Thị gần từng câu từng chữ, mỗi chữ đều chứa đựng hận ý vô tận.

Trải qua một đêm nhục nhã, bị giày vò sống không bằng chết, con người Liễu Như Thị đã hoàn toàn trở nên tà ác, ánh mắt như bọ cạp khiến người ta rùng mình!

Liễu Như Thị mặc quần áo chỉnh tề rồi rời khỏi Thiên Hải.

Diệp Phàm cũng không biết, bởi vì một câu làm người khác hiểu nhầm đã khiến hắn vô cớ có thêm một kẻ địch, thậm chí sau này còn gây ra cho hắn rất nhiều phiền toái.

Tại một bệnh viện ở Thiên Hải.

Đường Chính Nghĩa nằm trong phòng điều trị, một chân đã được bó bột.

“Ba, sao ba không nói cho bà nội biết, là do tên khốn Diệp Phàm kia tìm người đánh gãy chân của ba, vừa vặn để bà nội trút giận cho bai”

Đường Phong nhìn Đường Chính Nghĩa, khó hiểu nói.

“Nói với bà nội con cũng vô dụng, bà ấy có thể làm gì được thằng ranh kia? Hơn nữa lúc trước bà nội con cũng đã ký hiệp nghị, bây giờ có muốn đuổi Đường Sở Sở ra khỏi công ty cũng không được!”

Đường Chính Nghĩa lạnh giọng nói.

“Lã nào mối thù này cứ vậy mà cho qua? Hiện tại chân của bác cả cũng đã khỏi rồi, bà nội còn sắp xếp cho bác ấy tiếp quản công việc của ba ở công ty, cứ như vậy thì cả cái Đường thị sẽ là của hai cha con họi”

Đường Phong không can tâm.

“Mối thù này đương nhiên không thể cứ cho qua như vậy được!”

“Vậy ba tính làm thế nào?” Đường Phong tò mò nhìn ba mình. “Để tai nạn hai năm trước được tái diễn lại!”

“Lần này, ba muốn cả hai cha con họ cùng lên đường!”

Ánh mắt Đường Chính Nghĩa lóe lên tia lạnh lẽo. Soạt!


Sắc mặt Đường Phong thay đổi, hắn nhìn chằm chằm Đường Chính Nghĩa với vẻ mặt không thể tin nổi: “Ba, lẽ nào vụ tai nạn xe hơi của ông nội với bác cả hai năm trước là..."

Hắn ta cũng không nói hết, gương mặt đầy vẻ chấn động.

“Không sai, đáng tiếc lại để cho bác cả con nhặt về được cái mạng, càng không ngờ ông nội con còn để lại di chúc, để con ranh Đường Sở Sở kia trở thành người thừa thế đời thứ ba của Đường thị, ông cụ đúng là thiên vị hai cha con họi”

Gương mặt Đường Chính Nghĩa lộ ra vẻ dữ tợn.

“Ba, nếu để bác cả và Đường Sở Sở biết được chuyện này thì nguy to!”

Đường Phong hoảng hốt nói.

“Yên tâm, bọn họ không sống nổi mấy ngày nữa đâu!"

Lúc này, ánh mắt Đường Chính Nghĩa lóe lên vẻ nham hiểm.

Tập đoàn Đường Thị.

Đường Sở Sở vừa đi làm thì Tôn Tiểu Tiểu đã đưa thư mời tới.

“Thư mời?” “Ai đưa tới?” Đường Sở Sở nhận lấy thư mời, nghỉ ngờ nói.

“Đối phương nói là lão Ngụy của sơn trang Ngụy Thị mời!"

Tôn Tiểu Tiểu nói.

“Sơn trang Ngụy Thị? Lão Ngụy?”

Vẻ mặt Đường Sở Sở thay đổi, vừa mở thư mời ra xem, cô lấy điện thoại ra bấm gọi cho Diệp Phàm.

“Alo bà xã, sao thế em?”

Ở đầu dây bên kia, Diệp Phàm nghe máy đáp.

“Anh Tiểu Phàm, lão Ngụy của sơn trang Ngụy Thị đưa thiệp tới, mời chúng ta hai ngày nữa tới tham gia tiệc mừng thọi”

Đường Sở Sở nói.

“Lão thái giám kia lại gửi thư mời cho chúng tal”

Diệp Phàm vô cùng ngạc nhiên.

