Khi Sở Tu Ninh và Sở Tiêu thương lượng tính kế Khấu Lẫm, Sở Dao ở trong phòng cũng cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ.

Toàn bộ phủ Thượng Thư thì viện của nàng mới bị cải biến nhiều nhất. Chỉ hơn một tuần ngắn ngủn mà bố cục trong sân hoàn toàn đổi mới, lại còn tháo xuống tấm biển “Văn Mặc Viện” thay bằng ba chữ “Kim Kiều Các”, ngụ ý "Kim ốc tàng kiều".

Ngoài sân thì thôi kệ, nhưng trong phòng ngủ thì Sở Dao kiên trì không cho phép Khấu Lẫm nhúng tay. Cuối cùng chàng ta và nàng mỗi người nhường một bước, đồ đạc bài trí không cải biến, nhưng nàng phải gỡ xuống tất cả tranh chữ chàng ta bảo giống như phù chú treo trên tường, cất hết trong thư phòng.

“Tiểu thư, Cẩm tú phường đưa hỉ phục tới.” Xuân Đào dẫn tú nương đến chờ ngoài cửa phòng, nhất định phải trải qua sự kiểm tra tỉ mỉ của Cẩm Y Vệ mới có thể mang theo hỉ phục đi vào.

“Sở tiểu thư, đây là toàn bộ tú nương dùng suốt ba mươi hôm cả ngày lẫn đêm, dựa theo Khấu Chỉ Huy Sứ yêu cầu để chế tạo gấp. Tiểu thư thử một lần đi, tất cả chỉ thêu đều là vàng thật, không hề có một sợi giả dối.” Mặt tú nương trát son phấn thật dày cũng không che được quầng đen dưới mắt, nhưng miệng lại cười toe toét không khép lại được. Chưa nói đến chuyện kiếm được một khoảng tiền công lớn, chế tác hai bộ hỉ phục này đối với các tú nương cũng là một sự khiêu chiến thật lớn. Mà loại khiêu chiến này không dễ có được, cho dù kinh thành người phú quý đến đâu cũng không phải ai đều có tiền như Khấu Lẫm.

Vừa nghe được hai chữ “vàng thật”, đầu Sở Dao lập tức to như cái đấu, thậm chí nhìn một cái cũng chẳng còn hứng thú.

Hỉ bà bà đứng ở một bên cũng khuyên: “Tiểu thư, hãy mau thử vào đi, mặc xong hỉ phục thì lão nô mới có thể chọn cho tiểu thư trang sức thích hợp...” Vừa nói vừa liếc mắt ngó một hộp đầy tràn đồ trang sức vàng khảm đá quý bày trên bàn.

Tế tử ở rể mà hào phóng rộng rãi đến mức độ này, trên dưới Đại Lương sợ là chỉ có một vị này thôi. Tú nương và hỉ bà bà liếc nhau, hai người đều có chung một suy nghĩ trên.

Lúc trước nghe đồn vị Khấu Chỉ Huy Sứ quyền thế lừng lẫy muốn ở rể phủ Lại Bộ Thượng Thư, ở trong triều và vùng kinh thành đều nhấc lên một trận sóng to gió lớn. Ai cũng nói Khấu Lẫm xuất thân hèn mọn, hiện giờ không thiếu thứ gì chỉ kém một cái dòng dõi, vì thế mới chọn trúng Sơn Đông Sở thị. Sở Thượng Thư nhất định là bị hắn hiếp bức, thật là đáng thương cho Sở tiểu thư.

Hiện giờ xem ra căn bản không đúng chút nào, rốt cuộc Khấu Lẫm có tiếng keo kiệt lại bỏ ra bó lớn bó nhỏ ở bên ngoài tiêu tiền, đủ để chứng minh hắn coi trọng hôn sự này thế nào, chứng tỏ hắn yêu thích Sở tiểu thư biết bao nhiêu.

Trong lòng Sở Dao cũng hiểu được chuyện này, đứng dậy để Xuân Đào đỡ đi vòng ra sau bình phong: “Đưa hỉ phục cho ta thử xem sao.”

