Đêm đã khuya.

Đèn đuốc sáng rực bên ngoài Đông Cung, cùng đao kiếm chớp lóa cực kỳ hung hiểm.

Không biết đánh bao lâu, cuối cùng toàn bộ thích khách áo đen đều đền tội.

Thi thể nằm ngổn ngang trên đất, máu tươi nhuộm đỏ cả thềm bạch ngọc.

Một ảnh vệ lôi tên thích khách áo đen còn sống lên, cửa điện mở ra, trong phòng bước ra một người, áo tím rực rỡ so với dung mạo lại càng thua xa, dưới ánh đèn lờ mờ gia tăng thêm mấy phần lạnh lùng cô tịch.

Lúc này sắc mặt Diệp Lâm vẫn lạnh lùng băng sương, hoàn toàn không chút ôn nhu như ban ngày gặp Tô Dao.

Người nọ từ từ đến gần, dùng quạt bạch ngọc nâng càm thích khách lên, nhíu mày nhìn một lúc, thờ ơ nói, “Học nghệ không tinh, còn dám đến Đông cung?”

Nhận ra khác thường liền lui về sau vài bước, Diệp Lâm nghiêng đầu nói với một ảnh vệ, “Mở miệng hắn ra, xem có vật gì bên trong.”

Ảnh vệ liền dùng sức vặn miệng thích khách ra, quả nhiên moi ra một viên thuốc.

Xem ra thích khách này muốn làm ngọc nát, định nuốt thuốc độc tự vận.

Diệp Lâm lại đến gần lần nữa, bờ môi lộ ra nụ cười khát máu, “Hôm nay ta không lấy mạng của ngươi, trở về nói cho hắn ta biết, nếu còn tiếp tục giở thủ đoạn này, Đông cung nhất định sẽ theo cùng.”

Thích khách là người hiểu chuyện, ảnh vệ nới lỏng tay, khẽ cắn răng đề khí ẩn mình vào trong bầu trời đêm, trong chốc lát đã không còn thấy tung tích.

Diệp Lâm vừa đi, vừa nhìn thi thể nằm ngổn ngang trên đất. Máu đã đông lại không còn nhận ra sắc tím của bậc thang, khắp nơi trong không khí tràn ngập mùi máu hôi tanh.

“Đáng ghét, làm bẩn cả bậc thang của ta.” Diệp Lâm lầm bầm một câu, nhấc chân bước vào trong phòng, sau lưng lập tức có người khẽ đóng cửa điện.

Trong phòng còn có một người đang ngồi, áo trắng như tuyết lịch sự tuấn tú, hàng mi rũ như đang nghĩ gì đó, thấy Diệp Lâm đi vào lập tức đứng dậy nói, “Lại là hắn?”

Diệp Lâm nhắm mắt lại, lạnh nhạt nói, “Giờ trong ngoài triều đình, ngoại trừ hắn ra, còn ai dám gan làm chuyện này chứ?”

Người áo trắng chỉ yên lặng, không nói tiếp nữa.

Diệp Lâm ngồi xuống bên cạnh, mới mở miệng hỏi, “Chuyện tối nay, Ý Hành nghĩ hắn ta có ý gì?”

Ý Hành, là tên tự của công tử áo trắng, người này chính là con trái Thái Phó dạy chữ cho thái tử, chuyên quản lý chuyện trong Đông cung của thái tử, Thôi Thuật, Thôi Ý Hành.

Thôi Thuật trầm mặc chốc lát, mở miệng hỏi vấn đề không chút liên quan nhau, “Hôm nay điện hạ đi đến Tướng phủ Tô gia sao?”

“Ừ.”

“Đến gặp Tô đại tiểu thư?”

Diệp Lâm thẩn thờ.