“Anh Tiểu Phàm, chúng ta có đi tiệc mừng thọ này không? Lão Ngụy kia đang muốn làm gì chúng ta phải không?”

Đường Sở Sở lo lắng nói.

“Không sao, bà xã, nếu người ta đã đích thân đưa thiệp mời tới, vậy thì đi thôi!”


Diệp Phàm cười khẩy nói.

“Vâng!”

Nghe Diệp Phàm nói vậy, Đường Sở Sở đáp.

Cô cúp máy xong rồi quay sang nhìn Tôn Tiểu Tiểu nói: “Phía thương hội Giang Nam có động tĩnh gì không?”

“Bên thương hội Giang Nam, bởi vì có sự giúp đỡ của các tập đoàn lớn như Thiên Dương, bọn họ cũng không có thêm bất cứ hành động nào, hơn nữa những đối tác đã hủy hợp đồng với chúng ta trước kia hy vọng được tái hợp tác!”

Tôn Tiểu Tiểu báo cáo.

“Tốt, chúng ta bắt đầu thành lập chi nhánh ở các thành phố khác của quận Giang Nam. Đợi thành lập. xong sẽ tiến hành mở rộng sang các quận khác, kem trị sẹo của chúng ta cũng nên lên sàn rồi

Đường Sở Sở nói với ánh mắt nhìn xa trông rộng.

“Chủ tịch, đan Trú Nhan hiện tại cung không đủ cầu, nếu như lại sản xuất kem trị sẹo, e là nguyên liệu và dây. chuyền sản xuất của chúng ta sẽ không theo kịp!”

Tôn Tiểu Tiểu nói.

Lập tức chọn địa điểm xây dựng nhà máy, mở thêm 10 dây chuyền sản xuất mới, cả nguyên vật liệu nữa, cô tìm một số nhà cung cấp và ký hợp đồng cung cấp dài hạn với họ. Nhớ kỹ nguyên liệu là quan trọng nhất, nhất định không được để xảy ra bất cứ vấn đề nào, cô phải đích thân kiểm định!”

Đường Sở Sở dặn dò.

“Vâng thưa chủ tịch!”

Tôn Tiểu Tiểu gật đầu.

Diệp Phàm bên này, hắn vừa cúp máy không lâu thì Giang Tuyết đã gọi tới. “Diệp công tử, lão Ngụy kia gửi thiệp tới nhà họ Giang, mời ba tôi tới tiệc mừng thọ anh có thể cứu nhà họ Giang tôi không?” Giang Tuyết nhỏ giọng cầu xin. “Tôi cũng nhận được thư mời!” Diệp Phàm đáp.

“Cái gì? Lão Ngụy kia muốn nhân cơ hội này giết chúng ta sao?”

Vẻ mặt Giang Tuyết thay đổi. “Ai giết ai còn chưa chắc!”

“Nếu ông ta đã mời thì cứ đi thôi!”

“Nói không chừng tiệc mừng thọ lại biến thành đám tang của ông ta!”

Diệp Phàm cười lạnh.

Hắn cũng muốn xem lão thái giám kia định dở trò gì! Bên ngoài biệt thự.

Gia chủ nhà họ Yến - Yến Nam Thiên dẫn theo một đám người xuất hiện, trong đó có một người đàn ông mặc áo choàng đen.

“Đại nhân, tên Diệp Phàm kia sống ở đây!”


Yến Nam Thiên cung kính nói với người đàn ông mặc áo choàng đen.

“Đi

Người đàn ông kia muốn xông thẳng vào trong biệt thự.

“Đột nhập vào nhà người khác là phạm pháp, các người không biết sao?”

Lúc này, Diệp Phàm đi ra, nhìn đám người, lạnh giọng nói.

“Đại nhân, cậu ta chính là Diệp Phàm!”

Yến Nam Thiên chỉ vào Diệp Phàm, ánh mắt ngập tràn sự căm hận.

Người đàn ông khoác áo choàng đen liếc về phía Diệp Phàm, ông ta nhìn nhẫn Long Vương trên ngón tay. Diệp Phàm.

“Quả đúng là nhãn Long Vương!”

“Cậu có quan hệ gì với Long Vương?”

Người đàn ông nhìn thấy nhẫn Long Vương, hai mắt ông ta híp lại, khiếp sợ nhìn Diệp Phàm.