Buổi tối, trong nha môn Cẩm Y Vệ.

Hai bộ hỉ phục, một bộ đưa đến cho Sở Dao, bộ kia dĩ nhiên đưa tới nơi này cho Khấu Lẫm.

Khấu Lẫm đang ở chiếu ngục xử lý công vụ, thử xong hỉ phục kêu Từ Công Danh phái người đưa đến phủ Thượng thư. Hắn ở rể nên không cần đón dâu, căn cứ theo phong tục Đại Lương, tế tử ở rể chỉ cần bái đường vào giờ Dậu. Buổi chiều ngày mai hắn trực tiếp đến phủ Thượng thư thay vào hỉ phục là xong.

Từ Công Danh lui ra ngoài, lại cau mày quay trở lại.

Sau khi tin tức ở rể truyền ra, Ngự sử liên tiếp buộc tội. Vốn định chỉ trích Khấu Lẫm bất hiếu nhưng rõ ràng Khấu Lẫm ngay cả phụ mẫu là ai cũng không biết, chính là bị người môi giới bán cho người khác làm nhi tử, nói “Bất hiếu” coi bộ nghe không thông.

Thế là đành tấn công vào chức vị của hắn -- đường đường là chánh tam phẩm Chỉ Huy Sứ, sao có thể chạy vào nhà người khác làm nhi tử? Kết quả bị Sở Thượng Thư thản nhiên phán một câu “Thế nào, chẳng lẽ ta không xứng làm phụ thân của hắn” khiến cho nghẹn họng. Sau đó Thánh Thượng lại ban thưởng không ít vật dụng bằng vàng để làm sính lễ, càng khiến không ai dám lên tiếng gì thêm.

Nhưng Từ Công Danh trước sau vẫn không nghĩ ra: “Đại nhân, vì sao ngài phải ở rể? Đường đường chính chính đâu phải cưới không được, tội gì lại đến tận cửa nhà người ta làm tế tử?”

“Có gì khác nhau sao?” Khấu Lẫm lật công văn, không để bụng, “Ở rể cũng là cưới thê, đối với bản quan mà nói, đơn giản chỉ là chuyện sau này ngủ ở nơi nào mà thôi.”

Có chức có quyền có tiền, hắn làm tế tử tới cửa chẳng lẽ phải xem sắc mặt ai khác nữa à?

Còn nguyên nhân vì sao, ngoại trừ xuất phát từ vấn đề “Lập trường” để Thánh Thượng suy xét, Khấu Lẫm cho rằng Sở Dao lưu tại Sở gia sẽ tương đối tốt hơn. Chân cẳng nàng không tiện, tính tình lại quái gở, còn có bí mật đổi thân thể với Sở Tiêu, không thích hợp để dễ dàng đổi mới hoàn cảnh sinh hoạt. Huống chi hắn cưới về cũng đâu thể đưa nàng vào nha môn, còn tòa phủ đệ của hắn ở kinh thành thì bỏ không bao nhiêu năm vô cùng lạnh lẽo, hắn cô đơn không thân không thích nên tòa nhà kia ngay cả hắn cũng rất ít khi trở về. Nhân dịp này có thể đem bán đi kiếm được một mớ, biến Sở gia thành Khấu gia của hắn.

Cưới nữ nhi của lão Hồ li, sai sử nhi tử của lão Hồ li, bá chiếm tòa nhà của lão Hồ li, xài tiền của lão Hồ li, nghĩ như thế nào đều là bản thân kiếm được một món hời quá to.

Ánh mắt thế tục?

Không đáng một cái rắm.

Từ Công Danh còn muốn khuyên nhủ, Khấu Lẫm thấy phiền đuổi người: “Đi đi, đi làm việc ít nói nhảm. Phái người đến Sở gia kêu Tiểu Giang về đây cho bản quan.”

“Vâng.” Từ Công Danh bất đắc dĩ rời khỏi.

