Diệp Hân Dương tìm văn phòng thám tử nổi danh nhất cả Đài Bắc, nhưng đã mấy ngày trôi qua, ngoại trừ thông tin tối hôm đó tra được từ công ty hàng không cô đã trở lại Đài Bắc, không có khác tin tức khác về cô. Chính anh cũng đã lục tung tất cả những nơi Đường Y Nặc có thể sẽ đến, cũng không có bất cứ tin tức gì.

Cho dù một người cố ý trốn tránh, cũng không đến mức một chút dấu vết cũng không có lưu lại chứ.

Diệp Hân Dương lấy tay xoa xoa huyệt thái dương, mấy ngày không chợp mắt nên trong đôi mắt của anh che kín tơ máu, "Không cần nói với tôi mấy lời như tìm văn phòng thám tử tốt hơn gì đó, ban đầu các người nếu đã tiếp nhận vụ của tôi, cho dù phải đào sâu ba thước, cũng nhất định phải tìm ra cô ấy cho tôi, nếu không tôi liền đập vỡ bảng hiệu vàng của các người!"

Vệ Đoan đúng lúc từ bên ngoài thư phòng đi qua, không ngờ Diệp tiểu tử luôn luôn thành thạo, cũng sẽ có thời điểm mất khống chế như vậy, anh chờ cậu ta cúp điện thoại, mới đẩy cửa ra đi vào.

"Có chuyện gì sao?" Diệp Hân Dương vừa ngẩng đầu lên lại vội vã hạ mắt, cúi đầu nhìn chằm chằm bản đồ Đài Bắc tìm kiếm chỗ bỏ sót.

Vệ Đoan đôi tay ôm ngực: "Có lẽ. . . . . . Đường đại tiểu thư đã trở về rồi?"

Diệp Hân Dương chợt đứng lên, dùng lực quá lớn, cái ghế phát ra âm thanh kịch liệt ngã trên mặt đất.

Vệ Đoan bị loại ánh mắt giống như ăn thịt người kia của anh hù dọa, chần chờ một chút, mới nói: "Cậu không cảm thấy không bình thường sao? Đường tiên sinh vừa biết được tin Đường Y Nặc mất tích, liền chạy tới chỗ chúng ta ầm ĩ náo loạn một trận, ngày hôm sau lại thần kỳ không có động tĩnh, chúng ta đến Đài Bắc không có bao nhiêu thời gian, chưa quen cuộc sống nơi đây, nhưng Đường tiên sinh là nhân vật hô một tiếng trăm người dạ ở thành phố Đài Bắc, nếu như ông ấy chịu ra mặt, hiệu suất nhất định lớn hơn chúng ta, nhưng vì cái gì ông ta muốn đem việc tìm kiếm Đường Y Nặc toàn bộ tạm thời ủy thác cho cậu, hơn nữa mấy ngày nay không gay gắt không nóng nảy, cũng không còn quấy rối cậu?"

"Sao cậu không nói sớm!" Diệp Hân Dương đá văng cái ghế cản đường ra, cầm chìa khóa xe liền đi ra ngoài.

Vệ Đoan ngăn ở cửa, "Đường tiên sinh sẽ không nói cho cậu biết."

Hung hăng đá một cước vào vách tường, Diệp Hân Dương giống như một con sói ngoan cố chống lại, phát ra tiếng gào thét bi thương tuyệt vọng: "Tớ không quản được nhiều như vậy, hiện giờ trong đầu tớ tất cả đều là bóng dáng của cô ấy, sắp nổ tung rồi!"

Muốn gặp mặt cô, sau đó ở thời khắc quan trọng nhất nói cho cô biết, anh thích cô, rất thích rất thích, từ nhỏ đã thích cô rồi.

Diệp tiểu tử trong trí nhớ ôn hòa lạnh nhạt, tính tình trầm tĩnh không gợn sóng, cho dù lúc trêu cợt người khác cũng luôn là một bộ dáng không chút để ý, hời hợt, dường như chưa từng gặp qua biểu tình nóng nảy quyết liệt như vậy.

Vệ Đoan chỉ trầm mặc một giây, nói: "Trạng thái của cậu không thích hợp lái xe, tớ làm tài xế cho cậu, đi thôi."

Nghe tiếng cửa mở “Ba” ở sát vách, Đường Y Nặc vội vàng chạy tới cửa sổ.