“Vậy mà còn biết cả nhãn Long Vương, ông là người của điện Long Vương?”

Diệp Phàm liếc mắt nhìn đối phương.

“Không phải người của điện Long Vương, nhưng mà có cậu rồi thì điện Long Vương rất nhanh nữa sẽ thuộc. về tôi!"

“Bắt lấy!”

Người đàn ông kia hừ một tiếng rồi phất tay ra lệnh, đám người sau lưng ông ta xông thẳng tới phía Diệp Phàm.

Soạt!

Nhưng lúc này, một bóng người mặc áo dính máu đột nhiên xuất hiện.

“Anh là ai?”

Người đàn ông khoác áo choàng liếc nhìn người mới tới.

“Cậu là Diệp Phàm?”

Người đàn ông mặc áo dính máu nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

“Chính là tôi, anh lại là ai?”

“Thiếu chủ phái tôi tới giết cậu!”

Người đàn ông mặc áo máu vừa nói vừa giơ tay phải lên, tản ra một luồng hơi thở giết chóc đáng sợi

Bàn tay của hắn ta nhuộm màu đỏ tươi, giống như đôi tay ấy đã dính máu của rất nhiều người.

“Huyết Thủ!”

Người đàn ông khoác áo choàng nhìn thấy bàn tay màu máu kia thì ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.


“Cậu là người của Âu Dương Mục?”

Người đàn ông mặc áo choàng giật mình hỏi. “Hóa ra là người tên kia phái tới!”

Diệp Phàm bĩu môi.

Huyết Thủ trực tiếp tấn công về phía Diệp Phàm, nhưng lại bị người đàn ông khoác áo choàng ngăn cản.

“Không thể giết cậu ta được!”

Người đàn ông khoác áo choàng lạnh giọng nhìn Huyết Thủ.

Hắn ta còn phải mượn Diệp Phàm để tóm lấy điện Long Vương, đương nhiên không thể để Diệp Phàm chết được.

Huyết Thủ nhìn người đàn ông khoác áo choàng với vẻ mặt đầy sát ý, bàn tay đỏ như máu trực tiếp chộp tới đối phương, không khí như bị xé toạc, mùi máu tanh vô cùng đáng sợ.

Người mặc áo choàng và Huyết Thủ đánh nhau, phát ra tiếng nổ lớn.

Hai bên tách ra, lùi về phía sau. Bộp bộp bộp!!!

Huyết Thủ lại ra tay, ra chiêu cực kỳ tàn nhãn, mỗi chiêu như muốn đòi mạng.

Thuộc hạ của người mặc áo choàng đều lao tới, chiến đấu ác liệt với Huyết Thủ nhưng bị gã ta giết chết từng người một.

Tên Huyết Thủ này có thực lực rất mạnh, đã cao hơn Nhân Cảnh lục trọng!

Ngay sau đó, người đàn ông khoác áo choàng lại xông về phía Huyết Thủ, hai bền tiếp tục đánh nhau.

Người trong cuộc là Diệp Phàm lại đứng ở một bên xem kịch, thậm chí thi thoảng còn nói đá thêm vài câu: “Đánh, dùng sức đánh, chiêu thức sai rồi, đánh thẳng vào hạ bộ của hắn!”

Bịch bịch bịch II!

Rất nhanh, hai người giao đấu vô cùng quyết liệt, khí lạnh tỏa ra bốn phía.

Một tiếng vang lớn truyền tới.

Cơ thể của Huyết Thủ bị người đàn ông khoác áo choàng đánh cho không ngừng lùi về phía sau, miệng

phun ra máu, trên người cũng đã bị thương.

“Trở về nói với Âu Dương Mục, Thiên Võng ta muốn người này rồi!"

Người đàn ông khoác áo choàng lạnh lùng nói với Huyết Thủ.

“Thiên Võng?” “Ông là người của Thiên Võng?”

Vẻ mặt của Huyết Thủ thay đổi, nhìn chằm chằm người đàn ông phía đối diện.

“Không sai, cậu có thể đi được rồi!"

Người đàn ông khoác áo choàng đáp.

Lập tức, Huyết Thủ liếc nhìn Diệp Phàm rồi rời đi. “Thiên Võng? Thứ đồ chơi gì vậy?”

Diệp Phàm liếc nhìn người đàn ông.