Một hồi lâu sau Đoạn Tiểu Giang mới trở về, trong tay cầm một ống trúc bằng ngón tay út, “Đại nhân, ám vệ doanh đưa tới.”

Khấu Lẫm rút ra một tờ giấy nhỏ từ ống trúc, hàng mày gắt gao cau lại.

Là tin tức Lục Thiên Cơ truyền đến, nói Thiếu Ảnh chủ lại ra lệnh, đêm mai khi Khấu Lẫm thành hôn là lúc nha môn không người, sai Lục Thiên Cơ lẻn vào chiếu ngục phóng hỏa. Bọn họ đã tìm được một người có thân hình tương tự Tống Thế Quân, sẽ thay thế Tống Thế Quân bị thiêu chết trong ngục.

Đúng là sợ Tống gia động tay động chân nên Khấu Lẫm mới đưa Tống Thế Quân bị phán năm sau chém đầu nhốt vào chiếu ngục. Mục đích cuối cùng của Vị Thiếu Ảnh chủ kia không biết là vì cứu người hay là cố tình tạo chút phiền toái ngột ngạt trong ngày thành hôn của hắn?

Sở dĩ hắn mua chuộc được Khâm Thiên Giám định ra hôn kỳ hấp tấp như vậy, một là muốn lấy tài lực áp chế Sở Tu Ninh, để ông phải giao cho hắn xử lý hết thảy, coi như ra oai với lão Hồ li một chút. Nguyên nhân thứ hai chính là không để lại cơ hội cho Ảnh chủ và Thiếu Ảnh chủ có đủ thời gian chơi xấu hắn.

Khấu Lẫm suy nghĩ một lát, xé tờ tin, khép lại công văn, đi ra khỏi sảnh về hướng sân chiếu ngục: “Tiểu Giang, đem một cái ghế thái sư ra ngoài. Đi giải Tống Thế Quân lại đây.”

Đoạn Tiểu Giang vẻ mặt khó hiểu, bưng ghế thái sư đi theo phía sau Khấu Lẫm.

Ghế thái sư đặt trên nền tuyết trước sân ngục, Khấu Lẫm bọc áo lông chồn kín mít ngồi xuống, còn sai người đi nấu bình trà. Đoạn Tiểu Giang đứng ở phía sau cầm ô che cho đại nhân nhà mình, xung quanh hơn mười Cẩm Y Vệ chú tâm hầu hạ.

Khi Tống Thế Quân mang xiềng tay xiềng chân bị áp giải ra tới, liền thấy Khấu Lẫm bộ dáng ung dung hoa quý đang pha trà thưởng tuyết.

Trong lòng Tống Thế Quân cười lạnh, cái đồ đê tiện kỹ nữ bán thân nuôi lớn mà cả ngày học đòi văn vẻ, có thấy ghê tởm hay không? Nhưng hắn thức thời, hiểu được "người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu", chắp tay cười nói: “Đại nhân thật có nhã hứng.”

Khấu Lẫm nghiêng đầu liếc Tống Thế Quân một cái, thấy hắn tuy có chút chật vật nhưng trong ánh mắt rõ ràng không hề sợ hãi. Coi bộ khi Tống Diệc Phong kêu hắn một mình gánh tội thay cho Tống gia đã nói với hắn tánh mạng không ngại.

Khấu Lẫm hơi nhếch môi, vuốt ve nhẫn ban chỉ vàng: “Đích xác nhã hứng tràn trề, nhưng cảnh tuyết này nhìn mãi cũng chán, ta muốn ngắm chút gì đó mới mẻ hơn.”

Tống Thế Quân mày kiếm nhíu lại, không đợi hắn mở miệng, Khấu Lẫm tùy ý chỉ hai Cẩm Y Vệ, “Ngươi, còn có ngươi, đi đến cởi y phục Tống công tử ra cho ta, lột sạch không chừa chút gì.”

Một đám Cẩm Y Vệ lộ vẻ kinh sắc, cho dù đã bị phán trảm hình, trước sau Tống Thế Quân cũng là trưởng tử của Tống Đô đốc, ở trong chiếu ngục ai cũng không dám dụng hình, cho nên đại nhân chuẩn bị dùng phương thức này tra tấn hắn?

