Diệp Hân Dương nếm đến vị mặn.

Anh buông đôi môi bị hôn đến đỏ tươi kia ra, ngẩng đầu lại phát hiện đôi mắt đen không tiếng động rơi lệ.

"Mi Mi, nếu như em không muốn, anh…" Ở điểm này, anh tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng cô.

Trên khuôn mặt mỹ lệ mờ mịt lộ ra một nụ cười tuyệt thế, tròng mắt đen ướt nhẹp trong suốt sáng long lanh, giống như trân châu đẹp nhất đáng giá để một người dùng cả đời trân quý.

Cô chợt kéo đầu của anh xuống, chủ động dâng lên môi mình, "Hôn em."

Hai đôi môi gần sát nhau, hai chữ kia mơ hồ mà hấp dẫn, nói ra giống như nước vỡ đê tràn ra, dục vọng kiềm chế đã lâu mãnh liệt mà đến, thổi quét cũng chôn vùi lý trí của anh.

Diệp Hân Dương không thể tiếp tục nhẫn nại, cúi đầu hung hăng hôn lên đôi môi cánh hoa nếm mãi không chán kia.

Đường Y Nặc chủ động hé miệng ra, để mặc cho anh tiến quân thần tốc, ngọn lửa nhiệt liệt ở trong lòng lạnh như băng cháy lên, có một loại đau đớn tràn đầy thống khoái, thật muốn giờ khắc này trở thành vĩnh hằng.

Người đàn ông dần dần không vừa lòng với hôn môi đơn thuần, môi mỏng bắt đầu thay đổi trận địa, từ dưới cằm đến cổ nhạy cảm, rồi đến nơi đẫy đà trắng nõn… Đầu lưỡi nghịch ngợm cắn nuốt trên đỉnh tuyết phong, thỉnh thoảng dùng răng nhẹ nhàng cắn cắn, khi cô cảm giác hơi đau đớn thì lại lấy lòng hôn lên môi cô.

Đường Y Nặc nâng cổ lên, không che giấu chút nào khoái cảm đối phương mang lại cho cô, trầm thấp rên rỉ, tiếng thở dốc vừa ngọt ngào vừa mềm mại, rất có thể kích thích thú tính của đàn ông, Diệp Hân Dương bị rung động đến mức không kiềm chế được, từng tiếng rên rỉ kia vang lên ở đáy lòng của anh, ngay cả tim anh cũng từ từ mềm nhũn, rồi lại sinh ra một dục niệm đáng sợ, muốn đem cô gái này hung hăng đè ở dưới thân mình, muốn cô chỉ vì mình mà yêu kiều rên rỉ, cả đời.

Anh càng thêm say mê vỗ về hai trái anh đào nho nhỏ trên ngực cô, cảm giác thoải mái khi được ‘yêu’, nụ hoa khỏe mạnh đứng thẳng, trong một đêm tha hương như vậy, nở ra vừa xinh đẹp lại mỹ lệ, bàn tay rảnh rỗi từ từ trượt xuống, hạnh kiểm xấu mà trượt vào nơi u cốc phía dưới, phát hiện ra chuyện gì đó, nhịn không được mà lộ ra một nụ cười, "Thì ra em cũng không kịp đợi." Chất lỏng dinh dính trong suốt là hồi báo tốt nhất cho những cố gắng của anh.

Trả lời anh là một tiếng rên rỉ ngọt ngào.

Đường Y Nặc đôi mắt mù sương, suy nghĩ đã bị khoái cảm kịch liệt khống chế, hỗn độn, đôi mắt to đen nhánh lại cố chấp mở to, tựa hồ muốn đem người đàn ông đang làm mưa làm gió trên người cô khắc thật sâu vào tận xương tủy, dùng ký ức đem tình cảm yêu mến sắp xếp lại thật tốt để chúng vĩnh viễn không biến mất khỏi trí nhớ của mình.

Diệp Hân Dương trong lúc vô tình ngước mắt lên, bắt gặp đôi mắt to bị tình dục tiêm nhiễm, ướt nhẹp, phiếm nước long lanh, trong mắt có một tia sáng chấp nhất liều lĩnh.