Ước chừng ba phút sau, một chiếc xe quen thuộc từ từ lái ra khỏi tòa cao ốc.

Cô đi theo Diệp Hân Dương, từ Lệ Giang trở lại Đài Bắc, nhưng vẫn không hiểu nổi gần đây anh đang bận những việc gì, giống như đang tìm người nào đó, bận rộn đến độ sứt đầu mẻ trán, cả người cũng gầy đi một vòng.

Anh ghét cô bao nhiêu, trong lòng cô hiểu rất rõ, đương nhiên sẽ không tự mình đa tình cho là anh đang tìm mình, nhưng anh rốt cuộc đang bận cái gì đây? Nhìn bộ dạng anh tiều tụy như vậy, thật là muốn xông ra giúp anh một tay, đã nhờ cha rồi, cha cũng đáp ứng dị thường sảng khoái, nhưng lại chậm chạp chưa cho cô một câu trả lời chắc chắn, anh Diệp rốt cuộc đang bận cái gì đây?

Đường Trung Đường lúc này đúng là vô cùng quyết tâm, bất kể Diệp Hân Dương mềm giọng cầu xin giúp đỡ, hay là mắt lạnh uy hiếp, đều bất vi sở động (là không bị thuyết phục), lên tiếng phủ nhận chính mình biết tung tích của con gái.

Đối với người cứng mềm đều không ăn như vậy, Diệp Hân Dương chỉ có thể không công mà trở về.

Đường Trung Đường nhìn bóng dáng chán nản rời đi của bọn họ, không khỏi thở dài một cái, ông không biết mình làm đúng hay không.

Tiểu Nặc dường như không biết Diệp Hân Dương giống như nổi cơn điên đang tìm con bé, nó chỉ nói, nếu như anh Diệp hỏi, thì nói nó đã ra nước ngoài học chuyên sâu rồi.

Lúc ấy thái độ của con bé coi như là thản nhiên, trừ bỏ hai mắt ảm đạm không có ánh sáng cùng sắc mặt tái nhợt.

Đường Trung Đường không thể phủ nhận, trong lòng ông đối với Diệp Hân Dương sinh ra hận, đây là con gái ông một tay nâng niu nuôi lớn, ngay cả giọng nói nặng một chút cũng không nỡ, lại bị cậu ta làm tổn thương thành như vậy, một bộ dạng thất hồn lạc phách vẫn còn miễn cưỡng tươi cười, cho nên ông không có đem lời của Tiểu Nặc nói lại cho Diệp Hân Dương, cũng không nói cho con bé biết chuyện cậu ta đang tìm nó, thậm chí còn uy hiếp và cho tiền văn phòng thám tử mà Diệp Hân Dương tìm, muốn bọn họ không được tiết lộ một chút xíu tin tức nào của Tiểu Nặc cho Diệp Hân Dương.

Ông nhìn Diệp Hân Dương bôn ba khắp nơi, lại nhìn Đường Y Nặc dọn đến căn hộ sát vách nhà cậu ta.

Tối hôm qua không kiềm chế được, len lén chạy đến chỗ ở của Tiểu Nặc, nhân lúc con bé pha cà phê cho ông, ông lặng lẽ động tay đông chân một chút với cái giá đỡ kính viễn vọng kia, ông nghĩ, bất kể trong lòng ông có bao nhiêu căm tức, cũng không muốn thấy hai đứa tiểu bối lại hành hạ nhau như thế nữa, chuyện của bọn nó, vẫn là do chính bọn nó hóa giải đi!

Ở cửa sổ đợi hơn ba tiếng, rốt cuộc nhìn thấy chiếc xe quen thuộc.

Vì có thể rõ ràng hơn nhìn thấy bọn họ, cô bắt đầu điều chỉnh cái giá đỡ của kính viễn vọng, bất ngờ chính là, cái giá đỡ vốn vững chắc đột nhiên gãy lìa, kính viễn vọng đặt ở phía trên cứ như vậy từ lầu năm rơi thẳng xuống dưới.

Cô bịt tai trộm chuông che kín lỗ tai, nhìn người đàn ông khiếp sợ phía dưới kia.

Để cho Vệ Đoan đi cất xe, Diệp Hân Dương vốn là tính toán gọi ta-xi, lại đến Đường trạch tham dò lần nữa, đột nhiên một đồ vật từ trên trời rơi xuống, "Rầm" một tiếng, ở trước mặt anh bể tan tành.

