Editor: xiaomaomi


Đào Ngữ khi nghe được câu chuyện đầu lừa này, khi nghe liền chê cười, nhưng mà khi đi vào thế giới nhân cách của vị lão đại này, liền không thể đem câu chuyện này làm trò cười được nữa. Cô giống như người chồng trong câu chuyện đó vậy, thời thời khắc khắc cảnh giác, không thể trở thành cái đầu lừa.


Thật đáng tiếc khi người ta lộ bí mật, mặc dù cô có cẩn thận như nào, cũng không chịu nổi não mình ngẫu nhiên giật giật, cô đến cuối cùng cũng không rõ, chính mình khi cắn Nhạc Lâm Trạch, rốt cuộc suy nghĩ cái gì?


Trên bàn làm tất cả việc đồ vật đều bị hất xuống mặt đất, cô bị ấn ngã xuống bàn làm việc, khi Nhạc Lâm Trạch cắn ở trên xương quai xanh của cô, cô mơ mơ màng màng suy nghĩ, nếu hôm nay mang kẹo tới thì tốt rồi......


Ngoài cửa sổ đột nhiên đổ mưa, trong một góc của tòa nhà, một gốc cây nho nhỏ nảy mầm ở trong mưa lay động, mưa đọng lại ở lá cây, chảy dần dần vào trong nhánh cây .


Trời mưa rơi xuống, đột nhiên nổi lên gió lớn, cỏ cây yếu ớt mặc cho mưa gió xâm nhập, ngẫu nhiên lá cây động đậy phản kháng, lại thực mau bị mưa gió trấn áp.


Mưa lúc lớn lúc nhỏ, không biết bao giờ mới dừng, nước mưa đem mặt đất ướt đẫm, khắp nơi đều có thể thấy được giọt nước.


Không biết mưa bao lâu, rốt cuộc cũng ngừng lại, mặt trời chậm rãi từ đám mây lộ ra ánh sáng.


Bên người Đào Ngữ mặc áo sơ mi Nhạc Lâm Trạch, áo của anh rộng rãi lại vừa vặn trở thành váy ngủ trên người cô. Chân cô trần trụi tùy ý ở trên sô pha, giữa mày đều là vẻ mỏi mệt, đôi mắt lại phiếm ánh lệ mỏng manh, sắc mặt cũng đỏ bừng, thần thái so ngày thường nhiều thêm một tia tình ý.


Cô lười biếng nhìn Nhạc Lâm Trạch đang ở thu thập bàn làm việc, sau một lúc lâu nhắc nhở nói "Thảm dính vết máu, làm phiền rửa sạch một chút." Vừa rồi bởi vì cô cảm thấy cái bàn quá cứng, Nhạc Lâm Trạch liền trực tiếp phát rồ đem cô kéo dài tới trên thảm , kết quả liền ở mặt trên thảm để lại vết bẩn không dễ xử lý.


Nhạc Lâm Trạch nghe vậy dừng một chút, ánh mắt chuyển đến trên mặt đất nhìn qua vết máu, đôi mắt một lần nữa lại tối sầm xuống dưới. Anh yên lặng nhìn về phía Đào Ngữ đánh giá một chút, xác định cô thể lực đã tới cực hạn, liền áp xuống nóng bỏng trong lòng.


Đào Ngữ trong lòng lúc này đều làm nghẹn khí, cô nghĩ như thế nào cũng không nghĩ tới, Nhạc Lâm Trạch thế nhưng lại nhân lúc cô một lần khiêu khích, liền không phân biệt trường hợp trực tiếp làm cô. Nghĩ đến chuyện hết sức thân mật vừa rồi, Đào Ngữ trong lòng một trận hoảng hốt.


Cô thế lại thật sự cùng bệnh nhân của mình phát sinh quan hệ, tuy rằng nghiêm khắc mà nói, cái nhân cách phụ này cũng không thể tính là một người hoàn chỉnh, chủ nhân cách cũng sẽ không có một phần ký ức này, nhưng rốt cuộc cô vẫn là vi phạm quy tắc.


"Suy nghĩ cái gì?" Nhạc Lâm Trạch không biết khi nào đã đi tới trước mặt cô.


Đào Ngữ ngẩng mặt nhìn anh một cái "Anh lại đây làm gì, còn không mau đi đem thảm rửa sạch." Cũng may là trong lúc thác loạn, Nhạc Lâm Trạch giữa trận đổi tư thế, cảm thấy hai tay trói vào nhau không tiện, cho nên trong lúc hỗn loạn anh đã đem còng tay mở ra.