Khấu Lẫm cao giọng ra lệnh: “Cởi!”

Tống Thế Quân từ trong khiếp sợ hoàn hồn, giận dữ trừng mắt nhìn hắn: “Người Tống gia có thể để ngươi nhục nhã hay sao?”

Khấu Lẫm không thèm để ý, nhìn Tống Thế Quân bị hai thủ hạ ấn trên mặt đất, bởi vì xiềng xích vướng víu nên ra lệnh cho hai Cẩm Y Vệ trực tiếp xé rách y phục.

Tống Thế Quân chưa bao giờ chịu qua nhục nhã vô cùng như vậy, đỏ mắt: “Khấu Lẫm, ngươi dám!"

“Làm cũng làm rồi, ngươi còn hỏi bản quan có dám hay không?” Khấu Lẫm đổi tư thế ngồi, nhẩn nha kể chuyện, “Vào mùa đông năm năm trước, trời cũng đổ tuyết lớn như vậy, bản quan mời đến không ít Bố chính đồng liêu của Hà Nam cởi sạch ném tại đây... Chậc chậc, những tên văn thần đó thật vô dụng, chỉ trong vòng một canh giờ mà chết cóng mười mấy tên. Bản quan đang nghĩ, Tống công tử chắc có thể chịu đựng lâu hơn một chút...”

Đoạn Tiểu Giang cầm ô lục lại hồi ức, nhớ tới khi đó ở Hà Nam tuyết đổ gây nên thiên tai, bởi vì đám quan Bố chính tranh quyền nên trên dưới đùn đẩy nhau, làm cho đồ cứu tế đến không đúng chỗ khiến hơn vạn bá tánh bị chết cóng. Đại nhân nhà bọn họ bởi vì xử vụ này mà ác danh tàn bạo loan truyền ồn ào huyên náo, gặp một trận buộc tội.

“Khấu Lẫm, ngươi muốn giết ta?” Lúc này Tống Thế Quân mới hiểu được, không phải Khấu Lẫm muốn tra tấn mà là chuẩn bị muốn mệnh của mình, khó có thể tin, “Ngươi dám lén giết ta? Cha ta và mấy đệ đệ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

“Đại nhân, chuyện này coi bộ không may mắn.” Đoạn Tiểu Giang cong khóe miệng khuyên nhủ, “Hiện giờ đã qua giờ Tý, hôm nay xem như là ngày đại hỉ của ngài...”

Khấu Lẫm hoàn toàn không húy kỵ, thản nhiên phân phó: “Nhớ rõ đi Công Bộ nói một tiếng, chiếu ngục này của chúng ta quá cũ kỹ, có thể làm phạm nhân chết cóng. Bảo bọn họ giao ra một số tiền để tu sửa.”

Đoạn Tiểu Giang chỉ có thể gật đầu: “Tuân mệnh.”

Khấu Lẫm bận rộn suốt cả đêm, canh năm mới trở về phòng ngủ một giấc, sai Đoạn Tiểu Giang canh giữ bên ngoài. Hắn cưỡng bách mình ngủ cho đến trưa, ngủ no đủ rồi mới rời giường. Đứng dậy theo thói quen tính lấy quan phục, sửng sốt một chút, đổi thành thường phục. Sau đó ôm Chiêu Tài tròn vo đang ngủ bên lò sưởi bỏ vào rổ: “Mập mạp à, sau này ngươi và ta giống nhau, đổi chỗ ở nhé.”

Khấu Lẫm xách cái làn ra cửa, lên xe ngựa, đi đến phủ Thượng thư.

Tiệc cưới do Khấu Lẫm an bài cực kỳ phô trương, nhưng bởi vì Sở Dao chân cẳng không tiện, hết thảy nghi thức đều rất giản lược, nàng chỉ cần ở trong phòng đợi, chờ đến giờ Dậu đi tới chính sảnh bái đường là xong. Cho dù như thế, Sở Dao vẫn cảm thấy rất khẩn trương.