Đây là. . . . . . Anh ngẩng đầu lên, liếc mắt liền nhìn thấy gương mặt anh nhớ thương kia.

"Là anh, Diệp Hân Dương đây! Tiểu Nặc, anh nhìn thấy em rồi, anh biết rõ em ở trong này."

Đường Y Nặc đang lo lắng có bị phát hiện hay không, ngoài cửa cư nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, cô nghe được thanh âm quen thuộc đến đau lòng, gắt gao cắn môi, không nói tiếng nào, quả nhiên bị phát hiện rồi, cô thật là vô dụng.

"Tiểu Nặc, mở cửa có được không, anh có rất nhiều lời muốn nói với em."

Đường Y nặc nghĩ, anh nhất định muốn trách cô không giữ lời hứa, rõ ràng nói được vang dội thế đấy, sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa, này còn chưa có mấy ngày đâu rồi, đã bị bắt quả tang, không thể nào cãi lại.

Cô vào thư phòng cầm ra một tập giấy dán tiện lợi, xé ra rồi viết lên đó: Thật xin lỗi anh, em thật sự không muốn quấy rầy anh, cũng cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình rồi. Chỉ muốn im lặng đợi ở nơi có anh, lần này bị anh nhìn thấy chỉ là ngoài ý muốn, em bảo đảm về sau anh sẽ không gặp lại em nữa! Anh coi như hôm nay không có gặp được em, có được không?

Đường Y Nặc cười khổ một cái, vẫn là đem giấy dán tiện lợi từ khe cửa nhét ra ngoài.

Cái loại cảm giác con mắt phát đau lại trở về rồi, Diệp Hân Dương giơ tay phát run, "Tiểu Nặc, anh làm sao có thể làm như không nhìn thấy em, em có biết anh tìm em có bao nhiêu vất vả không? Anh vẫn nợ em một câu nói, anh yêu em!"

Ba chữ kia là ba tiếng sấm, đem màng nhĩ của cô chấn động kêu ong ong.

Xấp giấy dán tiện lợi rơi trên mặt đất, Đường Y Nặc không có tâm tình đi nhặt, cô cảm thấy mình giống như tiến vào một cái kính vạn hoa, biết rõ tất cả những màu sắc đa dạng này, tám chín phần mười là ảo giác của mình, vẫn còn mê muội trong đó không muốn tỉnh lại.

"Tiểu Nặc, anh thật sự rất thích em."

Diệp Hân Dương lần đầu tiên biết hóa ra mình ăn nói vụng về như vậy, ngoại trừ lặp đi lặp lại một câu nói như vậy, cư nhiên cũng không nghĩ ra được bất kỳ lời tỏ tình ngọt ngào nào khác.

Cửa bị kéo ra, cô gái mảnh mai xinh đẹp quật cường ngẩng đầu lên, trong đôi mắt to đầy hơi nước, đôi môi phun ra mấy chữ lạnh lùng mà trong trẻo: "Diệp Hân Dương, anh ở trước mặt em lặp lại lần nữa."

"Đường Y Nặc, anh yêu em." Diệp Hân Dương hết sức phối hợp.

Khóe môi lộ ra một nụ cười, tròng mắt ngập nước tràn đầy quật cường, "Anh Diệp, anh không còn đường hối hận đâu! Sau này, coi như em đùa giỡn dùng muôn vàn thủ đoạn, cũng sẽ không buông anh ra nữa."

Lần này, là anh chủ động đâm đầu vào, bất kể là anh lừa em cũng được, thật lòng cũng được, cả đời này em sẽ ỷ lại vào anh, cả đời, không buông tay!

Diệp Hân Dương tiến lên một bước, ôm cô thật chặt vào trong ngực, "Vậy thì đừng buông ra."

Anh cúi đầu hôn lên môi cô.

Hai người giống như biến thành dã thú, quên hết tất cả ngôn ngữ, chỉ biết dùng thân thể để diễn tả tình cảm mãnh liệt, xé rách quần áo đối phương, nụ hôn kịch liệt mạnh mẽ như muốn đem đối phương nuốt vào bụng, đầu lưỡi bị hút vừa tê lại vừa đau, nhưng vẫn không nỡ buông ra.

