1.

Từ nhỏ, ta và Chung Dực lớn lên cùng nhau. Năm mười tuổi ấy, Chung Dực vô tình ngã xuống nước, sau khi tỉnh lại thì bắt đầu nói mê sảng.

“Học toán khó quá!”

“Tiếng anh khó quá!”

“Coca uống ngon thật!”

Ta nghe không hiểu hắn nói gì, cũng không ai hiểu được những lời hắn nói. Sau đó thời gian trôi qua, càng lớn thì những hồ ngôn loạn ngữ của hắn cũng dần ít đi.

Cho đến năm mười sáu tuổi, hắn nhìn ánh trăng phảng phất, nhẹ giọng nói với ta: “Phi Nhi, ta thích một cô gái, thực sự rất thích.”

Khi đó thời gian ta gả cho hắn chỉ còn cách nửa năm.

Ta là nữ nhi của thừa tướng, từ nhỏ đã biết chắc sau này sẽ phải gả cho Chung Dực, đêm trăng tròn năm ấy hắn trèo tường vào viện của ta, đưa ta đi ngắm pháo hoa, dưới ánh sáng vừa mờ nhạt vừa sáng ngời của pháo hoa trên trời, hắn gắt gao nắm lấy tay ta dắt đi. Trên người ta là áo choàng của hắn, trên đầu ta là cây trâm hắn tặng, trên tay là chiếc lồng đèn hoa sen hắn đưa. Hơi ngẩng đầu nhìn sườn mặt tuấn tú phi phàm của hắn, ta lặng lẽ nắm chặt tay.

Đúng lúc pháo hoa nổ rực rỡ trên trời, hắn bỗng nhiên cúi đầu hôn chụt một cái vào má ta, hai mắt ta trợn tròn nhìn về phía hắn, trái tim đập thình thịch liên hồi.

“Được rồi, đã đóng dấu, tiểu Phi Nhi sau này chỉ có thể gả cho ta.”

Khuôn mặt ta bỗng nóng rực, ta ngượng ngùng cúi đầu. Tuy rằng ta đã biết sẽ gả cho hắn từ lâu nhưng nghe hắn nói vậy, trong lòng ta vui mừng, lặp đi lặp lại suy nghĩ: Phải chăng, hắn…cũng thích ta?

Nhưng hôm nay xem ra, ta nghĩ cũng không dám nghĩ chữ “thích” này hắn lại có thể dễ dàng nói về một cô gái khác.

Nhìn sự thâm tình trong mắt hắn, ta thật sự rất muốn hỏi nếu hắn thích nàng ấy thì tình cảm đối với ta là gì?

Nhưng ta không thể, bởi vì thứ ta muốn là vào cung làm Hoàng hậu.

Hoàng hậu không thể có tư tâm, càng không thể độc hưởng…trái tim của Hoàng thượng.

Sau đêm Chung Dực nói thích cô gái đó, hắn thường xuyên nhìn ngọc bội hình trăng non đến phát ngốc, ngày ngày cầm trên tay dịu dàng vuốt v3.

Ngày ấy ta tiến cung thỉnh an, thấy hắn và một đống công công tìm kiếm thứ gì đó khắp nơi ở ngực hoa viên, vì thế ta đem ngọc bội đưa đến trước mặt hắn nói: “Hoàng thượng, người đang tìm thứ này sao?”

Hắn lập tức cướp lấy ngọc bội từ trong tay ta, vẻ mặt mất mát như tìm lại được niềm vui: “Phi Nhi, thật may là nàng nhặt được.”

Ta nhìn nỗi bất an trong lòng, cười nhạt hỏi: “Nếu hoàng thượng thích nàng thì sao lại không đưa nàng ấy vào trong cung?”

Nghe vậy, hắn chua xót nhếch môi, ảm đạm lắc đầu: “Nàng ở một nơi rất xa…Nhưng sẽ có một ngày ta sẽ tự mình đến tìm nàng.”

Dường như nụ cười trên khuôn mặt ta cứng đờ, ta dùng hết tia sức lực cuối cùng giữ lại thể diện sau đó vội vàng rời đi.

Trên đường trở về trời bỗng đổ tuyết, ta kêu người dừng xe ngựa lại, vén màn xe lên nhìn từng đợt tuyết rơi lả tả như lông ngỗng xuống mặt đất.