Căn cứ theo phong tục Đại Lương, từ sáng sớm thì trưởng bối và tỷ muội họ hàng của Tạ gia và Sở gia tiến đến thăm nàng nối liền không dứt, tặng nàng khăn lụa trang sức, một đám hàn huyên dùng hết không ít thời gian. Buổi chiều thì xin miễn gặp khách, tắm gội xong là thay hỉ phục.

Hôm qua Sở Dao có chút ghét bỏ bộ hỉ phục đỏ thắm thêu chỉ vàng lộng lẫy đến cực điểm này, nhưng hôm nay có lẽ tâm tình khác thường, mặc bộ hỉ phục trên người lại nảy sinh một cỗ cảm xúc thần thánh vô cùng kỳ diệu.

Mấy hỉ bà bà vây quanh nàng trang điểm chải chuốt.

Ngoài cửa cũng chuẩn bị ghế kiệu sẵn sàng, tới gần giờ lành liền nâng nàng đi đến chính sảnh.

Trên đầu nàng cũng đội khăn lụa đỏ thêu chỉ vàng, cái gì cũng nhìn không thấy, chỉ biết khắp nơi là hộ vệ, hơn phân nửa là Cẩm Y Vệ.

Tiếng người vô cùng ồn ào, trong các phòng hẳn là đều ngồi đầy người. Nghe nói ngay cả ngoài sân cũng đầy ắp người, trời giá rét còn đổ tuyết, tất cả đều bị Khấu Lẫm “Người không đến tặng lễ gấp đôi” buộc tới.

Sở Dao tưởng tượng thấy một đám khách khứa với bộ dáng cầm ô ăn tiệc, khẳng định cực kỳ buồn cười.

Trong chính sảnh, Sở Tu Ninh ngồi trên ghế chủ vị bên trái, đại nho danh sĩ Hạ Chuẩn ngồi ghế chủ vị bên phải, đây là dùng thân phận trưởng bối tới chứng hôn.

Những quan viên cùng với đám người Sở đảng đau lòng khôn tả vốn nghĩ rằng tới đây để xem Sở Tu Ninh bị chê cười, nhìn lên thấy hóa ra là Hạ Chuẩn tới chứng hôn, đồng loạt giật mình.

Hạ Chuẩn tán thành việc hôn nhân này, cũng đồng nghĩa với việc tuyên cáo với tất cả nho sinh toàn thiên hạ Khấu Lẫm đã vào được mắt của ông.

Vậy thì Sở Tu Ninh nhận tế tử này còn có gì không thể?

Các quan viên trong Sở đảng miễn cưỡng nhẹ nhàng thở phào, trái lại Khấu Lẫm từ khi thấy Hạ Chuẩn, cả khuôn mặt đều đen thui. Chính mình lúc trước bày ra trò lừa bịp tống tiền Định Quốc Công trước mặt Hạ Chuẩn, dường như một chút tác dụng cũng không có. Đã vậy lão nho chua hôm nay vừa thấy hắn còn cười tủm tỉm, một bộ biểu tình hiền từ hòa ái kia thật sự đáng sợ.

Đương nhiên, tâm tình hỏng bét của hắn từ khi thấy Sở Dao tiến đến đã biến thành hư không.

Nghi thức hôn lễ thật sự đơn giản, e ngại chân Sở Dao nên miễn hết tất cả lễ quỳ lạy, chỉ dưới sự nâng đỡ của hỉ bà bà cúi người ba lần là xong lễ, toàn bộ hành trình không vượt qua một khắc.

Sau đó Sở Dao lại lần nữa được đưa về phòng, Khấu Lẫm lưu lại chiêu đãi khách nhân.

Sở Dao trùm đầu ngồi trên giường, tình huống thông thường thì phải chờ đến khi tiễn đi khách khứa thì Khấu Lẫm mới có thể về hỉ phòng. Nhưng nàng suy đoán, Khấu Lẫm chắc chỉ có mặt để liếc qua lễ vật các khách khứa đưa tới, còn việc tiếp đón bọn họ khẳng định toàn bộ ném cho cha nàng.