Cách quần áo, Diệp Hân Dương một tay nắm giữ nơi đẫy đà của cô, tùy ý vuốt ve, dù sao cũng là thân thể mới quen mùi tình dục, không chịu nổi sự trêu chọc, Đường Y Nặc rất nhanh hai chân liền tê dại, thiếu chút nữa đứng không vững.

Một hồi trời đất quay cuồng, Diệp Hân Dương khom lưng ôm lấy cô, sải bước đi về phía ghế sa lon.

Hai người không kịp chờ đợi đồng thời ngã xuống ghế sa lon, anh đè lên người cô, đôi mắt phiếm lửa dục tràn đầy uy hiếp, rõ ràng tứ chi bủn rủn không có hơi sức, cô lại không chịu yếu thế hôn lên ánh mắt của anh, tê tê, ngứa một chút, lông mi run rẩy, mang theo vị mặn nhàn nhạt.

Thì ra anh cũng sẽ vì cô mà rơi nước mắt! Cảm xúc dị thường mềm mại ở trong lòng tràn ra, giống như là một cơn mưa xuân chậm chạp không đến rốt cuộc xuất hiện, xuân về hoa nở, cô bị tình cảm kịch liệt chi phối, kìm lòng không được dọc theo lông mày, mũi, môi của anh từ từ hôn xuống.

Diệp Hân Dương thuận theo động tác của cô, khi cô nhẹ nhàng cắn lên yết hầu của anh thì lại không nhịn được phát ra tiếng thấp thở gấp, thanh âm đè nén lại tràn đầy tình dục trở nên mị hoặc.

Được phản ứng nhiệt tình của anh khích lệ, cô càng ra sức hôn lên chỗ lồi ra trên cổ anh, hai bàn tay nhỏ bé cũng không nhàn rỗi, chậm rãi trượt vào bên trong áo anh, đó là một nơi hoàn toàn khác so với cơ thể cô, da thịt trơn nhẵn mà tinh tế nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh không thể coi thường.

Tò mò ở trên vùng đất hoàn toàn mới tùy ý thăm dò, cho đến khi đụng phải vật cản nho nhỏ, nho nhỏ, mềm nhũn, đặc biệt đáng yêu, giống như là phát hiện món đồ chơi chơi rất vui, cô lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu khích chơi đùa.

"A, em. . . . . ."

Trong tròng mắt đen tràn ra một mảnh sương mù tình dục, Diệp Hân Dương bị trêu chọc lửa dục đốt người, rốt cuộc không thể tiếp tục nhẫn nại nữa, liền bắt lấy hai bàn tay nhỏ bé đang đốt lửa khắp nơi, cúi người dùng miệng mở cúc áo, sau đó có tính trả thù dùng sức cắn một ngụm lên nơi đẫy đà vừa hiện ra kia.

"Ưm… ừ…" Đau đớn mấy cũng không tính, nhiều hơn chính là khoái cảm bí ẩn.

Đường Y Nặc nâng cổ lên, cảm thấy có một ngón tay chạy vào dũng đạo của mình, giống như đang gảy đàn tỳ bà, ở trên vách tường non mịn khẽ áp sát nhẹ nhàng khiêu khích, mà thân thể không biết xấu hổ cho ra phản ứng trực tiếp nhất, từ chỗ sâu bên trong tiết ra chất dịch trong suốt dần dần thấm ướt ngón tay.

Người đàn ông hiển nhiên không như lần trước kiên nhẫn mười phần, mới vừa có thể đưa vào hai ngón tay, anh liền dùng dục vọng nóng bỏng của chính mình thay thế vào, hăng hái vọt vào chỗ sâu bên trong cô, thậm chí không cho cô thời gian hòa hoãn, đã bắt đầu kịch liệt luật động.

Có lẽ có kinh nghiệm, lần này không có cảm giác đau đớn, chỉ cảm thấy mỗi một lần anh ấp đầy cơ thể cô, đều có một loại căng đầy không nói ra được, còn chưa thích ứng, liền bị đợt tiến công liên tiếp ép cô liên tục thở dốc.

Khoái cảm dường như vĩnh viễn không có điểm dừng, Đường Y Nặc đưa tay ôm lấy phần lưng cường tráng của người đàn ông, cảm giác mình giống như chiếc thuyền nhỏ bị thủy triều ùn ùn kéo đến nhấn chìm, hoàn toàn không có chỗ bám vào.

