Gương mặt thiếu niên tuấn tú tinh xảo, lúc im lặng làm cho người ta có cảm giác hắn cao cao tại thượng, tự phụ lại ưu nhã.

Khí thế trời sinh giống như định sẵn hắn là người nắm quyền.

Cho dù hắn có cố tình thu liễm nhưng với người không phải cùng giai tầng, vẫn thấy rõ được áp lực.
Cha Ninh đã sống hơn nửa đời người, trực giác cho ông biết người như Cố thiếu chắc chắn không phải vật trong ao*.

Cho dù là Cố gia chủ cũng không nhất định có thể ngăn chặn việc hắn muốn làm.

Quả nhiên chỉ mới nửa năm, Cố Sâm đã tìm tới được đây.
Cha Ninh đã sớm biết chuyện của con trai mình và Cố thiếu, nhưng ông chỉ là nhân vật nhỏ đâu thể làm được gì, càng không nói tới ngay cả con mình cũng hãm sâu vào đó.

Ông áy náy trong lòng, nếu lúc trước không dắt con trai theo đến Cố gia thì mọi chuyện cũng sẽ không xảy ra.
Chính vì ông biết Cố Sâm không đơn giản nên mới tìm thời cơ thích hợp, mang Ninh Thư rời đi.
Cha Ninh nhìn thiếu niên ưu tú đối diện, mở miệng nói: "Nếu Cố thiếu đã tìm tới đây, tôi cũng xin nói chuyện rõ ràng." Ông nhìn thoáng qua con trai đang ngồi bên cạnh người ta, thở dài một tiếng: "Chúng tôi chỉ là nhân vật nhỏ, không đáng để Cố thiếu quan tâm đâu".
Cố Sâm cũng không giận, cười khẽ một tiếng.
Hắn nhìn người cha hiền trước mặt này, một bàn tay lại chậm rãi men theo sống lưng của nam sinh đến phần gáy cổ, xoa nắn nhẹ, sau đó hơi nâng mặt nói: "Nhưng mà chú Ninh, con trai chú rất thích tôi, tôi cũng thích em ấy.


Tôi tin chú là người tri thức, sẽ không vì mối quan hệ đồng giới mà không thông cảm.

Tôi và em ấy là lưỡng tình tương duyệt, không phải càng nên ở bên nhau sao"?
Linh Linh: "Aww! Ký chủ coi kìa, đồ biến thái này cũng quá không biết xấu hổ rồi"!
Ninh Thư đỏ bừng mặt, đến cổ cũng nhiễm hồng, đôi mắt bầu dục hơi trợn to, nhìn thiếu niên: "Thiếu gia, tôi..."
Cố Sâm sao có thể nói cậu thích y chứ.
Cố Sâm cúi đầu, không nặng không nhẹ mà nhéo sau gáy cậu một chút, đôi mắt thâm thuý, câu môi nói: "Hư quá, câm miệng đi".
Ninh Thư trầm mặc, cúi đầu, không biết vì sao Cố Sâm lại nói như vậy.

Chẳng lẽ y còn chưa hết hứng thú với cậu sao?
Nhưng vì cái gì lại là cậu chứ?
*(Truyện chỉ up trên wattpad @huyenhuyen3710, mọi nơi khác đều là )
Cha Ninh lại nói: "Cố thiếu, theo tôi được biết cậu đã đính hôn cùng Cung tiểu thư không phải sao"?
Cố Sâm nhìn qua, ý vị không rõ nói: "Ai nói tôi đính hôn cùng cô ta, ngay từ đầu tôi đã không có ý định đính hôn gì hết".
Lời vừa nói ra, không chỉ có cha Ninh sửng sốt, mà Ninh Thư cũng ngẩng mặt lên.
Cố Sâm như là chú ý tới tầm mắt của nam sinh, có chút ái muội vuốt ve lòng bàn tay cậu, lại mang theo vô hạn quyến luyến, không nhanh không chậm nói: "Nếu không mọi người cho rằng vì sao tôi phải trừ bỏ hết thảy chướng ngại, bao gồm cả sự ngăn trở của Cố Hạo".
"Đính hôn chẳng qua là nguỵ trang thôi".
Ninh Thư có chút ngơ ngác nhìn người, tựa hồ không nghĩ tới mọi chuyện sẽ trở thành như hiện tại.
Cha Ninh lại nhìn bộ dạng mất hồn mất vía của con trai, trong lòng hơi thở dài.
Ninh Thư nhìn thiếu niên, đối phương lộ ra biểu tình cười như không cười.
Cậu quá quen thuộc với dáng vẻ này của Cố Sâm.
Cậu trầm mặc, nói sang chuyện khác: "Cha, con sẽ cùng thiếu gia nói rõ ràng chuyện này".
Cố Sâm ở lại ăn cơm chiều.