"Anh đi tìm trợ lý." Nhạc Lâm Trạch nhàn nhạt nói.


Đào Ngữ khiếp sợ mở lớn đôi mắt "Anh muốn cho bọn họ tới xử lý mấy thứ này? Không được!" Điểm giới hạn của anh rốt cuộc ở đâu? Không cảm thấy xấu hổ hả trời?


Mặt cô không biết là do khẩn trương, hay là vì dư vị vẫn chưa hết, giờ phút này giống như hoa đào diễm lệ, chỉ liếc mắt một cái liền làm người ta không thể rời mắt.


Nhạc Lâm Trạch nhìn cô một cái, nâng lên khóe môi nói "Yên tâm, sẽ không cho bọn họ tiến vào." Cô là của anh, bất luận kẻ nào cũng không được nhìn.


Đào Ngữ đương nhiên không biết, tính chiễm hữu của Nhạc Lâm Trạch, đã tới nam nữ đều là kẻ thù, nghe vậy thì thoáng yên lòng "Vậy anh đi ra ngoài làm cái gì?"


"Lấy một vài thứ, sẽ quay lại ngay." Nhạc Lâm Trạch nói xong, ở trên trán cô hôn một cái liền rời đi.


Cô cầm lòng không được sờ lên chỗ Nhạc Lâm Trạch đã hôn qua, chỉ cảm thấy  ở trên trán nơi anh vừa hôn không ngừng nóng lên.


Nhạc Lâm Trạch làm như anh nói, thật sự rất nhanh đã trở về, thời gian rời đi  chắc không vượt qua một phút.


Đào Ngữ cảm thấy buồn cười "Anh đi ra ngoài làm gì?" Chẳng lẽ là đặc biệt chạy ra ngoài không khí thở mấy cái?


"Cái này." Nhạc Lâm Trạch giơ lên cây kéo trong tay.


Đào Ngữ nghi hoặc "Anh lấy kéo làm cái gì?"


Nhạc Lâm Trạch nhìn cô một cái, trầm mặc đi đến bên cạnh vết máu ngồi xổm xuống, cầm kéo đem chỗ dính vết máu trên thảm cắt xuống.


Đào Ngữ nhìn đến khóe miệng giật giật "Cho dù anh không muốn rửa sạch, cũng không cần phải làm như vậy ......"


Cái thảm liền biết là không rẻ, cắt xuống một khối như vậy, chỉ sợ toàn bộ thảm trong phòng đều phải đổi một lần nữa, tuy rằng biết thế giới này là giả thuyết, nhưng Đào Ngữ vẫn thiệt tình vì tiền mà đau lòng.


Nhạc Lâm Trạch không nói gì, mà là đem tấm thảm cẩn thận cắt xong, tiếp theo liền bỏ vào túi trong áo tây trang của mình.


Đào Ngữ dâng lên một dự cảm không tốt "Anh muốn làm gì?"


"Giữ lại." Nhạc Lâm Trạch thản nhiên nói.


Đào Ngữ im lặng một hồi, cảm thấy chính mình vẫn là xem nhẹ trình độ biến thái của vị này.


"Dơ muốn chết......" Biết khuyên anh cũng vô dụng, Đào Ngữ biểu cảm ghét bỏ một chút sau đó liền tùy anh làm.


Cô mệt mỏi nhìn Nhạc Lâm Trạch sửa sang lại văn kiện, rốt cuộc nhịn không được ngáp một cái.


Nhạc Lâm Trạch trong lúc làm việc anh không có thói quen nghỉ ngơi, cho nên văn phòng anh chưa bao giờ xây phòng nghỉ, nhìn đến Đào Ngữ mệt đến lợi hại, liền kêu quản gia đưa cô về.


Đào Ngữ một ngụm từ chối, bởi vì không muốn quản gia biết bọn họ đã xảy ra chuyện gì, cho nên mới mặc bộ quần áo dự phòng của Nhạc Lâm Trạch mà không kêu quản gia đưa bộ quần áo mới đến, rốt cuộc cô vẫn muốn mặt mũi. Đến bộ quần áo ban đầu của cô, sớm đã bị Nhạc Lâm Trạch xé giống dưa muối ném ở trong thùng rác.


Nhạc Lâm Trạch suy nghĩ một chút, gọi cho trợ lý, chờ đối phương bắt máy sau lãnh đạm nói "Báo cho nhân viên trong công ty, nội trong nửa giờ toàn bộ đều tan làm, bất luận kẻ nào cũng không được ở lại."