Nghĩ đến dáng vẻ hoạt bát của nàng, nghĩ đến ánh mắt long lanh trong veo tuyệt đẹp của nàng, tận sau trong đáy lòng Diệp Lâm bỗng trào dâng dòng nước ấm áp, khóe miệng không khỏi cong lên cười ôn nhu.

Rốt cục hắn đã chờ được nàng đến, A Nghiêu của hắn...

Thôi Thuật thấy Diệp Lâm thất thần như thế, trong lòng hơi kinh ngạc, không biết lúc sáng đã xảy ra chuyện gì ở Tô phủ. Thường ngày nhắc tới Tô Dao, thần sắc Diệp Lâm vẫn nghiêm trang như thường, nhưng sao hôm nay lại có bộ dạng si ngốc thế này.

Sau khi Thôi Thuật bừng tỉnh, mới phát hiện chuyện chỉ bắt đầu trong hôm nay, nếu cả thái tử điện hạ cao quý lạnh lùng kiêu ngạo này cũng bắt đầu giống người bình thường lộ ra cảm xúc hỉ nộ ái ố, vậy tại sao với những chuyện kia vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt chứ.

“Nghe nói...” Thôi Thuật cố gắng kéo sự chú ý của Diệp Lâm, tuy rằng ngập ngừng không nói thẳng ra, nhưng vẫn cố gợi ý, “Con trai Nhiếp Chính vương sắp trở về rồi.”

Quả nhiên khi Diệp Lâm nghe thấy năm chữ “con trai Nhiếp Chính vương” dáng vẻ ôn nhu hầu như biến mất chỉ còn lại lạnh lùng, giọng điệu thờ ơ nhạt nhẽo như cũ, “À?”

Khi con trai Nhiếp Chính vương Phong Sách chín tuổi, liền chuyển tới Bình Khê, được Tô lão tiên sinh chỉ điểm đến thư viện Bình Khê, học chung với nhiều con em thế gia khác, trong đó bao gồm trưởng nữ của Tô Tể Tướng, Tô Dao.

Hắn vừa đi liền không còn hồi kinh thăm người thân, giờ đã qua chín năm, thế lực của Nhiếp Chính vương Phong Duy Châu tại chốn kinh thành như ánh mặt trời ban trưa, trở về là phải rồi.

Thôi Thuật không nói tiếp nữa, quan hệ giữa Tô Dao với Phong Sách thế nào, Diệp Lâm không thể nào không biết, nhưng hắn vẫn chọn Tô Dao làm cho Thôi Thuật thấy khó hiểu.

Đừng nói suy đoán tâm tư trong lòng Tô Dao, nếu muốn Tô Dao cam tâm tình nguyện gả cho hắn ta, sợ rằng rất khó.

Người ngoài có lẽ không biết chuyện mấy hôm trước Tô Dao khóc nháo đòi hủy hôn, chứ Đông cung là người rõ nhất, sau khi Tô Dao bị bệnh nặng, hôn mê rất lâu, thiếu chút đã không cứu được.

“Điện hạ cảm thấy, Tô đại tiểu thư...”

Diệp Lâm hiểu điều hắn đang băn khoăn, cắt ngang lời hắn nói, “Không sao, A Nghiêu đã khác lúc trước rồi.”

A Dao?

Chuyện gì xảy ra trong chuyến đi đến Tô phủ, hiện tại kêu luôn cả khuê danh người ta rồi sao?!

Chẳng có người hầu nào nói ra được nguyên nhân, khiến nội tâm Thôi Thuật hoàn toàn hỏng mất.

Còn có, cái gì gọi là, đã không còn như trước?

Diệp Lâm nhìn biểu tình phức tạp trên mặt Thôi Thuật, nhất thời cứng họng, chống càm nhìn hắn một lát mới vội biện một cái cớ, nói, “Đầu A Nghiêu bị tổn thương, giờ không còn nhớ rõ Phong Sách là người nào, chớ nói chi chuyện trước kia.”

Lúc này Thôi Thuật mới thoáng yên tâm.

