Editor: Thùy Linh

Ban đêm Vân Tri lại bị đau răng, cô xoa xoa má, đem bài tập trên bàn học mới vừa làm xong sắp xếp chỉnh tề vào cặp sách, rồi sau đó bật đèn pin, rọi vào trong khoang miệng mình nhìn trong gương.

Đen như mực không thấy gì cả.

Nhưng mà đau thật.

Cô tắt đèn pin, chuẩn bị đi vào phòng bếp để tìm hoa tiêu ngậm, ít nhất thì cũng đỡ đau hơn.

Vừa mới ra khỏi phòng, cô thoáng thấy ánh sáng từ phòng của Hàn Lệ, đồng thời còn có tiếng nói chuyện của Hàn Lệ và Hàn Chúc Chúc.

Lông mi Vân Tri run rẩy, hô hấp nhẹ nhàng.

“Anh, sao hôm nay anh lại đưa đồ sâu bọ dơ bẩn đó đi chơi, lúc trước anh có bao giờ đưa em đi đâu, hay là anh coi cô ta như là người nhà rồi!”

Cho dù cách một cánh cửa, Vân Tri cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt của Hàn Chúc Chúc lúc này.

Nhất định là đang bất mãn và oán giận.

Trong phòng, Hàn Lệ lười biếng rầm rì hai tiếng, bắt đầu đuổi đi: “Tiểu tổ tông, em làm anh tốn mất 2 tiếng đồng hồ rồi đấy, có thể để anh ngủ yên một giấc hay không, có gì mai lại nói đi?”

Hàn Chúc Chúc không chịu buông tha, tiếng nói lớn hơn nữa, Vân Tri cũng nghe đến rõ ràng: “Không được, anh phải nói rõ ràng đi, hiện tại trong lòng anh có phải con sâu bọ kia quan trọng hơn em không? Lúc trước hai chúng ta đã nói rồi mà, nhất định phải đuổi cô ta đi! Bây giờ thì sao? Anh muốn phản bội em hả?”

Hàn Lệ bất đắc dĩ: “Không có…”

“Có.” Hàn Chúc Chúc như muốn khóc, “Cô ta ở đây ngày nào là bà nội không vui ngày đó, anh xem bà nội già như vậy rồi sao phải chịu đựng nỗi nhục lớn như cô ta. Em thấy anh coi cô ta như người nhà thật rồi, anh phản bội mọi người, thật là phí công bà nội luôn yêu thương anh, đồ lật lọng!”

Hàn Lệ nhắm hai mắt lại, miễn cưỡng giải thích: “Anh đã nói là anh không có, phải nói biết bao nhiêu lần nữa đây…”

“Vậy tại sao hôm nay anh đưa cô ta ra ngoài, còn đưa đi gặp bạn của anh nữa! Rốt cuộc anh là anh của em hay là của cô ta?”

Hàn Lệ không biết Vân Tri đang đứng ở bên ngoài, chỉ nghĩ cách đối phó với Hàn Chúc Chúc, cậu dựa vào ghế sô pha vò đầu, mí mắt muốn sụp xuống:

“Anh thấy cô ở nhà một mình đáng thương nên đưa đi theo, đảm bảo không phản bội em được chưa? Giờ em đi đi, năn nỉ đó.”

Hàn Chúc Chúc cuối cùng cũng chịu, hít cái mũi, “Vậy… Chúng ta còn là đồng minh không?”

Hàn Lệ ngáp một cái, thấp giọng ừ một tiếng, “Có có, em nói sao cũng được.”

Hàn Chúc Chúc vui vẻ, nhảy qua hôn một cái vào mặt cậu, lại hỏi, “Vậy bao giờ anh mới đưa em đi chơi? Mà em thấy hôm nay bà nội không được vui đâu đó.”

Hàn Lệ nâng má, mơ hồ trả lời cho có, “Tháng sau? Hoặc là hai tháng sau?”

Có được câu trả lời, Hàn Chúc Chúc vui vẻ rạo rực ra khỏi phòng.

Vân Tri còn chưa kịp đi thì đụng mặt.

Cô nhìn qua, làm bộ như chưa nghe thấy gì, xoay người chuẩn bị về phòng.

“Chờ đã.” Hàn Chúc Chúc gọi lại

Vân Tri cứng đờ.

Cô chậm rãi quay đầu, “Chúc Chúc có việc gì à?”

Hàn Chúc Chúc được nuôi nấng từ nhỏ đến lớn, vóc dáng cao ráo, tuy nhỏ hơn Vân Tri 1 tuổi nhưng lại cao hơn cô.

Cô bé tới trước mặt Vân Tri, nhìn xuống, “Nửa đêm cô không ngủ mà chạy qua phòng người khác làm gì? Lén lút trộm đồ hả?”

Lời này khiến Vân Tri bất mãn.