Quả nhiên, không đầy nửa canh giờ liền nghe thấy nhóm Cẩm Y Vệ ngoài sân đồng thanh hô: “Đại nhân!”

“Khấu...” Nhìn thấy Khấu Lẫm đẩy cửa đi vào, Xuân Đào kịp thời sửa miệng, “Cô gia.”

Khấu Lẫm nghe xưng hô như vậy hơi sửng sốt. Hắn nghe qua quá nhiều Khấu Chỉ Huy Sứ, Khấu đại nhân, Khấu cẩu tặc, Khấu gian tà, hiện giờ đột nhiên lại thêm một Khấu cô gia. Hơi mỉm cười, Khấu Lẫm quay qua Đoạn Tiểu Giang phân phó: “Thưởng.”

Sau khi xua hết đám thị nữ hỉ bà bà ra khỏi phòng, chàng ta vội vàng chạy đến mép giường: “Biết ngay là nàng sẽ bị bọn họ dùng quy củ câu thúc, vì thế ta mới lo sớm về phòng.”

Nói xong, Khấu Lẫm xốc lên khăn trùm đầu của Sở Dao, đột nhiên tươi cười liền ngưng trên mặt.

Sở Dao vốn đang vô cùng thẹn thùng, thấy sắc mặt Khấu Lẫm quái lạ bèn hỏi: “Đại nhân, làm sao vậy?”

“Không có gì.” Khấu Lẫm ném khăn trùm đầu sang một bên, khóe môi cong lên: “Từ trước ta đã cảm thấy nàng rất đẹp, đẹp ở chỗ không hề thoa phấn tô son; nhưng hiện tại ta mới biết được, vì sao các cửa hàng son phấn luôn đắt khách không hề suy giảm.”

Sở Dao ngẩn ra một chút mới hiểu được chàng ta đang khen mình, cắn môi nói: “Đại nhân...”

“Ngay cả Xuân Đào đều biết sửa miệng kêu "cô gia", nàng còn kêu ta "đại nhân"?” Khấu Lẫm xoay người đi đến trước bàn, sau khi trên tường không còn tranh chữ hắn thoải mái hơn rất nhiều, bưng lên rượu hợp cẩn hỉ bà bà đã chuẩn bị sẵn sàng.

Khi bưng lên chén rượu, hắn bỗng nhiên nghĩ đến lần cuối cùng uống rượu với Sở Dao là ở Vân Lý cư, thật trải qua một trận vô cùng thảm thống.

Khấu Lẫm cúi đầu nhìn chén rượu trong tay, hoảng hốt cảm giác hình như có chỗ nào đó không đúng lắm. Sở Lão Hồ li đêm nay thật sự quá mức bình tĩnh, hắn đã biến phủ Thượng thư thành như vậy mà lão Hồ li không chút nào để ý, cả một đêm khóe miệng vẫn luôn treo nụ cười mê hồn, khi bái đường càng không ở trước mặt mọi người làm khó dễ hắn, đây thật sự không giống tác phong của lão Hồ li.

Khẳng định là có hậu chiêu.

Lão Hồ li muốn làm gì?

Sở Dao thấy Khấu Lẫm bưng rượu đứng bất động, cho rằng chàng ta đang chờ mình sửa miệng, đỏ mặt nhẹ nhàng hô: “Phu quân.”

Khấu Lẫm đang nghiêm túc phân tích tâm địa biến hóa khôn lường của nhạc phụ đại nhân, bị tiếng kêu “Phu quân” làm cho trong khoảnh khắc gân cốt đều như nhũn ra, đầu óc mơ mơ màng màng tựa say rượu, hơi đâu còn rảnh rỗi suy nghĩ phương thức đấu đá nhau, vội vàng bưng rượu quay về mép giường.

Dù sao đã thành người một nhà, nhạc phụ đại nhân có tàn nhẫn đến mức nào cũng không thể muốn mệnh hắn chứ nhỉ?