Lúc cao triều lại tới, Diệp Hân Dương chợt hôn lên ánh mắt của cô.

"Tiểu Nặc, anh yêu em." Thanh âm trầm thấp khàn khàn, giống như tình yêu say đắm yên lặng vài chục năm.

Rõ ràng bị hoan ái điên cuồng làm cho đầu óc trống rỗng, nhưng đôi mắt giống như có ý thức tự chủ, từ giữa mí mắt khép kín rơi xuống giọt nước mắt trong suốt, bị ánh mặt trời phản xạ giống như kim cương sáng lấp lánh.

Khi Đường Y Nặc tỉnh lại, trời đã tối, cơ thể còn mệt mỏi hơn so với leo núi cả ngày, nhưng cảm giác lại hết sức nhẹ nhàng khoan khoái, rõ ràng đã được cẩn thận rửa sạch qua.

Cô lười biếng nằm trên giường, ngay cả ngón tay cũng không muốn nhúc nhích.

Trong tầm mắt mờ mịt có một bóng dáng tuấn tú tinh tế từ từ đi vào, khóe môi mỉm cười, cầm một cái ly, giống như bức tranh phác họa đen trắng từ trong mộng xa xôi đi tới, "Uống một ly sữa nóng trước đi, anh sẽ đi chuẩn bị cơm tối."

Nhưng bức phác họa đen trắng này lại có thể nói chuyện, thanh âm dễ nghe, hơn nữa khi chùm đèn treo trên trần nhà được mở lên, màu sắc nhất thời sáng rõ lên, đôi mắt đen mơ hồ biến thành màu xanh, môi mỏng đỏ thắm…

"Em không phải đang nằm mơ chứ?" Đôi thủy mâu chớp chớp, có chút mờ mịt.

Vẻ mặt yếu ớt như vậy… Diệp Hân Dương màu mắt nhu hòa, đang muốn nói chuyện, thì cô gái nhỏ dưới thân không biết sức lực từ đâu tới, thế nhưng nhảy dựng lên, cho anh một cái hôn ngắn ngủi mà chân thực.

"Mặc kệ em có nằm mơ hay không, em cũng muốn đem mọi chuyện thẳng thắn nói ra, em không chịu nổi, những lúc ở bên anh, em mỗi ngày đều như trong cơn ác mộng, thật là sợ bị anh phát hiện, sợ anh trong cơn tức giận lần nữa rời khỏi em. Hôm nay anh nói anh yêu em, cả đời cũng sẽ không rời đi, như vậy cho dù em đắc tội thần Phật, cũng sẽ không thả anh rời đi nữa." Đôi mắt to giống như hắc diệu thạch ướt át mà sáng long lanh, lóe lên tia sáng bất chấp tất cả.

Diệp Hân Dương nhẹ nhàng nắm tay cô, chỉ cần cô yêu anh, bất kể cô đã làm gì, anh nghĩ anh cảm động còn không kịp, nào có tư cách trách cứ đây?

Đường Y Nặc hoàn toàn đắm chìm trong cảm xúc kịch liệt chính mình, không phát hiện ra người đàn ông này không nói gì khuyến khích, giống như sợ mình sẽ hối hận, một hơi nói ra: "Thật ra cái gọi là bắt cóc là chính em sắp đặt, em vốn chỉ muốn là một khổ nhục kế, làm cho anh trở về, không nghĩ tới bọn cướp cư nhiên thấy sắc nổi lòng tham, động tay động chân với em, vì tự vệ em đành phải từ cửa sổ lầu hai của chỗ giam giữ nhảy xuống, rơi bể đầu chảy máu, được người tốt bụng đưa đi bệnh viện, sau khi tỉnh lại liền mất đi trí nhớ, thật may là trăm sông đổ về một biển, anh rốt cuộc đã trở lại, chờ đợi bên cạnh em."

Diệp Hân Dương nghe được trong lòng vẫn còn sợ hãi, hung hăng ôm lấy cô: "Em không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi."

"Không cần nhanh như vậy đã đi đến kết luận a, em làm cũng không chỉ những việc này. . . . . ."