Tâm bị rung động thật sâu, anh cúi người cho cô một hôn trấn an, "Đừng sợ, anh sẽ không làm tổn thương em." Ngón trỏ cẩn thận từng li từng tí thăm dò vào dũng đạo chặt khít kia.

Cho dù có dịch lỏng bôi trơn, nhưng bất ngờ tiến vào vẫn mang đến đau đớn, đầu óc bị vùi lấp trong tình dục lại lần nữa bị thức tỉnh, thân thể không tự chủ căng thẳng, dũng đạo càng trở nên chặt khít tắc nghẽn, khiến ngón tay xâm nhập vào trong đó tiến lùi đều không được.

"Ngoan, thả lỏng, thả lỏng liền hết đau." Chịu đựng dục vọng làm cho đau đớn, anh chậm rãi liếm hôn hai trái anh đào trên ngực cô, cố gắng lần nữa kích thích cảm giác của cô.

Dù sao chỉ là một ngón tay, cảm giác đau đớn cũng không kịch liệt, rất nhanh liền bị một đợt kích thích mới chôn vùi, theo thân thể buông lỏng, vách tường bên trong cũng càng ngày càng mềm mại, anh lại thâm nhập thêm một ngón tay nữa, hai ngón tay khép lại, dường như sợ làm cho cô gái nhỏ ở dưới thân sợ hãi, động tác thăm dò ở trong dũng đạo càng thêm nhẹ hơn rất nhiều, "Nếu đau thì nói cho anh biết."

"Không đau, tuyệt đối không đau." Cái đầu nhỏ phe phẩy, Đường Y Nặc cố gắng thả lỏng cơ thể, để cho những ngón tay mang đến đau đớn kia có thể tiếp tục mở đường tiến vào sâu bên trong.

Không biết chạm đến cái điểm đó, tựa như ấn trúng một công tắc, khoái cảm mãnh liệt kịch liệt bộc phát, thân thể Đường Y Nặc kịch liệt run lên, bị sự kích thích đáng sợ kia dọa sợ.

Vậy mà người đàn ông lại không có chút nào thương tiếc cô, gương mặt bình thường lạnh lùng bị nhiễm cảm xúc mạnh mẽ của tình dục, môi mỏng cười đến vừa hư hỏng vừa lưu manh, thế nhưng lại liên tục kích thích điểm nhạy cảm đó.

Đây là cảm giác đáng sợ thế nào a, luồng điện ùn ùn kéo đến trên thân thể kích động, Đường Y Nặc không thể tự kiềm chế mà thét chói tai, thân thể run rẩy kịch liệt, giống như một con cá giãy giụa sắp chết, tròng mắt ẩm ướt dường như muốn chảy nước mắt.

"Diệp Hân Dương. . . . . ."

Cô kêu gào gọi tên anh, trước mắt phảng phất như có pháo hoa nở rộ, sáng rực cả bầu trời đêm.

"Thật không ngoan, em vậy mà lại một mình tới trước." Thanh âm của người đàn ông khàn khàn, nhìn như bình tĩnh không dậy sóng, phía dưới lại hàm chứa cơn sóng kinh sợ, giống như đè nén dục vọng đáng sợ nào đó.

Đường Y Nặc hồn nhiên chưa phát giác ra, đã không nghe được bất kỳ thanh âm gì nữa, vừa trải qua cơn bão táp tình dục xa lạ đáng sợ, thân thể mềm mại vô lực, một thân đầy mồ hôi, ngay cả giọng nói cũng có chút khàn khàn rồi, cho đến khi một vật nóng rực tràn đầy đe dọa ngăn chận ở miệng huyệt của cô, mắt cô nhìn chằm chằm.

"Đây… Đây là cái gì?"

"Em cứ nói đi?" Lời còn chưa dứt, vật nóng rực rục rích ngóc đầu dậy đột nhiên phá cửa mà vào, cái này dù sao cũng khác với ngón tay, vừa mới tiến vào một nửa, liền cứng nhắc bị mắc kẹt ở bên trong, nửa bước khó đi.

"Em thả lỏng một chút, ngoan."

"Anh nói thật dễ dàng, em đã đau muốn chết rồi, đau quá. . . . . ." Giống như trong thân thể bị một cái cây nóng như lửa cứng rắn đánh vào, đau đến mức ngay cả nội tạng cũng co lại thành một đoàn, nước mắt đảo quanh trong đôi mắt to, lại cố chấp không chịu rơi xuống.