Ta nhớ rõ ngày này năm ngoái trời cũng đổ tuyết liên tục trong mấy ngày, tuyết phủ trắng xóa khắp nơi. Mà trong buổi tối tuyết đầu mùa đó, Chung Dực lén chuồn ra khỏi cung tìm ta nói muốn đưa ta đi…nướng thịt.

Sau đó quần áo của cả hai bị cháy xém, nhìn quần áo đen nhẻm trên người Chung Dực hơi xấu hổ cười: “Đi, gia đưa nàng đến tửu lầu ăn một bữa thật lớn, lần sau nướng thịt!”

Đương nhiên sau đó chúng ta cũng không ăn được bữa tiệc lớn đó bởi vì cha ta phát hiện không thấy ta đâu cả nên mang người tìm kiếm ta khắp nơi. Còn Chung Dực hoang mang đưa ta trở về.

Và cũng không có lần sau nữa bởi vì Chung Dực trốn tránh không nhắc đến chuyện này.

Ta duỗi ta hứng được vài bông tuyết rơi, tuyết nhanh chóng tan ra trong lòng bàn tay, giống như Chung Dực vậy, ta có thể tới gần nhưng không thực sự có được hắn.

Khi đó hắn nhẹ nhàng thổi tuyết giúp ta, mặt mày rạng rỡ như ánh nắng nói: “Cùng nhau ngắm tuyết đầu mùa sẽ bên nhau cả đời.”

2.

Ngày ta gả cho Chung Dực là ngày liễu bay tán loạn. Ngày đó hắn mặc hôn phục mới may, giữa hai hàng lông mày tuấn lãng lại biểu lộ sự u sầu nhàn nhạt.

Hắn nói: “Phi Nhi, thực xin lỗi, trẫm đã có người trong lòng, trẫm đã đáp ứng với nàng sẽ không chạm vào bất kỳ nữ tử nào khác, cho nên…”

Cho nên hoàng hậu của chính mình hắn cũng không chạm vào?

Nhưng tới buổi tối, hắn đột nhiên nhiệt tình ôm ta xoay một vòng, trong mắt tràn ngập sự vui sướng không giấu được, nhéo gương mặt ta hỏi: “Xú bảo, đêm nay chơi bài địa chủ hay bài tạc kim hoa?”

Lần đầu tiên Chung Dực gọi ta là Xú bảo là ngày cập kê của ta, hắn tặng ta một chiếc trâm hoa lê, giúp ta cài lên tóc sau đó nói: “Xú bảo thật xinh đẹp!”

Suýt chút nữa ta khóc tại chỗ, ta nâng ống tay áo lên vẻ mặt đưa đám hỏi: “Hoàng thượng, người Phi Nhi thối lắm sao?”

Hắn nhẹ nhàng búng trán ta, cười ra tiếng: “Tiểu Phi Nhi thơm nhất, Xú bảo là tên thân mật ta dành riêng cho nàng.”

Sau đó, chỉ có buổi tối lúc nhìn thấy ta, Chung Dực mới gọi ta là Xú bảo, còn đưa ta đi chơi bài địa chủ, tạc kim hoa, bài cào rùa, giết người sói, ai là gián điệp…

Đáng tiếc ta chơi mười lần thì chín lần thua. Giống như hiện tại, Chung Dực đề nghị chơi bài cào rùa, thua một lần cởi một món đồ trên người, ta đã cởi hết chỉ còn lại chiếc yếm còn Chung Dực khó khăn lắm mới khiến hắn cởi được chiếc áo khoác ngoài.

Lúc ta đang hừng hực ý chí muốn chiến thắng nghiêm túc hỏi hắn nên rút quân bài nào, bỗng nhiên hắn quăng đi, yên lặng đọc Kinh Bát Nhã:

“Sắc bất dị Không, Không bất dị Sắc; Sắc tức thị Không, Không tức thị Sắc…”

Ấn đường hơi run run, ta đến gần xem thử thể nhưng đột nhiên hắn bị chảy máu mũi.

Ta cực kỳ hoảng sợ, đang định kêu người thì bị hắn ngăn lại, một tay hắn nắm tay ta, một tay lau máu trên mũi, buồn bực nói: “Ta không có việc gì, chỉ là có hơi nóng trong người.”

Nói xong hắn cởi áo choàng lên người ta, tùy tiện cầm chiếc khăn vải trên giường lau lau mũi, Chung Dực cầm đai lưng của ta sau đó…tự cột tay mình vào đuôi giường. Hắn vừa cột vừa lẩm bẩm nói ta nghe nhưng không hiểu chút nào: “Ta chưa tìm được biện pháp ở lại, không thể xúc động, không thể xúc động…”

Ta đang muốn tới gần để nghe kỹ hơn những lời hắn nói thì bỗng nhiên hắn bảo khát nước, kêu ta đi lấy.

