Trần Gia Ly vừa đi thì Việt bước vào phòng, anh ta cẩn thận đi tới cạnh bàn làm việc kính cẩn nói: “Phong tổng, bên nhà cũ lại gọi tới.”
“Ồ, lần này kiên trì vậy?” Tuấn Phong bật cười, ánh mắt lạnh lẽo.

“Có thể đã nghe ngóng được chuyện hôn sự của anh với cô Trần.” Việt trào phúng nói.

Tuấn Phong đứng dậy đi tới bên cửa sổ nhìn xuống con đường bên dưới, bóng hình nhỏ xinh kia đúng lúc ra khỏi sảnh tòa nhà Hoành Phi đang băng qua đường.

Ánh nắng chiếu xuống khiến thân hình cô như tỏa ra ánh sáng mạnh mẽ, không chịu khuất nhục.

[Quật cường đến mấy cũng sẽ phải khuất phục!] Tuấn Phong thầm nghĩ.

Sau đó nhẹ giọng phân phó:
“Cậu kiểm tra hợp đồng với bên Vạn An, tác động một chút.”
“Ý anh là…” Nâng lên hay hạ xuống?
“Tôi muốn xem tài năng của vợ sắp cưới đến đâu.

Đẩy giá lên đỉnh điểm, dồn vào đường cùng.” Anh hào hứng nói rồi lạnh nhạt xoay người đi về phía cửa.

Việt rùng mình xoa hai cánh tay vội đuổi theo.

***

Nhà cũ Vũ gia.

Tuấn Phong trở về nhà cũ liền vội vàng muốn đi thăm bà cụ Vũ một chút.

Bà ấy chính là vú em nuôi ông Vũ từ nhỏ, khi ông Vũ qua đời thì cũng vẫn ở lại đây chăm lo hương khói cho ông ta và mẹ của anh.

Thấy anh, bà cụ liền vui mừng, híp mắt cười khanh khách nói: "Cậu cả, cậu đã trở lại!"
Mái tóc của bà cụ đã bạc trắng, thân hình gầy gò đi đã đi tới, bà đã già như vậy từ khi nào.

Đáy lòng Tuấn Phong chợt chua xót, anh gật đầu quan tâm hỏi: "Bà vẫn khỏe chứ?"
"Bà khỏe lắm!" Bà cụ năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi nhưng cơ thể vẫn rất nhanh nhẹn, bà ấy muốn đi tới đẩy xe lăn thay cho Việt.

“Bà, bà cứ để cháu.

Xe có chút nặng.” Việt khéo léo từ chối.

“Bà, chúng ta ra ngoài vườn hoa nói chuyện một chút đi.” Tuấn Phong đề nghị đánh lạc hướng bà cụ.

“Được, lâu rồi cháu chưa về, Nu đã có thêm một cô vợ và mấy đứa nhóc rồi đấy!” Bà cụ hứng khởi khoe.

Ba người đi tới vườn hoa, lập tức đã thấy một đàn chó thuộc giống phốc sóc màu trắng như những cục bông đang tung tăng chạy dưới tán cây.

Con chó Nu nhìn thấy Tuấn Phong lập tức chạy tới cọ người vào chân anh, chạy theo nó còn có cả năm con chó con, bọn chúng thi nhau sủa inh ỏi.

Tuấn Phong nhìn lại nhưng không có ý định bắt chúng lên.

Bà cụ Vũ thấy vậy biết anh lại nhớ về chuyện cũ liền gọi giúp việc mang lũ chó đi chỗ khác rồi ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh xe lăn của Tuấn Phong.

Gương mặt già nua nhiều nếp nhăn áy áy quay sang hỏi anh: “Nhiều năm như vậy, chân cháu những ngày trở trời có còn đau buốt không? Chắc là rất đau, đúng chứ?”
Bà cụ thở dài rồi lại tiếp tục: “Xuân Lan còn nhằm vào cháu không? Những ngày tháng cháu sống ở ngoài vất vả không?"
“Chân cháu đỡ nhiều rồi, bà đừng lo lắng.

Bà ta đang muốn chia rẽ hôn sự của cháu, lần này trở về cũng muốn xem ý đồ đó là gì?” Tuấn Phong mỉa mai đáp.

Bà cụ nghe vậy vội kéo tay của Tuấn Phong nghiêm giọng nói: “Cháu nhất định phải thật cẩn thận, nhớ kỹ, phải luôn đề phòng nó.

Ngay cả công ty nó đã chiếm nhưng dã tâm độc ác lại vẫn không dừng.”

