EDITOR: SU

BETA: BI

Thẩm Duệ đang đợi, không biết Hoắc Thanh Châu sắp sửa nói gì.

Y không biết Hoắc Thanh Châu nguyên bản muốn nói gì, cũng không hiểu vì sao đối phương lại lộ ra vẻ mặt này; trong nháy mắt y hoảng hốt, khuôn mặt của Hoắc Thanh Châu chẳng hiểu vì sao đã gần ngay trước mắt, y ngơ ngác nhìn, còn không kịp định hình chuyện gì sắp xảy ra thì môi mình đã bị thứ mềm mại nào đó bao lấy.

Nhanh mà ngắn ngủi.

Thẩm Duệ vẫn chưa ý thức được Hoắc Thanh Châu đang làm gì, mà nam nhân ấy cứ ngày càng sát lại, cứ mạnh mẽ hàm trụ lấy môi của y không buông, một lần lại một lần nữa, liên tiếp không muốn ngừng lại. Chính là mặc cho hôn môi như thế nhưng y vẫn không cảm nhận được ý tứ hàm súc gì cả.

Thật vất vả phục hồi lại tinh thần, Thẩm Duệ vội vàng đẩy đối phương ra, trong nhất thời vừa tức vừa giận, liền xoay người rời đi.

Hoắc Thanh Châu nhìn theo bóng dáng, trong lòng cười khổ một trận.

———- này khó có thể dùng ngôn từ mà kể ra, đúng là vẫn không nên nói. Nhưng mà không nói nên lời thì có làm sao? Có chút bí mật vẫn chỉ có thể thật cẩn thận chôn dấu sâu tận trong lòng. Thẩm Duệ cùng “Hàn Tân Đình”, cái quá khứ ấy cũng sớm nên buông thôi.

Hoắc Thanh Châu biết Thẩm Duệ đang dần thay đổi. Đối phương đang rời bỏ một năm đen tối kia mà tiến lên phía trước, cho dù chính mình không muốn cũng không nên cản trở.

Chỉ cần Hoắc Thanh Châu không đề cập tới chuyện cũ, thậm chí không xuất hiện trước mặt Thẩm Duệ, người kia sẽ học được cách mà quên đi. Dù sao cuộc sống vẫn phải như cũ mà tiếp tục, “Hàn Tân Đình” cũng đã nên sớm rời đi.

Hoắc Thanh Châu thở dài, hốc mắt lại dần đỏ. Nguyên lai, tìm lâu như thế mới nghĩ thông suốt được điểm này.

Nếu hắn còn ở lại bên cạnh Thẩm Duệ, cho dù là thận phận bằng hữu cũng không thể làm cho Thẩm Duệ hạnh phúc ——– hắn biết rõ, chính mình không thể chịu đựng được Thẩm Duệ có tình cảm với người khác ngoại trừ “Hàn Tân Đình” ——– nhưng mà, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn Thẩm Duệ bởi vì hắn ích kỷ mà vĩnh viễn bị giam cầm.

Hắn vốn không nên giận dữ với Thẩm Duệ, không nên cưỡng hôn Thẩm Duệ, thậm chí không nên xuất hiện trước mặt Thẩm Duệ. Thẩm Duệ thích một cô gái có gương mặt gần giống như Hàn Tân Đình, chuyện đó Hoắc Thanh Châu lấy tư cách gì mà xen vào?

Thông suốt điểm này, Hoắc Thanh Châu vô thức cười, nhưng lại cười đến khó coi. Nghĩ thông suốt vẫn là nghĩ thông suốt, chuyện tình cảm kia nhất thời cũng không thể mà quên được, cứ để thời gian quyết định thôi.

———- hắn rốt cuộc cần bao nhiêu thời gian để quên đi Thẩm Duệ? Một năm, năm năm, mười năm thì sao? Bao nhiêu mới đủ đây?

Hoắc Thanh Châu tự giễu chính mình, đang định kêu taxi thì tay phải bị một bàn tay thon dài của ai đó nắm lấy.

“………………. Tôi cũng không biết nói gì, nhưng cậu không thấy cậu cười như thế rất khó coi sao?” Tiếng nói quen thuộc vang lên bên tai.