Ta ngẩn người một chút sau đó nhanh chóng chạy đến chiếc bàn cầm ly nước đến đưa cho hắn, hắn không kiểm tra trực tiếp uống cạn.

Uống xong hắn đột nhiên trầm mặc, vành tai càng ngày càng đỏ, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Ta bổ nhào vào trước mặt, dùng tay quạt quạt cho hắn: “Hoàng thượng nóng lắm sao?”

Chung Dực cúi thấp đầu, giữ tay đang quạt gió của ta, trầm khàn nói: “Ngủ đi, đừng quan tâm đến ta.:

Ta ôm mền nằm một bên không ngủ được, cứ cách một chốc lại hỏi hắn: “Hoàng thượng, người còn nóng không?”

Chung Dực dựa vào đuôi giường, vẻ mặt như cuộc sống không còn gì luyến tiếc: “Không nóng, nhưng khô đến phát điên.”

Sau đó ta mơ mơ màng màng không nhớ đã nói gì, lúc mở mắt ra trời đã hơi sáng.

Chung Dực dựa vào đuôi giường từ từ tỉnh lại, hắn giật giật tay bị trói nhìn ta, sau đó nhăn mày hoài nghi hỏi: “Phi Nhi, đêm qua chúng ta chơi tới mức độ này?”

Ta: “?”

3.

Thói quen của Chung Dực là như vậy, cho ta một viên kẹo ngọt xong lại đâm ta một đao.

Lúc ta mang chén canh đến ngự thư phòng thì hắn đang đứng trước án tiền vẽ tranh.

Đến gần nhìn, hắn vẽ một nữ tử không tính là khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng rất dịu dàng linh động, chỉ là xiêm y thật sự kỳ lạ. Chỉ một chiếc váy dài không quá đầu gối, sau lưng còn đeo… túi? Phía sau tóc xõa tung bay.

Nhìn sự dịu dàng trên mặt Chung Dực, ta chỉ vào nữ tử trong bức tranh hỏi: “Đây là người trong lòng hoàng thượng sao?”

Hắn nhẹ nhàng cười cười, một bên đề bút viết hai chữ, một bên đọc thành tiếng: “Lạc Oanh.”

Lạc Oanh

Sau đó Chung Dực chuyên chú làm thơ viết lên tranh, ta rời đi khi nào hắn cũng không hề phát hiện ra.

Ta đi dạo trong ngự hoa viên, trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân ta là hoàng hậu, ta phải ghi nhớ nguyên tắc của một vị hoàng hậu, ta phải cư xử đúng mực.

Nhưng ta…rất đau khổ, trái tim ta như bị bóp chặt, vừa chua xót vừa đau đớn.

Bất tri bất giác ta đi tới nơi năm đó Chung Dực rơi xuống nước, ta nhớ ngày ấy ta đi theo cha thăm hắn, vừa vặn lúc hắn tỉnh lại sau cơn mê, khi đó trong phòng chỉ có ta và hắn.

Hắn suy yếu nhìn ta rồi giơ tay phải lên nói với ta: “Muội muội xinh đẹp, mau chạm vào chiếc đồng hồ thông minh này đi để thêm bạn bè.”

Ta: “……”

Đầu Chung Dực bị hỏng rồi.

Đây là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trên đầu ta, vậy nên ta làm loạn ở nhà một thời gian vì không muốn gả cho hắn.

Cho đến năm sinh nhật thứ hai sau sự kiện ấy, Chung Dực cho người đưa tới một đống đồ trang sức, y phục tơ lụa, hắn còn chuẩn bị đầy bong bóng trong viện ta. Đáng tiếc, hắn đối tốt với ta cũng giống như bong bóng kia, chạm một cái là vỡ ngay lập tức.

Lúc chạng vạng, công công bên người Chung Dực cho người đưa tới một đống lớn sổ con.

“Hoàng thượng nói đưa những thứ này đến cung của hoàng hậu nương nương, thỉnh nương nương tối nay gặp hoàng thượng thì nói người phê sổ gấp.”

Ta: “?”