Đường Y Nặc gối lên vai anh, nụ cười đau khổ như vậy: "Em nghĩ trong tiềm thức em nhất định rất ghen tỵ với Thư Mi, người được anh đối xử dịu dàng, cho nên sau khi mất trí nhớ liền đem mình trở thành cô ấy, sau đó ở bệnh viện khi tỉnh lại em đã khôi phục trí nhớ, vì ở lại bên anh, lại giả vờ vẫn là có năng lực của một đứa bé, thậm chí muốn quyến rũ anh, nếu gạo nấu thành cơm anh có phải sẽ ở bên cạnh em cả đời hay không, sau khi việc này không thể thực hiện được, em lại dựa vào thôi miên, giả vờ trở thành Thư Mi mười chín tuổi, em cho là chỉ cần anh chịu đối xử dịu dàng với em, em cả đời làm Thư Mi cũng không sao..."

"Thật ra thì. . . . . ." Diệp Hân Dương cũng đau lòng muốn chết.

"Trước hết nghe em nói xong, được không?" Đường Y Nặc lại nhỏ giọng ngăn cản anh.

"Nhưng mà em lại sai lầm rồi, khi anh hướng về phía em tươi cười, em luôn suy nghĩ anh có phải đang cười với Thư Mi trong trí nhớ hay không, sự ghen tỵ đáng sợ cơ hồ muốn ép em đến điên rồi, cuối cùng, em rốt cuộc cũng biết, em không hề muốn kiên cường như vậy, em không cách nào mang tên của cô gái quá cố được anh yêu mến, sau khi có được anh, em rốt cuộc suy nghĩ rời khỏi anh, nhưng vẫn là nói láo rồi, bởi vì sợ anh càng ghét em hơn, em lừa anh rằng em ngày hôm đó mới khôi phục trí nhớ, lời nói dối càng ngày càng nhiều, nói được càng ngày càng lưu loát… Em thật sự là một cô gái đáng sợ, em hiểu rõ không có ai lại thích người như em vậy…"

Đường Y Nặc giằng co, một ngụm cắn lên vai anh: "Nhưng em sẽ không buông tha anh, em sẽ không… Anh có chán ghét em hơn nữa, em cũng không cách nào buông tay, em thật sự rất yêu anh…"

Nước mắt nóng hổi dường như có thể làm bỏng người, Diệp Hân Dương cũng không nhúc nhích, mặc cho hàm răng của cô cắn sâu vào máu thịt của anh: "Tiểu Nặc, bất kể em như thế nào anh đều yêu em, cho dù em không yêu anh đi nữa, anh cũng sẽ mặt dày mày dạn quấn lấy em, em đừng mơ tưởng bỏ rơi anh."

"Anh gạt người, anh làm sao có thể yêu một cô gái vừa thích nói láo lại vừa thích dùng thủ đoạn như em được chứ? Em như vậy, chính em nhìn cũng thấy chán ghét, thật đáng ghét…" Cô nhìn vết thương bị cô cắn chảy máu, bị hành động điên cuồng của chính mình hù sợ, trong lúc vô tình làm anh bị thương, rõ ràng không muốn như vậy…

"Bây giờ nghe anh nói." Diệp Hân Dương che miệng cô lại, nhìn đôi mắt sũng nước của cô, nghiêm túc nói: "Thư Mi chỉ là bệnh nhân của anh, cô ấy giống mẹ anh dịu dàng yếu đuối, cho nên có lúc anh sẽ muốn quan tâm cô ấy nhiều hơn một chút, người anh thích từ đầu đến cuối chỉ có em! Lệ Giang, anh đã đến đó một mình, mặc dù lúc ấy anh luôn giả vờ là do em ở bên cạnh anh, thật ra thì sau khi em được thôi miên, anh đã biết em đã khôi phục trí nhớ, thân là một người đàn ông nhưng không có dũng khí tỏ tình, chỉ biết đùa giỡn một ít thủ đoạn, anh như vậy, em còn có thể thích không?"

Anh buông lỏng tay ra, nín thở chờ cô phán quyết.

Không thể tin phục hồi lại tinh thần, nghẹn ngào nói: "Nói nhảm, em dĩ nhiên yêu anh, yêu vô cùng!" Biết anh chịu vì cô hao tốn tâm tư, cô cao hứng còn không kịp ấy chứ!

Diệp Hân Dương thở ra một hơi, cười hôn khóe môi cô: "Vậy anh làm sao có thể sẽ vì chuyện này mà không thích em, anh chỉ cảm thấy rất đau lòng, nếu như anh có thể sớm tỏ tình thì tốt rồi."