Nhưng, lại nghĩ không biết lúc nào Tô Dao sẽ nhớ lại, chung quy vẫn ẩn giấu mối họa.

Hắn không hiểu tại sao Diệp Lâm phải chọn Tô Dao, một người chưa thể chắc chắn có nguy hiểm hay không. Tô gia lại có rất nhiều nữ nhi, dù không chọn trưởng nữ đích tôn thì có sao đâu, có khi còn bớt chút chuyện cho Diệp Lâm.

Nói đến cùng, lúc bấy giờ Diệp Lâm chưa từng gặp qua Tô Dao, trái lại khá quen thân với nhị tiểu thư Tô Anh của Tô gia, chẳng phải cưới Tô nhị tiểu thư là quá hợp lý rồi sao?

Tội gì giành lấy người trong lòng Phong Sách chứ...

Tình thế lúc trước trong cung chưa biến thành bây giờ, lúc đó bệ hạ còn chưa bị bệnh, Diệp Lâm hồi còn nhỏ thường hay chơi chung với Phong Sách, cả hai đối đãi nhau như huynh đệ tốt...

Mặc dù hiện tại lập trường khác nhau không rõ lòng người thế nào, nhưng ngoài mặt vẫn chưa xuất hiện rạng nứt, vậy mà hắn vẫn cứ cố chấp muốn vạch mặt nhau...

Nghĩ tới đây, đột nhiên Thôi Thuật cảm thấy mình đã hiểu ra được gì đó.

Năm đó bệ hạ và Nhiếp Chính vương đại nhân cũng là huynh đệ tốt như hình với bóng...

Bởi vì là huynh đệ tốt, cho nên mới càng thêm không thể chấp nhận bị phản bội...

Diệp Lâm giơ quạt bạch ngọc lên mở ra xem, ngón tay thon dài như ngọc phất nhẹ qua mặt quạt trống rỗng, giọng điệu cực khẽ tựa như chỉ nói cho mình nghe, “Ta và Phong Sách... Là địch trong tối.”

Cây quạt trong tay này, chính là món đồ nàng thường lấy ra ngắm.

Diệp Lâm biết trong một ngày tương lai, nàng ấy nhất định sẽ tự tay viết chữ lên trên mặt quạt trống này. Bút tích chẳng ra sao, cứ xiêu xiêu vẹo vẹo y như đứa trẻ mới tập viết, nhưng nàng lại không thèm để ý, còn thản nhiên viết xuống cho hắn bài thơ.

“Đầu ngã dĩ mộc đào, báo chi dĩ quỳnh dao.

Phỉ báo dã, vĩnh dĩ vi hảo dã!

Đầu ngã dĩ mộc lý, báo chi dĩ quỳnh cửu.

Phỉ báo dã, vĩnh dĩ vi hảo dã!

Vĩnh dĩ vi hảo dã...”

( Dịch: Mộc đào người ném tặng sang,

Quỳnh dao ngọc quý lấy ra đáp người.

Phải đâu đền đáp vậy thôi,

Mong ai ghi nhớ trọn đời kết giao.

Người mang mộc lý tặng ta

Ngọc lành quỳnh cửu đưa qua đáp người.

Phải đâu báo đáp ai ơi,

Chỉ mong bền vững đời đời có nhau.)

Bọn họ vốn là đôi vợ chồng hòa hợp ân ái, bên nhau suốt cả đời...

Bọn họ vốn sống đến bạc đầu giai lão, vĩnh viễn không chia ly...

Ánh mắt càng ngày càng sâu, cuối cùng biến thành vực đen sâu thẳm không thấy đáy.

Diệp Lâm “cạch” một tiếng khép lại quạt.

——— —————— —————— —————— —————————

“Bịch” một tiếng, quyển sách nặng nề rơi xuống đất.

Tô Nghiêu giật mình lật người ngồi dậy, nhìn lướt qua ánh nắng sáng ngời bốn phía, mới nhớ mình đọc sách đến ngủ thiếp đi.