Mới chập tối, Chung Dực hấp tấp lại đây, ta còn chưa kịp hành lễ đã bị hắn ôm một phen: “Tiểu Phi Nhi, nhớ nàng muốn chết!”

Ta ngẩn ra, rõ ràng ban ngày vừa mới gặp.

Nghĩ đến ban ngày, ta lại nghĩ tới…Lạc Oanh.

Đột nhiên cảm xúc tụt xuống bị hắn phát hiện, Chung Dực hơi cúi người, tầm mắt ngang hàng với hắn, hai tay hắn nâng gương mặt ta nói: “Nói, kẻ nào khiến tiểu Phi Nhi không vui, trẫm sẽ chém hắn!”

Ta: “…”

“Hoàng thượng, người mau đi phê tấu chương đi.” Ta chỉ vào chồng tấu chương trên bàn.

Trong mắt Chung Dực hiện lên tia khó hiểu, nhìn theo hướng ngón tay đang chỉ của ta, nụ cười trên mặt thoáng chốc cứng đờ.

Một khắc sau, ta ở bên cạnh mài mực, Chung Dực ở một bên phê tấu chương, lẩm bẩm: “Tên hoàng đế chó chết này!”

Ta dừng tay, giả bộ như không nghe thấy, đi ra ngoài rót ly nước mang đến, Chung Dực nắm lấy tay ta, nhìn vào đôi mắt nói: “Nếu không ta vừa ôm nàng vừa phê, như vậy hiệu quả cao hơn chút.”

Ta: “Hoàng thượng vẫn nên phê nhanh đi, trời sắp sáng rồi.”

Sau đó, cơn buồn ngủ ập đến, ta gục xuống bàn từ từ nhắm mắt lại, trong lúc mơ màng, hình như ta lại nghe hắn cáu kỉnh nói một câu: “Tên hoàng đế chó chết này, ông đây phải trở về rồi, không được, phải hôn một cái.”

Sau đó ta cảm nhận được cả người bị bế lên đặt ở trên giường, gò má bị gặm một cái vô cùng hung hăng.

Cuối cùng ý thức của ta dừng lại ở chỗ Chung Dực chắc chắn là chó.

4.

Nghe nói trong triều đã có đại thần bất mãn với hành vi không tuyển tú của Chung Dực, bọn họ sôi nổi khuyên hắn hậu cung đông đúc mới có thể dễ dàng sinh con nối dõi.

Điều này cũng đúng, hậu cung của Chung Dực chỉ có một mình ta, người bên ngoài đồn đại hoàng thượng và hoàng hậu phu thê tình thâm, nhưng kỳ thật chỉ là hắn thủ thân vì người trong lòng.

Tuy vậy hậu cung không có phi tử đối với ta mà nói cũng là một chuyện tốt, bình bình đạm đạm, không cần nhọc lòng, chỉ là có hơi nhàm chán mà thôi.

Ban ngày Chung Dực rất ít khi đến chỗ của ta, đại đa số thời gian đều nhốt mình ở ngự thư phòng, chỉ có buổi tối mới đến, nhưng đến cũng chỉ là phê sổ con.

Ta nghĩ chắc chắn là hắn cố ý.

Ban ngày ở ngự thư phòng giả bộ xử lý công việc triều chính, nhưng thật ra là ở đó nhớ nhung Lạc Oanh, tranh vẽ mỗi ngày một bức lại thêm một bức.

Buổi tối đến chỗ ta ngoài mặt là sủng hạnh ta, trên thực tế là phê tấu chương.

Vô cùng hợp lý!

Ngoài cửa sổ, hoa dâm bụt lặng lẽ nở hoa, tỏa ra chút mùi hương, ta chống cằm đọc thoại bản.

Trên sách nói nhân vật nam, nữ chính là thanh mai trúc mã, lúc nhỏ hai người hồn nhiên vô tư, nhưng sau đó xuất hiện một nữ tử khác, hỗ trợ nam chính càng ngày càng nhiều, ta đọc quên cả thời gian đến tận trang cuối.

Kết truyện còn chưa được viết ra, thật là biết khiến người khác cồn cào tim gan.

Lúc ta còn đang chợp mắt sau dư vị của cuốn sách, đột nhiên cảm thấy gò má hơi ngứa, bên tai truyền đến một tiếng cười nhẹ: “Chắc sau này nam chính trong truyện này sẽ thích tiểu thanh mai của hắn!”

Ta từ từ mở mắt ra, là vẻ mặt đang cười của Chung Dực, là hắn đang cầm bông hoa chà lên mặt ta.