Diệp Hân Dương không đành lòng, cúi đầu hôn môi cô, khi cô hơi có chỗ buông lỏng hết sức, từ từ đem mình lui ra ngoài, bất kể anh đối với cô khát vọng khẩn cấp cỡ nào, anh cũng không muốn tổn thương cô.

Phát hiện ý đồ của anh, Đường Y Nặc chợt trở nên hung hăng, một hớp cắn lên môi anh, đem chính anh vừa ứng phó không kịp đặt ở phía dưới, phương thức từ trên cao nhìn xuống, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của người đàn ông, "Không có sự chấp thuận của em, không cho phép anh ra ngoài."

Hai chân vốn đã như nhũn ra, lại bởi vì đau đớn khẽ run lên, Đường Y Nặc lại dựa vào một cỗ khí thế chống đỡ, đôi mắt cố chấp nhìn chằm chằm vào ánh mắt phức tạp thâm u của anh, thân thể chậm rãi ngồi xuống.

Đau! Đau đến mức thân thể giống như bị xé rách hoàn toàn, ngay cả hô hấp cũng trở nên đặc biệt khó khăn.

Vậy mà, động tác của cô chậm chạp nhưng kiên định, từng chút một dùng thân thể của mình đem anh nuốt vào.

"Tiểu Nặc. . . . . ."

Anh trong lòng đang gọi tên cô, giống như bị một dòng nước ấm khổng lồ cuốn lấy, đột nhiên nói không ra lời.

"Diệp Hân Dương, em thành công rồi."

Cuối cùng cũng đem vật khổng lồ nóng rực nuốt đi vào, giống như hoàn thành nguyện vọng trọn đời, không có tinh lực cường đại chống đỡ, chân cô mềm nhũn, cô rốt cuộc vô lực ngã xuống trên người của anh.

Nhưng tư thế như vậy, hoàn toàn không có dùng sức, lại làm cho anh tiến vào được càng sâu, không khỏi phát ra một tiếng than nhẹ, không biết là thống khổ hay là một loại cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.

Bị nơi ấm áp bao quanh như vậy, giống như nơi ấm áp nhất mà anh mong đợi đã lâu, một loại khát vọng vội vàng ở trong máu mãnh liệt cuộn trào, đây là một loại ham muốn phá hư, Diệp Hân Dương nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô gái nhỏ ở trên người mình, một cử động cũng không dám, chỉ sợ động một cái làm cho lý trí vỡ đê, không thể tiếp tục khống chế dục niệm mênh mông này.

Không biết qua bao lâu, tư thế cố định lâu dài làm cho đau đớn dần dần biến mất, giống như cũng trở nên không quá khó khăn, có thể chịu đựng được, kỳ lạ chính là, chỗ bị lấp đầy phảng phất sinh ra một loại khát vọng xa lạ, hi vọng được…

Chưa bao giờ trải qua hoan ái, Đường Y Nặc không nói nên lời, nhưng dần dần cô không cách nào chịu được động tác yên tĩnh lâu như vậy, "Anh Diệp... Thân thể của em thật kỳ quái. . . . . ."

Thanh âm phát ra vừa yêu kiều vừa mềm mại, khiến cô cũng giật mình, rõ ràng đau đớn vẫn còn, thế nào thanh âm lại giống như đang được anh Diệp hôn môi vuốt ve vậy.

Diệp Hân Dương dĩ nhiên hiểu loại tín hiệu này hơn cô, hôn lên cái trán của cô, "Ngoan, đừng động, để anh làm."

Một lần nữa lật người, đem cô gái nhỏ áp xuống phía dưới, động tác kịch liệt, khiến dục vọng trong cơ thể chậm rãi xoay tròn, như kỳ tích tạo ra một chút tê ngứa.

"Anh Diệp, hình như có chút thoải mái…" Những lời này chẳng khác nào thêm dầu vào lửa, lý trí ‘oanh’ một cái, toàn bộ nổ tan tành.

