Diệp Phàm ném một viên thuốc cho long tướng Thương Liệt.

“Đây là?”

Long tướng nhìn viên thuốc, vẻ mặt hơi chần chờ.

“Đây là thuốc độc!”

Diệp Phàm lạnh giọng.

Vẻ mặt long tướng Thương Liệt thay đổi, ông ta đang định mở lời thì đối phương đã nói trước: “Ông yên tâm, mặc dù đây là thuốc độc nhưng sẽ không lập tức phát tác, chỉ cần ông trung thành với tôi, nửa năm sau tôi sẽ đưa ông thuốc giải, nhưng nếu ông dám hai lòng, vậy thì viên thuốc độc này sẽ khiến ông muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!”

Long tướng Thương Liệt nghe vậy thì gương mặt cực kỳ khó coi, toàn thân run rẩy.

“Làm sao? Không muốn uống?”

“Lẽ nào ông thật sự hai lòng? Hay là nói, ông muốn tiếp tục nghe lệnh của Phần Diễm Long Thủ?”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

“Thuộc hạ không dám!”

Long tướng Thương Liệt vuội vàng nuốt viên thuốc.


“Bây giờ ông quay trở về Phần Diễm Long Thủ, báo cáo cho tôi biết mọi hành động bên đó và những Long Thủ khác của điện Long Vương!”

“Về chuyện xảy ra ngày hôm nay, chắc ông biết phải nói thế nào rồi nhỉ?”

Diệp Phàm nói. “Thuộc hạ đã rõ!”

Long tướng Thương Liệt gật đầu.

Ngay sau đó, ông ra rời khỏi phân điện.

“Thiếu chủ, ngài đúng là lợi hại, tóm được ông ta dễ như vậy, liệu bên phía Phần Diễm Long Thủ có phát hiện ra được không?”

Khương Uyên nhìn Diệp Phàm nói.

“Phát hiện thì phát hiện thôi!”

Diệp Phàm không quan tâm.

Diệp Phàm có rất nhiều cách để đối phó với người của điện Long Vương!

“À đúng rồi, ông bắt hết người của thương hội Giang Nam và Từ Thị lại, nói cho họ biết, ngoan ngoãn đi tham dự lễ khai trương của tập đoàn Đường Thị ở phân bộ thành phố Tô, ai không tham gia thì giết chết!”

Diệp Phàm phân phó.

“Rõ, nhưng mà thiếu chủ, phía sau thương hội Giang Nam có một ông chủ, nghe nói là một vị đại lão ở Đế Đôi”

Khương Uyên nói.

“Làm sao? Ông sợ?”

Diệp Phàm liếc Khương Uyên một cái.

“Thuộc hạ không có!”

Cơ thể Khương Uyên run rẩy, vội vàng khom người đáp.

“Nhớ kỹ, ông là người của điện Long Vương, quan tâm gì tới đại lão sau lưng bọn họ, kẻ dám đối địch với điện Long Vương đều phải chết!”

Diệp Phàm hờ hững nói.

“Thuộc hạ đã hiểu!”


“Tôi lập tức cho người đi xử lý chuyện này.”

“Còn chuyện nữa, tôi đã điều tra rõ mục đích tham gia đấu giá Thiên Long của Thương Liệt, ông ta muốn đấu giá viên ngọc Rồng tiếp theo!”

Khương Uyên nói.

“Lại là ngọc Rồng?”

“Hội đấu giá lần này sẽ có ngọc Rồng?” Diệp Phàm nhíu mày.

“Đúng vậy, hơn nữa lần này có không ít người đều nhìn chằm chằm vào viên ngọc Rồng!”

“Người của tôi phát hiện có nhiều người của các thế lực đã tới thành phố Tô!”

“Tới thành phố Tô?”

“Thiếu chủ, hội đấu giá Thiên Long lần này được tổ chức ở thành phố Tô, diễn ra vào ngày mai!”

Khương Uyên báo cáo từng việc một.

“Nếu đã như vậy, ngày mai tôi phải tới đó xem thử!”

Diệp Phàm cười khẽ.

“Thiếu chủ, đây là quà lễ của long tướng Thương Liệt tặng cho Ngụy Thiên Hiền, tôi đã cầm về, thiếu chủ, người có thể nhận!”

Lúc này, Khương Uyên lấy hạt châu trong người đưa cho Diệp Phàm, chính là viên Phật châu kia.

“Phật châu này cũng có chút thú vị!”


Diệp Phàm nhận lấy, cảm nhận năng lượng bên trong rồi mỉm cười.

Hắn đi tới cạnh Đường Sở Sở: “Bà xã, ngày mai anh muốn tới một buổi đấu giá, em đi cùng anh, đợi kết thúc

rồi chúng ta lại trở về!”

“Là hội đấu giá Thiên Long sao, em cũng từng nghe nói, đúng lúc muốn mở mang kiến thức!”

Đường Sở Sở đáp.

“Đúng rồi, đây là Phật Châu, em cầm lấy. Nó có thể xua đuổi tà ma, tiêu trừ tai họa!”

Diệp Phàm đưa Phật châu cho Đường Sở Sở. “Đây không phải là...”

“Ừ, chính là nó"

“Em mang theo bên người đi!”

Diệp Phàm nói.

Đường Sở Sở gật đầu.

Bởi vì cái chết của Ngụy Thiên Hiền mà trực tiếp gây ra một hồi chấn động lớn!