Đào Ngữ sửng sốt một chút, đang muốn ngăn cản thì anh đã treo máy. Cô bất đắc dĩ nói "Không đến mức như vậy, tôi có thể chờ mọi người rời đi rồi mới đi về."


"Công ty rạng sáng hai giờ cũng sẽ có người tăng ca." Nhạc Lâm Trạch liếc mắt một cái nói.


Đào Ngữ khóe miệng trừu trừu "Tôi khả năng đúng là không thể chờ đến lúc ấy......"


Trạng thái hiện tại của cô nhìn còn có thể, nhưng thực tế cánh tay và chân đều giống bị xe lu nghiền qua, cả người đều đã mệt đến nằm liệt.


Từ giờ đến lúc đó còn tới 29 phút, Đào Ngữ đã buồn ngủ đến mức không mở được mắt, nằm trên sô pha bất tri bất giác liền ngủ thiếp.


Chờ đến khi cô mơ màng tỉnh lại, thì đã nằm ở trên cái giường lớn mềm mại trong nhà. Đào Ngữ giật giật, chỉ cảm thấy đầu óc âm ỉ đau, cô theo bản năng nhìn tay phải của mình, không có còng tay cũng không có xích liền nhẹ nhàng thở ra.


Đào Ngữ ánh mắt nhìn một vòng trong phòng, cũng không thấy Nhạc Lâm Trạch.


Chờ cô thanh tỉnh được một chút sau đó bò dậy rót cho mình một ly nước, còn chưa có uống thì Nhạc Lâm Trạch đã quay lại, cô vội buông cái ly "Chúng ta khi nào trở về......"


Mới vừa nói xong liền sửng sốt một chút, khiếp sợ yết hầu vì cái gì khô như vậy.


Nhạc Lâm Trạch ánh mắt nặng nề nhìn cô "Em bị sốt."


"......" Đào Ngữ bình tĩnh cùng anh đối diện, sau một lúc nói, "Sau đó thì?"


"Còn có sau đó? Nếu tỉnh, liền uống thuốc." Nhạc Lâm Trạch nhíu mày ngồi trên mép giường, đem thuốc tới trong tay cô.


Đào Ngữ khóe miệng trừu trừu, người này sắc mặt ngưng trọng, làm cô cho rằng còn có chuyện muốn nói, nhưng mà cũng chỉ nói là phát sốt ——


Cô còn tưởng rằng thế giới này có chức năng phòng ngự, cho nên làm người từ ngoài đến là cô bị bệnh nan y.


Đào Ngữ ngoan ngoãn đem thuốc uống, ngẩng đầu nhìn thấy anh vẫn luôn chau mày, nhịn không được buông tiếng thở dài nói "Bệnh nhỏ thôi mà, có thể là cảm lạnh, không có gì ghê gớm."


Nhạc Lâm Trạch nhìn cô thật sâu nói "Là anh không tốt." Nếu không phải hôm nay anh xằng bậy, em sẽ không sinh bệnh.


"...... Đừng quá lo lắng, thực nhanh sẽ tốt lên." Đào Ngữ bất đắc dĩ nói.


Nhạc Lâm Trạch im lặng không nói, Đào Ngữ vốn còn chưa hoàn toàn hết bệnh, giờ phút này uống thêm thuốc thì càng là buồn ngủ, vỗ vỗ tay Nhạc Lâm Trạch sau đó liền nằm xuống nghỉ ngơi.


"Ngủ đi, anh ở bên cạnh em." Nhạc Lâm Trạch nhàn nhạt nói.


Đào Ngữ gật gật đầu, an tâm nhắm hai mắt lại, ngay cả trong mộng đều là thân ảnh Nhạc Lâm Trạch.


Một giấc này cô ngủ liên tiếp ba bốn giờ, khi tỉnh lại tinh thần lập tức tốt lên rất nhiều. Đào Ngữ như thường lệ nằm ở trên giường tỉnh lại trong chốc lát, liền từ trên giường ngồi dậy, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện trời đã hoàn toàn tối.


Trong phòng cũng không có bóng dáng Nhạc Lâm Trạch, Đào Ngữ ở trong phòng đi lại một vòng, nhìn đến đèn phòng tắm sáng lên, tới gần liền nghe được bên trong tiếng nước ào ào, suy nghĩ liền biết là Nhạc Lâm Trạch ở bên trong tắm rửa.