Trong nháy mắt ngỡ ngàng, ta muốn nhanh chóng đứng dậy hành lễ lại bị hắn đè nhẹ bả vai, ta cầm thoại bản hỏi: “Vì sao hoàng thượng lại nói như vậy?”

Hắn khẽ cười một tiếng: “Mười năm như một hắn đối tốt với tiểu thanh mai của mình như vậy, sao lại không thích được.”

Ta nhìn mắt cười của hắn, lập tức cười không nổi, đúng vậy, đối tốt mười năm như một sao lại không thích chứ?”

Nhưng hắn đúng là không thích ta.

“Tới, ta cho nàng xem bản hoàn chỉnh của câu chuyện này.” Hắn rút thoại bản ra nhanh chóng lật ra đọc.

“Không cần hoàng thượng bịa chuyện.” Ta lặng lẽ nói một câu, đứng dậy rót cho hắn ly trà.

Nhoáng một cái, Chung Dực đã đọc hết, hắn nhận lấy ly trà mà ta đưa, uống một ngụm sau đó nói: “Nữ chính trong câu chuyện sau này chắc chắn sẽ bị ngược, sau đó thời gian nam chính bù đắp cho nữ chính cũng bị ngược, cuối cùng hạnh phúc bên nhau.

Ban đầu ta cũng không coi thoại bản hắn đưa, mãi đến nửa tháng sau ta sai người mua cuốn kết truyện, lúc này mới phát hiện tình tiết truyện giống y như Chung Dực từng nói, ta đọc đến mức nước mắt chảy ào ào.

Tuy rằng tình cảm của mình không được như ý nhưng lại vì chuyện tình của người khác rơi lệ.

Sau khi phê xong tấu chương, ta nằm song song với Chung Dực ở trên giường, lần cuối ta nằm chung với hắn trên giường là đêm đại hôn.

Trái tim của ta đập hơi nhanh, Chung Dực ôm ta vào trong ngực trong chốc lát, sau đó lại cách rất ra, trêu chọc ta đến nỗi ngủ không được.

Sau đó Chung Dực đứng dậy, xuống giường nằm ngủ trên mặt đất, ta kinh ngạc vô cùng: “Hoàng thượng…”

“Không có việc gì, nằm trên mặt đất mát mẻ.” Hắn dùng tay kê đầu làm gối, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Nghe nhịp thở của hắn bình ổn, ta nhẹ nhàng ôm chăn xuống giường, từ từ đắp lên người hắn, sau đó nằm ở bên cạnh.

Hắn là hoàng thượng mà ngủ trên mặt đất, ta nào dám ngủ trên giường.

Nhưng ngày hôm sau lúc tỉnh lại, ta đã nằm ở trên giường rồi, còn Chung Dực rời đi lúc nào không hay.

5.

Mùa săn bắn mùa xuân lại đến.

Mấy ngày qua, tâm tình của Chung Dực khá tốt, thu hoạch được kha khá nhưng lúc chuẩn bị hồi cung, Chung Dực phát hiện hắn không thấy ngọc bội hình trăng non của hắn đâu.

Tất cả mọi người bắt đầu tìm kiếm ngọc bội, ta nhìn bộ dạng lòng nóng như lửa đốt của hắn đột nhiên nhớ tới lúc ở ngự hoa viên cũng như vậy, có lẽ hắn thực sự rất để ý đến nữ tử kia.

May mà ngọc bội đã tìm được, chỉ là lúc ta nhặt ngọc bội lên đang định đưa cho Chung Dực thì thấy một mũi tên bay tới, bắn về phía Chung Dực.

Đầu óc ta trống rỗng, chờ đến khi phản ứng lại thì ta đã chặn mũi tên thay hắn, thân thể bị mũi tên đâm xuyên thấu, trong nháy mắt sự đau đớn bao phủ ý thức của ta.

Chung Dực ôm ta kinh hô một tiếng: “Phi Nhi!!”

Ta nắm chặt ngọc bội đặt vào trong tay hắn, thật kỳ lạ, rõ ràng là bị thương ở trên người nhưng máu không ngừng tuôn ra từ miệng, làm hại ta nói không lên lời.

Dọc trên đường đi, Chung Dực mấp máy môi nhưng không nói chuyện, khi chạy về đến hoàng cung là trời đã tối rồi, trong cung đèn đuốc sáng trưng.