Nhưng cô lười tranh luận với Hàn Chúc Chúc, bị đau răng khiến cô đau đầu nhức óc theo, căn bản không dư thừa sức lực ứng phó.

Thấy Vân Tri không nói lời nào, Hàn Chúc Chúc lại làm càn, nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường, “Hôm nay tôi còn muốn hỏi, mỗi lần người lớn kêu cô ăn thịt, kết quả cô đều nói tin phật không ăn, ui cha, thế nào? Không ăn thịt nhưng lại uống được rượu? Làm bộ làm tịch…”

Nói rồi liếc mắt một cái: “Còn anh tôi bị cô hại mà bị mắng, đúng là trơ trẽn không biết xấu hổ.”

“Hàn Chúc Chúc!”

Vào lúc này, Hàn Lệ mở toang cửa phòng ra.

Mặt mày cậu u ám, “Anh nói mấy lần rồi, em về phòng được chưa? Không chịu để người khác ngủ phải không?”

Hàn Chúc Chúc chỉ tay vào Vân Tri: “Cô ta vừa mới nghe lén chúng ta nói chuyện! Nửa đêm không ngủ chắc chắn là có ý đồ xấu xa nào đó.”

Hàn Lệ chột dạ trong lòng, ánh mắt nhìn qua người Vân Tri.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, gương mặt cô trắng nõn, cô bụm mặt không nói một lời, lông mi cụp xuống, vẻ mặt ảm đạm không vui.

Hàn Lệ nắm chặt chốt cửa.

Trong nháy mắt, cậu thắc mắc liệu Vân Tri có nghe lời cậu nói lúc nãy không nhỉ.

Vân Tri thở sâu chịu đựng đau, tiếng nói hàm hồ: “Cô không có nghe lén hai người nói chuyện, nhưng tại nói to quá như cái loa phát trực tiếp ấy. Cô ra đây bởi vì răng đau, muốn đi vào bếp tìm hoa tiêu, còn nữa, cô là người lớn, thái độ của cháu đối với người lớn trong nhà như vậy là không được, nhưng cô tha thứ, không so đo, hi vọng về sau cháu chú ý một chút.”

Nói nhiều như vậy có chút khổ sở, Vân Tri nuốt nước miếng, tiếng nói chậm rãi: “Nhưng cô không ngại một lời xin lỗi đâu.”

Sắc mặt Hàn Chúc Chúc thay đổi, hé miệng lại ngậm lại, chưa nói được một câu đã dậm chân đùng đùng, thẹn quá thành giận: “Ai mà bị đau răng lại đi tìm hoa tiêu, cô lừa ai vậy? Tôi thấy cô chính là có ý đồ xấu xa.”

Vân Tri lười cãi cọ, trực tiếp trở về phòng, khi quay lại thì cầm theo một cuốn sách ố vàng.

Trên sách có chữ to – “Phương thuốc cổ truyền dân gian”

Vân Tri lật đến trang 23, trên trang giấy là phương pháp trị đau răng.

Cô đưa đến trước mắt Hàn Chúc Chúc, “Xem này, là trong sách viết đó.”

Biểu tình Hàn Chúc Chúc trở nên vặn vẹo, lại hung hăng dậm chân, tức giận chạy về phòng, đóng sập cửa vang cả nhà.

Vân Tri cảm thấy mỹ mãn mà khép lại cuốn sách, an tâm đi xuống lầu tìm hoa tiêu.

“Này… Hàn Vân Tri.”

Hàn Lệ ở phía sau kêu cô.

Cô dừng bước, cắn môi, nhưng không quay đầu lại:

“Hàn Lệ, cô không chuyển qua khu Đông.”

Đồng tử của Hàn Lệ bỗng dưng co lại, tay đặt trên chốt cửa lại thả xuống.

“Này…”

“Hiện tại cô ở khu Tây khá tốt, lớp 11-10 cũng không xấu như cậu nghĩ, còn nữa, nếu bây giờ chuyển trường lại phiền, cô không…”

Giọng nói cô nho nhỏ, “Không muốn gây phiền phức cho cậu.”

Nói xong, Vân Tri chạy chậm đi xuống lầu.

Nhìn bóng dáng cô chạy đi, Hàn Lệ không kịp hoàn hồn, thật lâu mới có phản ứng lại, đột nhiên trong lòng cảm thấy nôn nóng, cậu nắm tay, một chân đá vào trên cửa, cuối cùng đóng cửa cái rầm, còn to hơn cả tiếng Hàn Chúc Chúc lúc nãy.

Lúc này phòng khách không có người, chỉ có hai ngọn đèn nhỏ dùng để dẫn đường.

Vân Tri vào phòng bếp, lấy hoa tiêu từ hộp gia vị, cô cắn một viên vào chỗ đau, hoa tiêu vừa tê vừa chát lan tỏa trong miệng, xông vào yết hầu, kích thích làm người ta muốn phun ra.