Từ khi chuyển kiếp tới nay, nàng vẫn luôn luôn ngủ.

Thật ra Tô Nghiêu ngủ rất ít, khoảng chỉ 4 hoặc 5 tiếng mỗi ngày, luôn duy trì bản chất cú đêm rất tốt, cảm thấy ngủ nhiêu đủ rồi ngủ nhiều quá chỉ thêm nhức đầu.

Bởi vì thân thể Tô Dao quá tệ, đọc sách hay ngẩn người liền nhất định ngủ quên không hay biết, y như kiểu hôn mê bất tỉnh.

Cẩm Diên vốn đang đứng bên cạnh ngủ gà ngủ gật, quyển sách trên tay Tô Nghiêu rơi xuống, trên đất cái “bịch” khiến nàng cũng thức giấc.

Thấy Tô Nghiêu duỗi lưng, có vẻ hơi mệt, Cẩm Diên vội vàng rót chén nước đưa cho nàng, lại cúi đầu nhặt sách đặt lại trên giường, mới lui về tại chỗ.

Tô Nghiêu nhận lấy uống một hơi ừng ực sạch sẽ.

Nhìn bộ dạng tiểu thư Tướng phủ lúc này, Cẩm Diên che miệng len lén cười.

“Ngươi đứng giữa trời làm gì? Tới đây ngồi chút đi.” lúc này Tô Nghiêu mới nhớ trong phòng còn có Cẩm Diên, liền vẫy tay nói.

Cẩm Diên nào dám ngồi, vội vàng khoát tay từ chối, Tô Nghiêu không muốn tranh cãi với nàng, làm bộ đứng dậy đi túm nàng.

Sức khỏe Tô Dao không tốt, Cẩm Diên sợ nàng té đành miễn cưỡng đi tới ngồi xuống ghế đối diện, lúc này nàng mới hài lòng tựa vào đệm giường.

“Khi chỉ còn hai chúng ta, ngươi không cần giữ lễ nghi làm gì.”

Tô Nghiêu nói vậy, tiện tay cầm lấy quyển sách, lật vài tờ rồi ném xuống, buồn bã nhìn các chú chim hót ngoài cửa sổ, tự nhủ, “Không biết bệnh này dưỡng tới khi nào mới khỏi.”

Mấy ngày nay nàng chỉ có ăn và ngủ, cứ nằm miết trên giường không dậy nổi, có thể nói đã phát huy bản chất trạch nữ đến cực điểm.

Nhưng mà...

So với làm trạch nữ trong phòng, Tô Nghiêu muốn được đi dạo bên ngoài hơn, không khí ở Nhạn Triều cực kỳ trong lành, không ra ngoài hít thở không khí cảm thấy hơi phí của trời.

Huống chi, không ra ngoài khiến thức ăn trong người cứ tích trữ lại, dù tập yoga một trăm lần vẫn sẽ mập... Không phải sẽ hủy gương mặt xinh đẹp của Tô Dao rồi sao.

“Tiểu thư muốn ra ngoài chơi sao, hôm qua nô tỳ nghe Cẩm Tú tỷ tỷ nói, nói phu nhân sắp xếp cho tiểu thư vài bộ đồ mới, qua vài ngày sẽ dẫn tiểu thư đến Sùng Văn Quán.” Cẩm Diên nghiêm túc an ủi.

Tô Nghiêu nâng trán thở dài.

Nàng muốn ra ngoài dạo chơi, đâu có muốn đi tới trường học đâu, lại sắp bắt đầu một màn đao kiếm nữa rồi, nghĩ đến liền phiền lòng.

Huống chi Sùng Văn Quán là trường học do Đông cung cai quản, nếu nàng đi nhất định sẽ gặp được thái tử.

Hiện tại nàng không muốn xuất hiện trước mặt hắn.