Diệp Hân Dương kéo hai chân dài của cô ra, đầu tiên là hoàn toàn rút ra khỏi, sau đó lại hung hăng công chiếm, động tác vòng đi vòng lại bức ra Đường Y Nặc yêu kiều rên rỉ, so với vừa rồi khoái cảm lại càng thêm kịch liệt mà không thể kháng cự được, giống như vĩnh viễn không ngừng lại, một lần lại một lần đem cô đẩy tới đỉnh dục vọng.

"Anh Diệp, đừng… ừ. . . . . ."

Bốn phía lụa trắng trùng điệp, gió mát từ cửa sổ gỗ đang mở vui đùa trốn vào trong, nhẹ nhàng đem lớp lụa trắng thổi hé ra một khe hở, chỉ thấy trên giường lớn hoa văn chạm trổ phong cách độc đáo, hai cỗ thân thể hoàn mỹ đè lên nhau , luật động, tấu vang khúc nhạc đẹp nhất cho lễ tình nhân.

Ngay cả cơn gió cũng lặng lẽ đỏ mặt, ánh trăng vừa đúng lúc, xuân ý nồng đậm.

Thì ra trên đời thật sự có một loại hành động có thể làm cho người ta quên cả sống chết.

Đường Y Nặc từ trong cơn hôn mê ngắn ngủi tỉnh lại, nhìn từ ánh sáng màu bạc từ ngoài cửa sổ chiếu vào, có một loại hoang mang không biết đang ở đâu lúc nào, chỉ là cô rất nhanh liền nghĩ tới nguyên nhân hậu quả.

Bên cạnh truyền đến tiếng hít thở đều đều, giống như nắm giữ tần số nhịp tim của cô, một cái lại một cái, trong đêm tối yên tĩnh đặc biệt thanh thản.

Cô không cho mình quá nhiều thời gian để nhớ nhung, thậm chí ngay cả xuống giường cũng không dám nhìn dung nhan khi ngủ của anh, chỉ sợ quyết tâm yếu ớt kia không chịu nổi một kích, sẽ dễ dàng thay đổi.

Vừa trải qua hoan ái điên cuồng, lúc xuống giường không chú ý, hai chân mềm nhũn thiếu chút nữa đứng không vững, may mà cô kịp thời vịn vào cột giường, qua loa thích ứng một hồi, rồi chân trần rón rén đi tới phòng vệ sinh.

Trong phòng rửa tay đèn huỳnh quang chiếu sáng ảm đạm, cô cắn đầu bút, đột nhiên nước mắt rơi như mưa.

Diệp Hân Dương khi tỉnh lại chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, giống như hoàn thành một mơ ước chờ đợi đã lâu, trong thân thể xuất hiện một sự thỏa mãn khó có thể nói rõ, nhắm mắt lại ở trên giường mò tìm, nhưng không tìm được vật thể ấm áp kia, anh nghi ngờ mở mắt, đập vào mi mắt là ga giường xốc xếch không chịu nổi, trên giường một dấu vết màu đỏ sậm nở rộ, lại cô đơn không thấy người phụ nữ xinh đẹp mà anh nhớ thương kia.

Mặc dù có chút mất mát nho nhỏ vì sau khi tỉnh lại từ một đêm kết hợp tốt đẹp lại không được ôm cô gái mình thương yêu, nhưng anh không quá lo lắng, cho là cô có lẽ chỉ là tỉnh lại sớm hơn anh, rồi vào phòng vệ sinh tắm rửa.

Không có mỹ nhân làm bạn, anh cũng mất đi hứng thú ngủ nướng, kéo ra lớp mành mỏng quanh giường, lúc xuống giường tầm mắt dừng lại trên mảnh giấy được xếp gọn, chỗ trống ghi rõ: gửi Diệp Hân Dương, Đường Y Nặc.

Chẳng biết tại sao, trong đầu tự nhiên thoáng qua hình ảnh cô gái nhỏ dưới thân anh tối qua, đôi mắt phiếm lệ ẩn nhẫn mà trong suốt, cùng với nụ hôn vụng về lại cố chấp, anh chợt có dự cảm vô cùng xấu.

Mím môi, động tác của anh cứng đờ đem mảnh giấy đã được xếp lại mở ra, ngón tay hơi run rẩy, anh vuốt lên dòng chữ viết quen thuộc, xinh đẹp phía trên, đột nhiên cảm thấy mắt đau đến khó có thể chịu được, ngay cả hô hấp cũng không thông.