“Vâng ạ.” Anh gật đầu đáp ứng cho bà cụ yên lòng.

Sau đó bà cụ liền nở một nụ cười hóm hỉnh, cao giọng nói: “Tuấn Phong à! Cháu càng ngày càng tuấn tú, đã trưởng thành rồi, bà cũng già lắm sắp không thể ở bên cháu, giờ chỉ mong một ngày nào đó được thấy cháu giống Nu, lấy vợ sinh con… Như thế, Xuân Lan có muốn làm gì cũng khó.”
"Bà, bà vẫn còn trẻ, chưa có già!" Tuấn Phong đau lòng nói, anh hiểu những ẩn ý trong lời nói của bà cụ cùng lo lắng đó.

Thực sự, anh rất muốn nói rằng bà đừng áy náy và tự trách mình vì tai nạn năm ấy nữa, chân cháu đã khỏi rồi, có thể chạy nhảy rất tốt… Nhưng anh lại không thể.

Chừng nào còn chưa báo thù xong thì chừng đó anh còn phải mang cái danh phế vật.

Bà cụ vẫn còn phải chịu nỗi day dứt vì cốc nước chứa thuốc độc kia do chính tay mình đưa tới.

"Bà cũng gần bảy mươi lăm tuổi rồi, bà biết cháu cảm thấy mặc cảm vì chuyện đôi chân, nhưng bà tin, sẽ có người thật lòng yêu thương cháu, chỉ cần cháu chịu mở lòng…”
"Bà! Cháu hiểu mà.

Bà đừng lo lắng.

Hôm nay cháu tới cũng chính là muốn nói là cháu sắp thành hôn, hôm đó sẽ cho người tới đón bà tới dự.” Đáy mắt Tuấn Phong chợt thoáng qua một tia ưu thương.

Anh không chắc người vợ mà anh sắp cưới kia sẽ như thế nào? Liệu có yêu thương anh? Hay chỉ là miễn cưỡng chấp nhận?
"Cháu đã quyết định rồi? Cô gái đó là ai?”
“Là người họ Trần, chính là người vợ mà cha mẹ cháu đã định ra lúc trước.” Tuấn Phong nhún vai nói.

“Vậy thì bà yên tâm rồi, con gái của nhà họ Trần chính là chỗ quen biết với cha mẹ cháu, nhân cách Lam Anh cũng rất tốt, đứa trẻ được cô ấy nuôi lớn sẽ không tệ.”
Bà cụ chợt ngừng lại nghiêm mặt nhìn Tuấn Phong: “Mặc dù hôn ước này là cha mẹ cháu đặt ra.

Xã hội cũng phát triển, không có ép buộc chuyện này.


Cháu thấy không ưng thì đừng cưới, một khi đã cưới rồi nhớ chớ có giở thói cục cằn ra dọa con bé, nghe chưa! Cháu là huyết mạch dòng chính của nhà họ Vũ, sau này còn có trách nhiệm khai chi tán diệp, cháu không thể vì xả ra uất ức trong lòng mà trút giận lên con bé, dọa nó bỏ đi.

Tới lúc đó có hối hận cũng sẽ không kịp đâu.”
Nghe lời bà cụ nói, đáy lòng Tuấn Phong mơ hồ đau đớn, người thiệt thòi trong cuộc hôn nhân này… người bị lợi dụng làm lá chắn là anh mới đúng chứ.

Một người đàn ông mà cô gái kia lựa chọn làm kẻ đổ vỏ.

"Bà, bà yên tâm, cháu biết mình nên làm như thế nào." Tuấn Phong trộm thở dài gật đầu một cái mỉm cười.

Đúng lúc này người giúp việc chạy tới nói: "Cậu cả, bà chủ đã trở lại, bà ấy bảo cậu đi vào gặp ạ."
"Bà, cháu xin phép." Anh quay sang nói với bà cụ.

"Ừ, đi đi, nhớ cẩn thận." Bà cụ lo lắng dặn thêm.

“Vâng ạ." Gương mặt Tuấn Phong tỏ vẻ dịu dàng nhìn bà cụ cười một tiếng.

Sau đó ra hiệu cho Việt đẩy xe lăn rời đi.

Xuân Lan nhìn thấy Tuấn Phong đi vào liền đặt tờ tạp chí trong tay xuống, nhìn anh trào phúng nói: "Cậu cả nhà họ Vũ, không ngờ cậu về vào giờ này, nghe người giúp việc nói cho tôi biết cậu trở về nhà cũ rồi nên tôi cũng phải hấp tấp bỏ dở công việc để trở về.".