"Anh Diệp…"

Diệp Hân Dương nghiêng người đem cái ly từ trên đầu giường cầm tới: "Không cần dùng cái loại thanh âm này hấp dẫn anh, thân thể của em sẽ chịu không nổi, ngoan, trước tiên uống hết sữa tươi đi."

Đường Y Nặc đỏ mặt từ từ uống hết sữa tươi, chỉ cảm thấy mình sắp bị cảm giác hạnh phúc lớn lao nhấn chìm.

"Anh Diệp, em bảo đảm em về sau sẽ không bao giờ lừa anh nữa." Cô thành thật nghiêm túc thề.

Diệp Hân Dương cười búng cái mũi của cô, thở dài nói: "Đồ ngốc."

Đường Y Nặc lộ ra ánh mắt vừa uất ức vừa tức giận, thấy thế lòng Diệp Hân Dương mềm nhũn thành vũng nước, dịu dàng nói: "Đồ ngốc, nhưng anh yêu em nhất!"

Anh thật ra cũng không để ý những lời nói dối kia của Đường Y Nặc, bọn họ dây dưa chừng mười năm, cả hai đều ngu ngốc tổn thương lẫn nhau, không thể nào bàn về đúng sai, chỉ có thể trong cuộc sống sau này phải rộng mở cánh cửa lòng, bất kể như thế nào, nhất định phải đem tình cảm sâu sắc nhất truyền đạt cho đối phương.

"Cậu quả nhiên ở chỗ này?"

Một giọng nói nam đột ngột phá hư bầu không khí ngọt ngào say đắm, hai người giật mình quay đầu, chỉ thấy trên cửa sổ xuất hiện một gương mặt tuấn tú nhưng nhếch nhác, đang căm giận bất bình nhìn bọn họ.

"Diệp tiểu tử, cậu thật là không có nhân tính, tớ vừa ra khỏi bãi đậu xe đã không thấy bóng dáng cậu đâu, tớ thật sự lo lắng cậu sẽ xảy ra chuyện, nên ngựa không ngừng vó tìm cậu khắp nơi, cậu thì hay rồi, ở nơi này ôn hương nhuyễn ngọc thật là thoải mái a!" Vốn là anh còn không biết phải tìm bao lâu nữa, cũng may lần thứ hai anh tới Đường trạch, Đường Trung Đường rốt cuộc nói ẩn ý, rằng Diệp Hân Dương đại khái đang ở trong căn hộ sát vách, nhưng anh phải mất hết sức bình sinh rốt cuộc cũng leo tới đây.

"Này thật xin lỗi."

Sau khi Diệp Hân Dương dùng chăn đem Đường Y Nặc đang đỏ mặt bao bọc thật chặt chẽ, mới không nhanh không chậm đi tới thay anh ta mở cửa sổ ra, khi anh ta không nhịn được muốn chửi ầm lên, mới đem Vệ Đoan lung lay sắp rơi kéo vào.

Vệ Đoan vừa ngồi xuống đất, liền hướng Đường Y nặc tố cáo: "Đường tiểu thư, cô cũng không nên dễ dàng như vậy liền bị cậu ta lừa gạt, biết người biết mặt nhưng không biết lòng, cậu ta mặc dù dáng dấp tuấn tú lịch sự, nhưng thật sự không phải thứ tốt."

Đường Y Nặc nhíu mày "Anh nói sai rồi."

"Hả?"

"Xin sửa lại cách gọi, gọi tôi là Diệp phu nhân, cám ơn!" Đường Y Nặc nghiêm trang chỉ ra, khuôn mặt nhỏ nhắn sớm ửng hồng, nhưng ánh mắt lại lóe sáng, nhanh chóng làm Diệp Hân Dương rung động.

Vệ Đoan sửng sốt thật lâu, chờ anh ta hậu tri hậu giác phản ứng kịp thì hai người kia đã cảm động ôm chặt lấy nhau, tuyệt không kiêng dè sự tồn tại của người thứ ba.

Anh ta giận đến giơ chân: "Thì ra là hai người đều không phải là thứ tốt!"

Diệp Hân Dương cùng Đường Y Nặc mới không đếm xỉa tới anh ta, ôm thật chặt đối phương, vùi đầu trên vai đối phương, phần thiếu sót trong lòng rốt cuộc cũng được lấp đầy.

--------------Hết-------------