“Anh Diệp! Chào anh!

Đầu tiên em nghĩ em cần phải trịnh trọng nói với anh: thật xin lỗi. Bởi vì bệnh của em khiến anh từ nước ngoài xa cách ngàn dặm trở về, lại làm rối loạn cuộc sống của anh, khiến anh mỗi ngày đều vì chăm sóc em mà chỉ có thể vây quanh em, vô cùng xin lỗi anh!

Tiếp đó em phải nói với anh một tiếng chúc mừng, em sẽ không quấn quýt lấy anh nữa, anh sắp được khôi phục một thân tự do rồi, tối qua sau khi em tỉnh lại đột nhiên nhớ lại mọi việc, em nhớ em không phải Thư Mi, em là Đường Y Nặc, Đường gia đại tiểu thư.

Cuộc sống thật là hài hước cỡ nào, em và anh rõ ràng là hai người như nước với lửa, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân cùng chung sống với nhau lâu như vậy, anh nhất định nhẫn nại rất khổ cực đi! Nhưng mà, việc này đối với em mà nói, cũng là một giấc mộng đẹp hạnh phúc đến mức không muốn tỉnh lại.

Về việc tại sao em mất trí nhớ lại cố tình chỉ nhớ rõ anh, anh có thể cho là chẳng qua là cơ duyên xảo hợp, nhưng đây không phải là trùng hợp. Chỉ là bởi vì em thích anh, rất thích rất thích, từ nhỏ đã thích anh rồi . Có lẽ cá tính của em khiến em chưa bao giờ là một người khéo biểu đạt tình cảm, khi không xác định có thể có được sự đáp lại của đối phương hay không.

Cuối cùng không chịu bước tới bước đầu tiên, em vô cùng sĩ diện nên sợ anh sẽ cự tuyệt. Sau đó anh ở trong trường học càng ngày càng được hoan nghênh, đối xử với em cũng càng ngày càng lạnh nhạt, tâm hồn em bắt đầu vặn vẹo, để thu hút sự chú ý của anh, luôn luôn cố ý chọc giận anh, hoặc là giở mánh khóe đáng sợ một chút đem anh ở lại bên em.

Anh nhất định hận chết em đi?

Nhưng chuyện của Thư Mi em thật sự không biết, em quả thực ghét cô ấy đã cướp đi sự chú ý của anh, mà em chưa bao giờ nghĩ tới sẽ làm gì với cô ấy, em biết rõ nhất định là bởi vì em trước kia làm nhiều việc xấu, cho nên lần này anh không chịu tin tưởng em nữa, lòng tin của anh đối với em không còn, anh hoàn toàn ra khỏi tầm mắt của em. Khi đó em thật sự đau khổ hận không thể lập tức chết đi, rồi lại không cam lòng, hoảng sợ sống qua ngày.

Anh sẽ cảm thấy buồn cười, hay là cảm thấy hả giận đây?

Vốn dĩ không muốn nói nhiều như vậy, nhưng em vẫn không nhịn được muốn đem cảm giác trong tim nói ra. Bất kể anh có chán ghét em bao nhiêu, em nghĩ em vẫn cần nói cho anh biết tình cảm của em đối với anh, em thích anh như vậy đấy.

Cuối cùng chính là tạm biệt! Anh Diệp, tạm biệt, em biết rõ anh sẽ không tiếp nhận tình cảm của em, chỉ là, có lẽ em cả đời cũng không cách nào quên anh, không cách nào buông tay, nhưng em sẽ cố gắng khắc chế không đi quấy rầy anh, không xuất hiện trước mặt anh nữa. Anh nhất định phải hạnh phúc nhé!

PS: Bởi vì trên người không có tiền, em không chỉ cầm đi hộ chiếu của em, còn lấy từ trong ví của anh một nửa số tiền, em biết anh sẽ không để ý, cám ơn anh.

Đường đại tiểu thư bị anh chán ghét.

Trong khách sạn đối diện, Đường Y Nặc dùng ống nhòm đơn giản nhìn người đàn ông với sắc mặt lạnh lùng cứng rắn kia, bởi vì vấn đề góc nhìn, chỉ có thể trông thấy đường cong đẹp đẽ trên chiếc cằm của anh giờ phút này lạnh lùng băng giá, giống như pho tượng đá bằng cẩm thạch lạnh lẽo cứng rắn.