Cô nhắm mắt chịu đựng, che má ngồi xổm dưới đất, chờ đợi cảm giác khó chịu qua đi.

Đau đến mức không còn rõ ý thức, bỗng phòng bếp được bật đèn sáng lên.

Vân Tri mở mắt, chỉ nhìn thấy một đôi dép lê màu xanh.

“Này.” Hàn Lệ đưa thuốc giảm đau tới, “Cái này công dụng hơn hoa tiêu nhiều.”

Vân Tri không cần.

“Nhanh lên.” Hàn Lệ không kiên nhẫn, “Cô muốn vì bị đau răng mà đánh thức ba mẹ tôi à?”

Cô ngậm miệng lại, hất tay cậu ra. Chỉ trong nháy mắt, Hàn Lệ thấy Vân Tri chạy nhanh lên lầu.

Cậu ngốc một lát.

“Chết tiệt.” Chửi nhỏ một tiếng, lại kêu cô, “Mặc kệ cô có cần hay không nhưng người mắng cô trước là nó cơ mà, sao lại phát giận lên tôi! Cô có bản lĩnh thì đừng có cần thuốc giảm đau, đau chết cô! Đau đến chết luôn đi!”

Qua một lát sau, Vân Tri lại lộc cộc chạy ra.

Ngực cô phập phồng, hốc mắt phiếm hồng, run run giọng nói: “Không cần! Về sau có người đánh cậu cô cũng mặc kệ, đau chết cậu luôn!”

Hừ một tiếng, Vân Tri lại chạy lên lầu.

“….???”

Hàn Lệ không thể tin được, lại nói với Vân Tri: “Cô dám hừ tôi cơ à! Lại đây, có bản lĩnh thì hừ trước mặt tôi đây này, hừ —! Khụ khụ khụ–!”

Hàn Lệ hừ quá sức mà bị sặc giọng.

Cậu quyết định rồi, từ hôm nay trở đi sẽ không bao giờ đưa Hàn Vân Tri đi ra ngoài chơi nữa, để cho tiểu ni cô ở nhà khóc tu tu một mình!

Từ đây cậu không có cô nhỏ!

Hai người tranh cãi cả đêm, đến sáng sớm ngày hôm sau cũng không tốt lên.

Người lớn trong nhà thấy hai người thì rùng mình, đưa hai người đến trường học còn không quên dặn dò phải hòa đồng với nhau, nếu là lúc trước, Vân Tri và Hàn Lệ sẽ lên tiếng trả lời, nhưng lần này hai người quay mặt qua hai bên, ai cũng không nói lời nào.

Tạm biệt ba mẹ, bọn họ cùng lên xe, lần này Hàn Lệ ngồi ở ghế phụ.

Vân Tri ôm cặp sách ở phía sau, ủy khuất đáng thương.

Hàn Lệ nhìn cô qua kính chiếu hậu.

Gò má Vân Tri sưng lên, hình như là do răng đau, cậu nhướng mày, nhưng cũng không mở miệng.

Một đường im lặng tới trường học, Vân Tri đeo cặp sách xuống xe.

Hàn Lệ đi hướng ngược lại.

Một mình Vân Tri trở về ký túc xá, một tay cô che mặt, một tay kiếm thẻ phòng từ cặp sách, nửa ngày không tìm ra mới nhớ là có thể để quên ở nhà.

Trong lòng ủ rũ, răng lại vô cùng đau đớn.

Cô thở phì phò, ôm cặp sách ngồi xổm ở trước cửa phòng.

Đinh.

Thang máy mở ra.

Vân Tri ngước mắt nhìn.

Là Lộ Tinh Minh.

Khóe miệng cô rũ xuống, bỗng dưng thấy anh lại cảm giác chua xót trong lòng.

Lộ Tinh Minh liếc mắt thấy Vân Tri, bước chân anh dừng lại.

Trầm ngâm một lát: “Cậu lại tự khóa mình bên ngoài à?”

Vân Tri uể oải không phấn chấn, “Coi là vậy…”

Hôm nay tâm trạng cô không được vui.

Có chút không thích hợp.

Lộ Tinh Minh híp mắt nhìn xuống.

Bên trái gương mặt của cô gái nhỏ bị sưng lên, quá rõ ràng không thể không chú ý.

Lộ Tinh Minh không nhịn được mà hỏi: “Mặt cậu bị làm sao vậy?”

Thà anh đừng hỏi còn hơn, chỉ làm Vân Tri muốn khóc.

“Mình… Mình bị đau răng.”

“…”

*Tác giả có lời muốn nói: Lộ Tinh Minh: Chết rồi, nhất định là do tôi hay đưa kẹo, muốn chịu trách nhiệm…