Cô tại chỗ đứng đó một lúc lâu, nghĩ đến Nhạc Lâm Trạch khả năng còn chưa có ăn cơm chiều, liền gọi người làm chút đồ ăn thanh đạm đưa lại đây, muốn chờ anh ra cùng nhau ăn cơm.


Kết quả là chờ gần nửa giờ, Đào Ngữ ôm áo ngủ liên tục nhìn về phía cửa phòng tắm, rốt cuộc nhịn không được chạy tới gõ gõ nói "Lâm Trạch, còn chưa có tắm xong sao?"


Bên trong tiếng nước nháy mắt ngừng lại, truyền ra giọng nói khàn khàn của Nhạc Lâm Trạch "Tắm xong rồi."


Vừa dứt lời, anh liền quấn khăn tắm đi ra "Em tỉnh lại khi nào?"


"Nửa tiếng trước, lần này anh sao lại tắm lâu như vậy?" Đào Ngữ nghi hoặc từ trong tay anh cầm lấy khăn lông, mới vừa giúp anh lau thân thể một chút, ngón tay liền tiếp xúc đến làn da anh, cô sửng sốt một chút, kinh hô "Như thế nào lại lạnh như vậy?!"


"Không có việc gì." Nhạc Lâm Trạch đem khăn lông cầm trở về, tùy tiện lau vài cái, liền cầm lấy áo ngủ thay, mắt nhìn trên bàn đồ ăn nói "Đưa tới khi nào, có cần kêu người làm lại một lần nữa không?"


"...... Không cần, mới vừa đưa tới, còn nóng hổi." Đào Ngữ ấp úng nói, tâm còn đặt ở trên ngón tay mới đụng qua da anh.


Nhạc Lâm Trạch gật gật đầu, lập tức đi đến bàn ngồi xuống. Đào Ngữ mím môi, đi theo ngồi vào đối diện anh, nhìn anh nghiêm túc nói "Tôi trong lúc chờ anh đã kiểm tra nhiệt độ cơ thể, hiện tại đã khôi phục bình thường."


"Cho dù nhiệt độ cơ thể đã giảm xuống nhưng mà thuốc vẫn phải uống." Nhạc Lâm Trạch dặn dò.


Đào Ngữ gật gật đầu, muốn nói lại thôi liếc anh một cái, cuối cùng cái gì cũng không nói.


Đào Ngữ cầm chiếc đũa, thấy Nhạc Lâm Trạch cũng không nhúc nhích, cô khó hiểu nói "Anh ăn chưa?"


"Lúc em ngủ, anh đã ăn rồi." Nhạc Lâm Trạch ngồi ở tại chỗ bất động.


Đào Ngữ trong lòng khả nghi, nhưng thấy anh vẻ mặt thản nhiên, liền không biết hỏi như nào, đành phải cúi đầu ăn tiếp. Nhạc Lâm Trạch liền luôn nhìn cô ăn cơm, anh hơi nhẹ nhõm sau khi thấy sự thèm ăn của cô không bị ảnh hưởng nhiều.


Hai người từ khi ở cùng một chỗ, hiếm khi họ dùng bữa trong im lặng như vậy.


Cơm nước xong, Đào Ngữ cẩn thận nhìn mặt hơi ửng hồng của Nhạc Lâm Trạch, do dự nói "Anh có muốn kiểm tra nhiệt độ cơ thể một chút không?"


"Không cần." Nhạc Lâm Trạch nói, thấy sự lo lắng trên mặt cô che giấu không được, dường như an ủi vỗ vỗ tay cô.


Đào Ngữ bất đắc dĩ, đành phải nói "Không kiểm tra cũng được, liền nghỉ ngơi sớm."


Nhạc Lâm Trạch gật gật đầu, nhìn chằm chằm cô uống thuốc xong, hai người mới tới giường nằm.


Mới vừa tắt đèn, Đào Ngữ liền lăn vào trong lòng ngực anh, Nhạc Lâm Trạch đẩy một chút, tay chân cô cùng sử dụng ôm chặt anh, kiên quyết không cho anh đẩy ra.


"Ngoan, buông ra." Nhạc Lâm Trạch nhíu mày nói.


Đào Ngữ nhắm mắt lại "Không, trên người của anh quá lạnh, tôi sưởi ấm cho anh."


Nhạc Lâm Trạch ở trong nước lạnh gần ba giờ đồng hồ, toàn bộ thân thể đều cứng đờ, anh vừa rồi không muốn ăn cơm, chính là vì tay bị cương cứng, căn bản không cầm được đôi đũa.


Giờ phút này Đào Ngữ dùng thân thể ấm áp nằm ở trên người anh, cuối cùng anh cũng có một tia nhiệt độ.