Cô có chút tâm hoảng ý loạn, vốn là thật sự không có ý định viết nhiều như vậy, cô nghĩ cho dù tách nhau ra, cũng không muốn làm cho người đàn ông kia biết cô đã từng tùy hứng tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nhưng về sau vẫn là không khống chế được tâm tình suy sụp.

Thật là muốn đem mọi thứ nói hết ra, cho dù bị xé mở mặt nạ kiêu ngạo cũng không sao, nếu như lấy phương thức chia tay này mà rời đi, có thể ở trong lòng anh lưu lại một vị trí, vậy còn gì tốt hơn?

Chỉ là, vẫn là nhịn không được mà nói dối, che giấu thời điểm chính xác mà cô thật sự khôi phục trí nhớ, bởi vì hình thức biểu hiện cô thích anh đã tràn đầy các loại nhân tố xấu xa, những trò đùa dai nhiều vô kể, không muốn vào lúc dây dưa sau cùng lưu lại ấn tượng xấu, không muốn làm cho anh nghĩ rằng cô là một tên vô lại không từ thủ đoạn.

Lần gặp nhau cuối cùng và sự kết hợp ấy tốt đẹp như vậy, không thể để cho bất kỳ tạp chất nào làm vấy bẩn.

Nhưng mà, không chút suy nghĩ liền xúc động viết trên giấy lời nói dối đương nhiên, vẫn khiến cô sợ hãi cực kỳ, trong tình yêu này cô càng chạy càng xa, đã muốn lạc đường rồi, cũng tìm không được ý muốn lúc đầu nữa.

Cô bây giờ ngay cả chính mình nhìn cũng ghét, nhưng mà tại sao vẫn không cách nào ngừng yêu anh, thậm chí ngay cả ý niệm như vậy cũng chưa từng xuất hiện. Dường như cô thích anh, là đúng mục tiêu đã định trước, là đạo lý hiển nhiên, tồn tại giống như việc cô hít thở, cho nên cô không cách nào ngừng thích anh, tựa như không thể nói muốn ngừng hít thở.

Cô giải thích như vậy cho mình.

Rất nhanh, bóng dáng người trong phòng có động tác.

Anh đem tờ giấy cô để lại cẩn thận từng li từng tí xếp gọn, bỏ vào trong bóp da, động tác nhanh chóng thu thập đồ đạc, rồi đeo túi du lịch đi xuống lầu.

Đường Y Nặc thu hồi ống nhòm, mang theo kính râm cùng nón che nắng, hành động đồng thời giống anh.

Vừa nhìn thấy thư, lúc biết được cô rời đi, Diệp Hân Dương chỉ cảm thấy trong thân thể giống như bị cứng rắn khoét đi một phần, trống trải, nhưng mà anh cố gắng khiến cho mình phấn chấn trở lại.

Đây chính là lần đầu tiên cô chạy trốn hoàn toàn, anh sẽ không dễ dàng buông tay.

Ai bảo cô viết trên giấy: cô thích anh, rất thích rất thích, từ nhỏ đã thích anh.

Cho nên, mặc dù anh vì cô không cách nào nói ra khỏi miệng rằng cô thích anh mà cảm thấy đau lòng, rồi lại kìm lòng không được cao hứng trở lại.

Anh nghĩ, nếu hai người bọn họ yêu nhau, vậy còn đợi gì nữa đây? Chỉ cần tìm được cô, đem tờ giấy này đặt trước mặt mọi người, đem tất cả đều nói ra, rất nhanh liền sau cơn mưa trời lại sáng.

Việc cấp bách, chính là tìm được cô!

Có câu nói "Trốn được hòa thượng, không trốn được miếu", tới Đường trạch thì nhất định không sai, Diệp Hân Dương như vậy tràn đầy tự tin chắc chắn, ôm ấp khát vọng đối với tương lai tốt đẹp, không nói lời gì ra khỏi phòng, đi đến phi trường.

Đường Y Nặc ra khỏi khách sạn bám theo anh khó tránh khỏi có chút vụng về, mà trực giác của Diệp Hân Dương có đặc biệt nhạy bén, có điều, may mà anh chỉ một lòng suy nghĩ chuyện làm sao theo đuổi cô gái nhỏ, mặc dù cảm thấy giống như bị chú ý, cũng không có thừa tinh lực đi truy cứu, trong đầu thoáng hiện toàn bộ đều là bóng hình xinh đẹp của Đường Y Nặc.

Vừa xuống máy bay, Diệp Hân Dương liền kêu tắc xi đi đến Đường trạch.

Vậy mà, Đường Y Nặc thức dậy sớm hơn anh cũng chưa trở về Đường trạch, bởi vì Đường Trung Đường đi làm còn chưa về nhà, anh dặn dò cô bảo mẫu mấy câu, nếu tiểu thư trở lại liền thông báo anh biết, sau đó anh lại lo lắng không yên chạy về nhà.

Mới có mấy ngày, anh cũng có chút hoài nghi mình vào nhầm cửa, cho đến khi nhìn thấy từ cái đầu rối bời chui ra từ dưới ghế sa-lon mà trên ghế chất đầy vỏ chai đồ uống, gương mặt tuấn tú liền trầm xuống.

"Cậu sớm như vậy đã về rồi sao?" Trên khuôn mặt chưa thanh tỉnh râu ria xồm xoàm, không có gì khác biệt so với kẻ lang thang.

Diệp Hân Dương tiện tay đem tờ báo phủ trên đầu anh ta lấy xuống, hỏi: "Đường Y Nặc có trở lại chưa?" Trong tiềm thức, anh thậm chí khờ dại còn hi vọng cô sẽ hồi tâm chuyển ý.

"Chưa…" Rất tốn sức dùng tới đại não gần đây ít sử dụng, anh cho ra một trả lời rất khẳng định: "Cậu lần trước không phải nói con gái thích đàn ông chủ động sao, lúc tớ xuống lầu mua bia, lại nhìn thấy chân mệnh thiên nữ của tớ, tớ trực tiếp xông lên ôm cô ấy, rồi nói với cô ấy "anh thích em", lúc đó cô ấy trợn mắt há hốc mồm, một bộ dáng sợ ngây người, căn cứ theo tâm lý học, một người bị kích động cực lớn trong lòng, bất kể là vui mừng hay là bi thương, đều muốn có một khoảng thời gian nhất định để ổn định lại, tớ liền nói cho cô ấy biết số nhà, nếu như cô ấy đồng ý, liền đi lên nói với tớ một tiếng, tớ bất cứ lúc nào cũng đều ở đây. Sau đó tớ liền không hề ra khỏi cửa, nếu Đường Y Nặc đã trở lại, tớ nhất định sẽ biết."

Diệp Hân Dương cũng bị Vệ Đoan dọa sợ hết hồn: "Đã mấy ngày rồi, cậu cũng không xuống lầu sao?"

"Tuy rằng như vậy có chút nhàm chán, nhưng vì tình yêu tớ làm việc nghĩa quyết không chùn bước!" Vệ Đoan vẫn một vẻ lạc quan, tay phải nắm thành quyền đặt trước ngực, bộ dáng như đang lập lời thề.

Diệp Hân Dương đột nhiên có chút hâm mộ Vệ Đoan, nếu như giữa anh và Đường Y Nặc có một người chịu chủ động nói ra tình yêu của mình, thì có lẽ bọn họ đã sớm tu thành chính quả rồi, cũng sẽ không phí thời gian đến tận hôm nay.

Anh thở dài, nhìn người đàn ông hơn ba mươi tuổi trước mắt đang có vẻ mặt mơ mộng, vốn là muốn nói cô gái kia có thể đã cho rằng hành động tỏ tình của cậu ta là một lần quấy rối tình dục không tạo thành nguy hại gì, vĩnh viễn cũng sẽ không đến, nhưng lời nói ra đến khóe miệng lại nuốt trở vào, vẫn là quyết định không nên đả kích cậu ta.

"Tớ hạn cho cậu trong vòng ba tiếng, phải đem căn phòng khôi phục lại hình dạng lúc tớ rời đi, tớ tin rằng cậu cũng không hi vọng lúc người kia tới tìm cậu, nhìn thấy một cái chuồng heo như vậy chứ."