Ta không còn hộc máu miệng nữa nhưng máu trên vai chảy không ngừng, thấm đẫm một nửa y phục trên người ta, thân mình càng ngày càng lạnh, sắc mặt của vài vị thái y dường như đều không tốt lắm.

Nhìn đám người xung quanh, không biết Chung Dực rời đi từ lúc nào, nước mắt chảy xuống theo khóe mắt, làm sao cũng không ngừng lại được, đại khái là đau.

Trang phục bị cắt bỏ từng tầng một, thái y nói chuẩn bị rút mũi tên ra, ta run rẩy theo bản năng, giây tiếp theo, một bàn tay ấm áp nắm lấy bàn tay vô lực của a.

Vì đề phòng ta lộn xộn, bả vai cũng bị đè lại.

Bên tai truyền đến giọng nói dịu dàng: “Đừng sợ, ta ở bên nàng.”

Cơ mà bàn tay đang nắm tay ta đang nhẹ run, người sợ hãi rõ ràng là hắn.

Khoảnh khắc mũi tên được rút ra, ta chỉ cảm thấy hô hấp cũng trở nên khó khăn, trên người ta không biết là bị máu thấm ướt hay do mồ hôi thấm ướt.

Trước khi rơi vào trạng thái hôn mê, bên tai ta truyền đến âm thanh không rõ ràng: “Mũi tên có độc…”

Vậy ta sẽ chết đúng không?

Lần tiếp theo tỉnh lại là ban đêm, xung quanh yên tĩnh, ngón tay bị bị người khác nhéo nhẹ, là Chung Dực.

Đôi mắt của hắn hơi đỏ lên, thấy ta tỉnh lại, hắn cẩn thận hỏi han ân cần: “Nàng nói đi, sao nàng phải thay ta cản mũi tên, mẹ nó, nhất định phải khiến ông đây đau lòng hơn chết đúng không!”

Ta giật giật khóe môi, cố gắng nói một câu: “Ngài là hoàng thượng…”

“Hoàng thượng thì sao? Ta vẫn là người đàn ông của nàng!”

Mũi ta bị hắn sờ sờ, sau đó lại nghe giọng nói bất đắc dĩ của hắn: “Lần sau nếu gặp nguy hiểm, nhất định phải trốn sau lưng ta.”

Có lẽ bởi vì trúng tên độc nên cuối cùng ta lại rơi vào cơn mê, cả người không thể tỉnh táo được, mỗi lần tỉnh đều là nửa đêm, mà Chung Dực cũng đều ngồi cạnh mép giường, nắm tay ta, chăm sóc ta.

Có mấy lần ta tỉnh lại thấy hắn dựa vào thành giường ngủ, tay vẫn nắm như cũ không chịu buông ra.

Sau ta nói với hắn nếu bận bịu thì không cần cố ý đến thăm ta.

Hắn xoa mặt ta cười khẽ: “Vậy nàng phải nhanh chóng khỏe lại.”

Hắn nói chờ sức khỏe ta tốt lên sẽ cùng ta đi thả diều, chơi bắt rùa, đi nướng thịt, đi nghe hí khúc…

Ta nói ta còn muốn bắt đom đóm, hắn nói được.

Thái y nghiên cứu một thời gian dài mới điều chế ra được thuốc giải, nhưng dùng thuốc xong ta vẫn chìm vào hôn mê, cũng không biết đã hôn mê bao lâu, đêm đó tỉnh lại ta không nhìn thấy Chung Dực, xung quanh yên tĩnh, chỉ có ánh nến lập lòe.

Lúc này ta mới ý thức được, thời điểm khi ta tỉnh lại không thấy hắn hóa ra lại cô độc như vậy

Từ từ chuyển xuống dưới giường, trong lúc vô tình ta nhìn thấy ngoài cửa sổ xuất hiện vài chấm ánh sáng.

Đi qua nhẹ đẩy cửa sổ, không biết Chung Dực đứng ở dưới tàng cây làm gì.

“Hoàng thượng…” Mới mở miệng ta liền phát hiện giọng nói của chính mình khàn khàn lạ thường.

Mà thân hình Chung Dực lại cứng đờ, có vật gì đó rớt ra từ trong tay hắn, ngay sau đó một đoàn đom đóm từ từ bay ra dường như muốn chiếu sáng toàn bộ sân viện.

Chung Dực quay đầu lại, khoảng cách không xa, ta nhìn vào đôi mắt hắn cảm thấy hắn vừa xa lạ vừa quen thuộc.