Hai người ai cũng không nói chuyện, hồi lâu mới cùng đi vào giấc ngủ.


Sau nửa đêm, Đào Ngữ bởi vì nhiệt độ quá nóng mà ngủ không được, mơ mơ màng màng còn tưởng rằng mình lại phát sốt, cô giãy giụa tỉnh táo lại, sờ đến người bên cạnh thân thể nóng hổi.


Đào Ngữ giật mình, vội mở đèn gọi điện thoại cho quản gia, quản gia lập tức kêu bác sĩ gia đình tới.


Chờ bác sĩ truyền nước cho anh xong, Nhạc Lâm Trạch mới chậm rãi tỉnh lại.


Bác sĩ thấy đã hạ sốt, dặn dò mấy việc cần chú ý sau liền xoay người rời đi.


Đào Ngữ ghi nhớ trong lòng sau đó đôi mắt phức tạp nhìn Nhạc Lâm Trạch, mà Nhạc Lâm Trạch cũng bình tĩnh nhìn qua.


Quản gia nhìn qua cái này lại nhìn xem cái kia, tuy rằng vẫn là lo lắng cho tiên sinh, nhưng cũng cảm thấy chính mình giờ phút này có chút dư thừa, vì thế hắn quyết đoán rời đi.


Chờ chỉ còn lại bọn họ hai người, Đào Ngữ buông tiếng thở dài "Hôm nay tôi phát sốt chỉ là ngoài ý muốn, căn bản không liên quan chuyện của anh, anh vì cái gì để ý như vậy?"


Còn dùng phương thức tự trừng phạt chính mình để giảm bớt tội lỗi trong lòng, cô vẫn luôn biết Nhạc Lâm Trạch cố chấp, nhưng không nghĩ tới đã cố chấp đến như vậy.


"Em là của anh, bất luận kẻ nào cũng không thể thương tổn em, bao gồm anh." Nhạc Lâm Trạch bình tĩnh nói, trong mắt thế nhưng xuất hiện một tia điên cuồng.


Đào Ngữ im lặng cùng anh đối diện, đột nhiên cảm thấy may mắn đây không phải thế giới thực, cùng cô trong chân thật sinh hoạt, ở ngoài đời cô cũng không có một bạn trai cố chấp như vậy.


' Tốt quá hoá lốp ' Là một thành ngữ thâm thúy nhất trên thế gian. Nó có thể khái quát những cảm giác của cô bây giờ. Tình yêu vốn là một thứ rất tốt đẹp, nhưng nếu vượt qua điểm giới hạn quá nhiều, liền sẽ trở nên khủng bố.


"Suy nghĩ cái gì?" Nhạc Lâm Trạch hỏi.


Đào Ngữ lắc lắc đầu, có chút ủy khuất chui vào trong lòng ngực anh, đờ đẫn nói "Chính là anh không công bằng chút nào, tôi bị bệnh đã rất không thoải mái, anh còn đem chính mình làm thành như vậy, làm thân thể tôi khó chịu kéo theo tâm cũng khó chịu."


Nhạc Lâm Trạch trầm mặc hồi lâu, rũ mắt hỏi "Em đau lòng anh?"


"Đương nhiên, tôi không đau lòng anh thì đau lòng ai?" Đào Ngữ trong thanh âm lộ ra ủy khuất, đôi mắt lại vô cùng tỉnh táo.


Lúc này đây Nhạc Lâm Trạch trầm mặc đến càng lâu, lâu đến mức Đào Ngữ sắp ngủ, anh mới nhàn nhạt nói "Đã biết."


Đào Ngữ thanh tỉnh chớp mắt một cái, thực mau lại đi vào giấc ngủ, trước khi ngủ trước một giây, cô mơ mơ màng màng nghĩ, người này biết cái gì? Chỉ sợ là lần sau sẽ tự trừng phạt mình nhất định sẽ bí mật không nói cho cô.


Chuyện đêm nay giống như ném một viên đá xuống mặt hồ tĩnh lặng, tuy rằng nổi lên gợn sóng, nhưng thực mau lại trở về như trước, phảng phất cái gì cũng chưa từng phát sinh, mà ' dây xích chó' của Đào Ngữ sáng sớm hôm sau cũng về tới cổ tay của cô.


Từ ngày đó bắt đầu cô liền không thể ra khỏi cửa, mỗi lần đưa ra ý kiến đều bị Nhạc Lâm Trạch vô tình cự tuyệt.


123

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau