Do trong lòng đã tự đưa ra kết luận như thế, từng hồi ấm áp trong tôi cũng dần thối lui tựa thủy triều.

Nếu như 087 là một dâm phụ, như vậy tôi chính là một đứa con của dâm phụ.

Lại có lẽ, cái bà bác sĩ Hàn biến thái này cũng thích Lộ Diêu, nhưng Lộ Diêu lại coi trọng 087 và Cổ Lệ, cho nên bác sĩ Hàn mới hận tôi như thế.

Nếu đã như vậy, 087 cũng không thể xem như một dâm phụ, nghĩ tới đây, tôi lại bắt đầu tự nhủ trong lòng, làm sao có thể moi được chuyện quá khứ của bác sĩ Hàn.
Đang suy nghĩ chuyện kia, tôi càng ngày càng cảm thấy, gần đây bản thân mình sao mà cứ phải đi lục lọi nhiều chuyện quá khứ thế không biết.

Đầu tiên là Mao Đầu, sau đó lại là Cổ Lệ, còn bây giờ vì cứ mù mờ về chuyện cha mẹ nên tôi phải đi truy lùng sự tình trong quá khứ của bác sĩ Hàn.

Mà nói thật, tôi đã từng tự nhủ rằng mình phải tránh xa bác sĩ Hàn càng xa càng tốt...!xa nhiều nhất có thể!
Trong mắt của tôi, bác sĩ Hàn tựa như một con quái vật có thể nuốt chửng tôi.
Tôi vẫn còn nhớ rõ cái năm tôi 10 tuổi, tôi và 345 là mấy đứa con nít nên phải đi tiêm cái gì đó gọi là “Vaccine định kì”, thấy họ đâm cây kim nhỏ vào tay, tôi hỏi 345 cảm thấy thế nào, 345 một mặt nhẹ nhõm bảo, "Như con muỗi cắn ấy mà."
Tôi gật đầu, yên lòng đi đến chỗ bác sĩ Hàn chuẩn bị bị con muỗi cắn một cái, thế nhưng ai mà biết, con muỗi chỗ tôi hình như có răng nanh.

Cây kim đó cắm thẳng vào ống xương mềm yếu của tôi khiến tôi đau điếng, tôi đã định tránh ra, lại bị bàn tay bác sĩ Hàn trói lại, "Không được động đậy! Nghe lời!" Bác sĩ Hàn nói xong rồi giương lên một nụ cười gian tà, trong nội tâm bà ta giờ đó như thể đang muốn gào thét lên: Tao muốn giết mày, thứ đĩ con.
Cánh tay của tôi sau mũi tiêm vaccine đáng chết đó thì sưng lên vài ngày, y tá Ngưu mỗi ngày đều đưa cho tôi cục đá chườm, kết quả ngược lại còn bị nhiễm trùng.

Về sau y tá Ngưu mới lấy cục đá tôi cầm ở trong tay, nghi ngờ thấy có gì đó không đúng, lúc sau mới đi kiểm tra, phát hiện bên trong cục đá có chứa Formalin.

Y tá Ngưu cũng chỉ hoảng hốt cho tôi uống thuốc tiêu viêm, dùng cồn khử trùng.

Mà từ lúc đó về sau, tôi vô cùng hận bác sĩ Hàn.
Tôi vẫn cảm thấy, nếu như trong cái bệnh viện tâm thần này có người muốn hại tôi, người đầu tiên chắc chắn sẽ là bác sĩ Hàn.
Mà từ hồi tôi đâm bà ta thì tôi càng thêm phần quả quyết hơn về nhận định này.
Buổi chiều lúc tản bộ trước cửa phòng, tôi và 424 đi ở phía sau, tôi đem nỗi lo của mình về bác sĩ Hàn nói cho 424 biết, "Em nhìn thấy bà ta hôm nay đứng sau cửa ra vào trừng mắt em, bà ta nhất định sẽ giết em, bà ta là cái đồ biến thái, bà ta là con điên...!Là người bị tâm thần nặng nhất trong cái bệnh viện tâm thần này, bà ấy tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho em." Tôi lặng lẽ nói, bất tri bất giác, đã bắt đầu quen dùng suy tư bình thường của người bình thường trao đổi cùng 424.
424 hẳn cũng đã nhận ra được, nhưng anh không hề đá động gì đến chuyện này.

Anh không chút hoang mang đi đến cạnh tôi, thừa dịp lúc mấy người bệnh nhân và y tá Ngưu không chú ý, thấp giọng đáp, "Tránh xa bà ấy ra, cố gắng càng xa càng tốt, chỉ cần bà ấy không đụng được tới em, em sẽ không gặp nguy hiểm."
"Thế nhưng bà ấy có thuốc độc, bà ấy sẽ hạ độc trong cục đá của em, còn hạ độc trong thuốc của em, em sẽ chết."
"Em sẽ không chết."
"Nếu như em thật sự sẽ chết rồi làm sao bây giờ?"
"Vậy anh cũng sẽ đi cùng em." 424 nói vô cùng dứt khoát, hoàn toàn không giống như những lời dỗ ngon dỗ ngọt hòng lừa người, dù chỉ là một lời hứa hẹn, một lời hứa chân thực đến nỗi có thể chạm vào tâm khảm người khác.
Tôi sững người, hai chân xém chút nữa là trượt trên nền đất.

Loạng choạng vài cái, tôi vội vàng đuổi theo tốc độ của 424, "Chúng ta là bạn tốt sao?" Tôi không biết tại sao mình lại muốn hỏi câu này, kỳ thật tại nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn tôi, hẳn là còn muốn hỏi thêm một vấn đề mà tôi luôn thắc mắc.
424 vỗ tay một cách máy móc, một đôi mắt trấn định nhìn về phía trước, “Thứ khó tìm luôn là thứ khó từ bỏ nhất."
Tôi hỏi "Là sao?"
"Anh phải vất vả lắm mới có được em, anh chắc chắn sẽ không buông bỏ." Về sau 424 nói với tôi, thật ra lúc đó anh cực kì muốn nói với tôi rằng anh không thể từ bỏ được tôi, anh yêu tôi với một thứ cảm xúc mang tên tình yêu.
Tôi càng không hiểu 424 đang nói gì, thế nên tôi mới đổi sang chủ đề về bác sĩ Hàn, "Nếu như bà ấy hạ độc trong thuốc, em không thể không uống, bọn họ sẽ nhét vào trong miệng của em, lần trước lúc 117 không nghe lời, bọn họ đã làm như vậy, còn chích vô người anh ta."
424 vỗ về bờ vai tôi, "Vậy anh sẽ lén uống hết chỗ thuốc đó giùm em."
Tôi lúc đầu muốn hỏi ‘Vậy anh chết thì làm sao bây giờ?’ nhưng rốt cuộc tôi lại thốt ra một chữ "Được!" vô cùng hào sảng.

Sau đó tôi liền nhấc bước chạy về phía trước.

Thật ra trong lòng của tôi lúc đó chắc là đang sợ 424 chết? Nếu như 424 chết rồi, tôi sẽ không còn được ngửi mùi hương mát lạnh của Hạnh hoa, cũng sẽ không còn ai đi đọc sách cùng tôi trong thư viện, và đặc biệt là nếu bác sĩ Hàn lại hại tôi thêm lần nữa thì sẽ không còn ai chết thay cho tôi...!nghĩ tới nghĩ lui, tôi vẫn không nghĩ ra được cảm xúc chân thực của bản thân đối với 424.
Trở lại phòng bệnh, ung dung tự tại cho qua buổi trưa.

Tôi cuối cùng vẫn phải đối diện với thời khắc này.
Chín giờ tối, tiếng ‘Đinh đoong’ của đồng hồ trên vách tường vang lên một tiếng.

Y tá Ngưu và bác sĩ Hàn đi tới, bắt đầu phân phát thuốc đã chuẩn bị sẵn cho chúng tôi.

117 tại góc tường đang gọi điện thoại, trông thấy viên thuốc liền bỏ vào họng rồi nuốt ực theo tuyến nước bọt.

321 nhận thuốc, cảnh giác nhìn y tá Ngưu, rụt lại cái cần cổ gầy gò rồi mới nuốt xuống.

Cổ Lệ như thường lệ hỏi một câu ‘Có phải halal không? Còn 345 thì xém chút nữa đã bỏ nguyên một vốc thuốc vào trong họng.
Đến 424, tôi nhìn thấy anh máy móc vươn tay, đưa mắt lướt qua một lượt rồi cho thuốc vào miệng một cách kỳ lạ.

Cuối cùng vẫn là tôi, tôi đưa tay nhặt viên thuốc màu hồng lên, chợt nhìn về phía bác sĩ Hàn.

Bà ta cũng không nhìn tôi, đôi mắp to kia chỉ cụp xuống, trông có vẻ rất bình tĩnh.
Tôi nhủ trong lòng, có lẽ viên thuốc này không bị bác sĩ Hàn bỏ độc vào? Nếu không, bác sĩ Hàn hẳn sẽ nhìn tôi chằm chằm.

Thế nên tôi yên lòng thở hắt ra.


Há mồm bỏ viên thuốc vào trong miệng, rồi uống một ngụm nước dưới sự quan sát của y tá Ngưu.
Tuy nhiên đợi đến khi y tá Ngưu vừa rời đi, tôi lập tức phun viên thuốc ra.
Bác sĩ Hàn lúc này từ đằng xa đi tới, cẩn thận dùng cái đèn pin nhỏ trong tay chiếu vào mắt 231, lại đi đến trước mặt của tôi, "Đi làm kiểm tra toàn thân, mày và 345."
Bác sĩ Hàn nói xong, không nói lời nào túm tôi xuống giường, lại kéo bàn tay của 345 đi tới cửa phòng.

Tôi lo lắng nhìn thoáng qua y tá Ngưu, bà ấy còn đang cầm khăn dọn dẹp đống phân và nước tiểu bên trên giường của 231, mà 424, anh đang nhìn tôi chằm chằm, trong ánh mắt đong đầy vẻ kiên định cùng lo lắng.
Tôi và 345 bị bác sĩ Hàn mang xuống tầng hầm, lúc này mới phát hiện, thư viện lộn xộn mấy hôm trước đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Từ trong một ngăn tủ đằng sau bà ta lấy một bộ dụng cụ y tế mới ra, đặt một cái gì đó giống cái ống nghe ở trước ngực 345 nghe ngóng, sau đó dùng một loạt những từ ngữ mà tôi nghe cũng không hiểu để nói với 345, "Nhịp tim bình thường, mạch đập bình thường, đồng tử không bị dại, 345, 345 gần đây mày ăn cái gì?"
"Heo hầm, súp khoai tây, phân, tóc ······ "
"Tốt, có thể duy trì, mày xong rồi." Bác sĩ Hàn nói xong, lấy ra một thanh chocolate đậu phộng Kim Đế từ trong hộc tủ của mình đưa cho 345, "Cầm cái này đi ra ngoài ăn đi."
345 nhận thanh chocolate, cười híp mắt liền đi ra.

Tôi trông mong ngóng bóng dáng đang rời đi của 345, trước mắt dừng lại, liền trông thấy thân thể to béo của bác sĩ Hàn đang chắn trước mặt tôi.

Tôi ngẩng đầu, trông thấy ánh mắt bác sĩ Hàn đờ đẫn cầm một ống tiêm gọi, "Đến mày."
Tôi lùi lại trong vô thức, nhưng một chân của tôi đã bị bác sĩ Hàn hung hăng túm lại.

Tôi liều mạng giãy dụa, nhưng vẫn bị bác sĩ Hàn ném nhẹ trên mặt đất.

Mặt đất lạnh cóng khiến tôi giật mình, kìm không được cơ thể tôi run lên trong kinh sợ.
Bác sĩ Hàn cầm ống tiêm trên tay, chất lỏng màu hồng nhạt bên trong vẫn còn sủi bọt.

Bà ấy chộp lấy cánh tay của tôi và đâm xuống thật mạnh.
"A!"
Một cơn đau đớn kịch liệt hung hăng đập thẳng vào thần kinh của tôi, tôi giãy dụa định đẩy bác sĩ Hàn ra, thế nhưng cánh tay tôi càng lúc càng đau.


Mắt tôi thấy chất lỏng màu hồng nhạt kia chảy vào trong cơ thể mình, cả người tôi chợt rệu rã buồn ngủ.

Cơn đau đớn và căng thẳng kia như đang trói buộc cả hệ thần kinh của mình, khiến tôi lập tức trở nên vô lực.
Bác sĩ Hàn rút kim tiêm ra ném qua một bên, lại đưa tay nắm vào cằm của tôi nói, "Cái thứ đĩ con! Mày đâm tao nhiều nhát như vậy, thế mà tao lại chẳng có chuyện gì! Tao nói đúng mà phải không? Thế giới này thật là không công bằng với tao! Tất cả tụi nó đều thích mấy con khỉ khô gầy guộc, tụi nó đều hay thiên vị cho mấy đứa như mày! Tụi nó còn dám hoài nghi tao là tâm thần phân liệt, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà tao phải chịu nhiều uất ức như vầy?” Bác sĩ Hàn phẫn hận nói, đột nhiên lại từ dưới đất cầm lấy một quyển tác phẩm kinh điển, hung hăng đập vào đầu của tôi.
Đỉnh đầu bị chấn động kịch kiệt, hai mắt tôi vào khoảnh khắc ấy giống như đã nhìn thấy tinh quang.

Tôi ôm đầu, khủng hoảng co lại trong góc, trong mơ hồ trông thấy bác sĩ Hàn lại dễ dàng nhấc bổng người tôi lên, rồi ném tôi vào vách tường phía sau
Cú va chạm cực lớn khiến nội tạng tôi đau đớn dữ dội, tôi gượng dậy, ôm lấy lồng ngực đang quặn đau định chạy ra ngoài nhưng bác sĩ Hàn đã khóa cửa lại, một là đề phòng 345 đi vào đây, hai là đề phòng có ai vào đây cứu tôi ra.
Tôi tuyệt vọng kéo cánh cửa sắt trước mặt, dù biết 345 ở ngoài kia chắc đang đắm chìm trong thanh chocolate không thể tự thoát ra được, con nhỏ đó chắc chắn sẽ không tới cứu tôi đâu.
Tôi quay người, quan sát thấy bác sĩ Hàn đang chậm rãi bước tới gần, đầu óc tôi cũng trống rỗng.

Tôi lắc đầu trong tuyệt vọng, nước mắt cũng thuận theo hai đường khóe mắt mà chảy xuống.

Bác sĩ Hàn lúc này nở lên một nụ cười của tử thần, trong tay không biết từ lúc nào, đã cầm một cái một cái ống dài có gắn một chiếc gương nhỏ ở đầu dưới.
Tôi đã từng thấy thứ kia rồi, vào cái lúc mà người đàn bà xinh đẹp cho tôi ăn cái bánh nướng gì đấy, y tá Ngưu đã nhét vào trong họng tôi cái thứ kia.

Bọn họ nói thứ kia gọi là ‘Kính nội sọi’, để kiểm tra dạ dày.

Thế nhưng sau khi nội soi dạ dày tôi xong, tôi cảm thấy khó chịu giống như vừa mới sống dậy từ cõi chết.
Tôi mãnh liệt lắc đầu, nhưng mà bác sĩ Hàn đã banh miệng tôi ra, rồi nhét cái kính nội soi vào trong họng tôi.
Cả người tôi bây giờ giống như vừa trải qua một đợt dời non lấp biển, trước mắt tôi một vùng tăm tối.

Thân thể tôi sau mấy lần giãy đành đạch tựa con cá trên thớt, tôi đã ngất lịm..