Tuy hắn luôn dùng những món ăn được bầu bếp nổi tiếng làm, nhưng khi ăn đồ cha Ninh nấu, biểu tình vẫn tự nhiên như chẳng có gì khác biệt.
Điều này làm tâm tình âm thầm lo lắng của cha Ninh cũng chậm rãi thả lỏng.
Cố Sâm hiển nhiên không định đi về, không những thế hắn còn muốn ở lại đây.
Cha Ninh liền bảo Ninh Thư nhường phòng nhưng Cố Sâm lại mỉm cười nói: "Không cần đâu chú Ninh, chúng tôi ở chung một phòng là được rồi.
Cha Ninh không khỏi nhìn về phía con trai.
Ninh Thư nghĩ thầm, không bằng nhân lúc này nói rõ mọi chuyện luôn cũng tốt.
Vì thế cậu gật đầu: "Cha ngủ ngon".
*(Truyện chỉ up trên wattpad @huyenhuyen3710, mọi nơi khác đều là )
—--------

Ninh Thư chủ động thu dọn giường chăn.

Cố Sâm đứng ở đối diện, đôi mắt lãnh đạm nhìn nhìn, rồi lên tiếng hỏi: "Em muốn thế nào"?
Ninh Thư nâng mặt, lấy hết can đảm nói: "Thiếu gia, ngày mai tôi tiễn cậu về, được không ạ"?
Thiếu niên không giận mà cười: "Em kêu tôi trở về"?
"Thiếu gia, hôm nay cậu nói những lời đó..." Ninh Thư nhìn lại, nắm chặt tay, nhẹ giọng nói: "Tôi nghĩ là cậu hiểu lầm rồi, từ đầu tới cuối tôi đều không có thích cậu...!quá..."
Cậu chỉ là...!đã từng xem Cố Sâm như một tồn tại đặc biệt, hơn nữa còn muốn làm bạn với y.
Đôi mắt Cố Sâm chợt đen tối nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
Ninh Thư nói xong câu đó, an tĩnh nhìn nhau giằng co một hồi lâu: "Thiếu gia, tôi đến phòng khách..."
Chỉ là lời còn chưa nói xong, cả người cậu đã bị Cố Sâm áp đảo trên giường.
Đối phương từ trên cao nhìn xuống cậu, cười như không cười nói: "Không thích tôi"?
Tâm Ninh Thư run lên, quay mặt đi, hít sâu một hơi: "Thiếu gia, tôi với cậu, đều là nam".
"Thì sao"?
Cố Sâm nhéo cằm nam sinh, đôi mắt thâm thuý, nhìn sâu vào người: "Tôi mù hay điếc mà không biết em là nam hay nữ"?
Hắn hôn xuống.
Ninh Thư không cách nào phản kháng, làn môi thiếu niên lúc ôn nhu lúc lại bá đạo.

Cậu suýt không thở nổi.
Cố Sâm một thân mật, một bên cất lời: "Đừng chọc tôi tức giận".
Ninh Thư thở gấp, đôi mắt bầu dục có điểm ướt át: "Thiếu gia...!Cung tiểu thư..."
Cố Sâm nhàn nhạt ngắt lời cậu: "Tôi mặc kệ em đã nghe được những gì ở bên ngoài, tôi và cô ta chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau.

Cô ta đã có bạn trai ở nước ngoài, người nhà cô ta lại dùng cuộc phẫu thuật của người bạn trai đó để uy hiếp đính hôn với tôi.


Mà tôi, vì thu thập một vài chứng cứ của Cố Hạo nên thừa cơ đánh lạc hướng.
Hắn cúi đầu, liếm mối nam sinh, đầu lưỡi thâm nhập, không ngừng mút cắn, hơi thở thô trầm.
"Nơi này chỉ có em, chưa từng hôn qua người khác".
Cố Sâm lại bắt lấy tay nam sinh hướng xuống chỗ cực lớn nào đó nhiệt độ đang nóng cháy.
Ninh Thư sờ đến đồ vật làm cậu sợ hãi kia, chỉ cảm thấy một trận kinh hồn táng đảm, như chịu kinh hách, dùng đôi mắt ướt át nhìn người.
Cố Sâm nhẹ giọng cười cười.
"Sợ cái gì? Không phải em từng ăn qua sao"?
Gương mặt Ninh Thư ửng đỏ, xấu hổ và giận dữ rũ mắt quay đi.
Cố Sâm vừa thân mật vừa thấp giọng bên tai cậu: "Nơi này cũng chỉ làm em, được không"?
Linh Linh: "Ký chủ, hai người..."
Ninh Thư xấu hổ và giận dữ muốn chết: "Con nít không thể nghe mấy cái này..."
Linh Linh: "Người ta đã hơn một trăm tuổi rồi nha ~.~ so với ký chủ còn lớn hơn kìa".
Ninh Thư trầm mặc xuống: "Cũng không thể nghe".
Thiếu niên không ngừng lưu lại dấu vết trên cơ thể cậu.
Cậu vô cùng sợ hãi cha Ninh ở cách vách sẽ nghe được mấy âm thanh này, liền nhịn không được một bên thở dốc, một bên cầu xin: "Thiếu gia...! đừng..."
Cố Sâm lại ác liệt nói bên tai cậu: "Bảo bối, kêu lớn lên"..