Vệ Đoan gãi gãi mái tóc giống như tổ chim, đột nhiên từ trên ghế sa-lon nhảy dựng lên, lời lẽ nghiêm khắc nói: "Không được, tớ muốn dùng tốc độ nhanh nhất dọn xong, có thể cô ấy lập tức đã xuống tới đây rồi ấy chứ!"

Diệp Hân Dương liếc anh ta một cái, vòng qua đống rác đầy đất, đi tới thư phòng.

Vệ Đoan lại gọi anh lại: "Không thấy Đường Y Nặc sao?"

Bước chân của Diệp Hân Dương ngừng lại một chút: "Tớ sẽ lập tức tìm được cô ấy." Nói xong, lấy tốc độ nhanh hơn đi vào thư phòng, cửa "Pằng" một tiếng đóng lại, cho thấy trong lòng chủ nhân cũng không hề bình tĩnh.

Lúc đầu, Diệp Hân Dương mặc dù cấp bách muốn cùng Đường Y Nặc nói rõ ràng, nhưng đối với việc không tìm thấy Đường Y Nặc thật không lo lắng như vậy, tưởng rằng chỉ cần trở lại Đài Bắc, là có thể nhìn thấy Đường Y Nặc, sau đó làm tiêu tan hiềm khích lúc trước, sống hạnh phúc bên nhau.

Ở Đường trạch không gặp được Đường Y Nặc, khiến Diệp Hân Dương lại có dự cảm không tốt, chợt trong đầu thoáng qua điều gì, anh hoang mang lấy ra tờ giấy kia từ trong ví tiền, đọc nhanh đi xuống, quả nhiên thấy được câu nói cuối cùng quyết tuyệt như vậy.

‘Em sẽ cố gắng khắc chế, không đi quấy rầy anh, không xuất hiện trước mặt anh nữa.’

Chán nản ngồi xuống ghế, Diệp Hân Dương xoa nhẹ cái trán, trong lúc nhất thời đột nhiên không nhìn rõ con đường phía trước.

Tiểu Nặc, em rốt cuộc đi đâu chứ?

Khi Đường Trung Đường trở về, sau khi nghe bảo mẫu nói liền liên lạc với Diệp Hân Dương.

"Tiểu Nặc đã trở về chưa?" Anh cầu may hỏi.

"Ngay cả bóng dáng cũng không có." Ông ta cực kỳ tức giận hỏi: "Cậu nói rõ cho tôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại không thấy Tiểu Nặc?"

"Cô ấy khôi phục trí nhớ, có thể cháu đã ép cô ấy quá gấp, cô ấy không chịu nổi nên rời đi." Diệp Hân Dương vài ba lời nói đại khái, trong giọng nói toát ra hối hận nồng đậm.

"Con bé rời đi thì rời đi, tại sao ngay cả nhà cũng không trở về! Trời đã tối rồi, cậu cảm thấy nó có thể đi được chỗ nào? Từ nhỏ đến lớn, trừ chỗ của cậu ra, con bé cho tới bây giờ đều không qua đêm bên ngoài."

"Cô ấy đại khái không muốn để cho cháu tìm được, cho nên mới không trở về nhà."

"Cậu…" Đường Trung Đường giận đến nói không ra lời: "Tiểu Nặc xinh đẹp lại đơn thuần như vậy, bên ngoài người xấu đếm không xuể, làm sao bây giờ đây? Nếu là có việc không hay xảy ra với con bé, tôi liền. . . . . ."

Diệp Hân Dương nặng nề xin lỗi: "Thật xin lỗi, nhưng mà cháu nhất định sẽ tìm được Tiểu Nặc! Cháu muốn tìm văn phòng thám tử, chỉ cần bác đồng ý, cháu lập tức đi liên hệ."

"Vậy cậu còn dài dòng gì nữa, nhanh đi a!" Đường Trung Đường giận dữ.

Diệp Hân Dương vừa được sự đồng ý của ba Đường, nói tạm biệt rồi cúp điện thoại, từ trên website tìm được một dãy số, lập tức gọi tới, "Xin chào, xin hỏi đây có phải là văn phòng thám tử ×× không? Tôi muốn nhờ các anh giúp tìm một người. . . . . ."

------------Hết chương 9---------------