Hoắc Thanh Châu ngẩn người ra, không khỏi cười khổ: “Trương Di, cậu sao lại đến đây?” Hắn dừng một chút, lại nói: “Những người khác đâu?”

“Đều về hết rồi.” Trương Di cũng cười, “Cậu có biết mình đã đứng đây rất lâu rồi không? Ngay cả anh Thẩm kia cùng Đan tiểu thư cũng vừa mới đi rồi.”

“Bọn họ…….Cùng nhau…….?” Hoắc Thanh Châu chần chừ hỏi.

Trương Di gật gật đầu, tựa hồ có chút nghi hoặc: “Cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Thất tình.” Hoắc Thanh Châu thở dài.

“Thất tình?” Trương Di ngẩn ra, “Ngươi cùng họ Thẩm kia sao?”

“Y dù sao cũng là người bình thường, chỉ coi tôi như bạn bè.” Hoắc Thanh Châu lắc lắc đầu, “Hiện tại ngẫm lại, tôi đúng là quá ngu ngốc. Có một số việc trong lòng biết rõ là không thể, nhưng cứ tự lừa dối mình.”

—————– Thẩm Duệ thân là một người đàn ông bình thường, sao có thể yêu thích đàn ông, huống hồ lại là hắn? Chính mình cứ khư khư ôm lấy hy vọng đó, cẩn thận tiếp cận Thẩm Duệ. Trên thực tế, ngay từ đầu hy vọng đó là viển vông rồi.

Trương Di trầm mặc rất lâu, mới mở miệng nói: “Thất tình thì thất tình, cùng lắm thì đi tìm tình mới? Đi, chúng ta đi uống rượu giải sầu!”

Hoắc Thanh Châu cười cười, “Cậu mời?”

“Xem bộ dạng đang thất tình của cậu, tất nhiên là tôi mời.” Trương Di nhếch môi, cười như không cười.

Bọn họ kêu taxi, đi đến một quán bar khác uống rượu; hát hò nhảy múa tưng bừng, nốc hết chai rượu này đến chai rượu khác, đến cuối cùng ra khỏi quán bar còn chẳng đứng được nữa. Trương Di ít nhất vẫn còn tỉnh táo đôi chút, Hoắc Thanh Châu thì đã không biết trời đất là gì rồi.

Thật vất vả Trương Di mới tìm được nhà trọ, vừa bước vào thang máy, hai người say rượu kia không biết là ai bắt đầu trước cứ như thế mà cuồng loạn hôn nhau, không cần biết đang ở đâu, đang trong trường hợp nào; Hoắc Thanh Châu kịch liệt thở dốc, một bên hôn không ngừng, một bên ôm chặt lấy đối phương.

“Hoắc Thanh Châu, cậu say quá rồi.” Trương Di ha ha cười. Hắn khó khăn kêu rõ họ tên đối phương.

Hoắc Thanh Châu chính là cười, càng ôm chặt lấy thân thể của người đàn ông tuấn lãng kia, thô lỗ mà cắn vào tai đối phương.

Hai người kéo nhau vào phòng, Trương Di thậm chí còn chưa kịp khóa cửa đã bị Hoắc Thanh Châu đẩy ngã trên giường. Hai người lại cuồng loạn hôn môi; đến khi chợt thấy lạnh, Trương Di miễn cưỡng mở mắt thì phát hiện áo sơ mi của mình đã bị cởi ra một cách thô bạo.

Nam nhân vi vu trên ngực của Trương Di, cuối cùng hàm trụ một bên đầu ngực, dùng sức mà cắn. Trương Di đau đến run cả người, bất đắc dĩ nói: “Hoắc Thanh Châu……nhẹ…..chút….”

Hoắc Thanh Châu làm như không nghe thấy, cứ như thế mà mơn trớn da thịt của đối phương.Trương Di nằm trên giường, tùy ý cho đối phương muốn làm gì thì làm, đợi cho đến khi quần áo bị cởi sạch,ngón tay thon dài của nam nhân kia đang vuốt ve bừa bãi ở mông, mới giật mình.

“Hoắc Thanh Châu, cậu có biết chính mình đang làm gì không hả?”

“Biết. Hay là cậu không muốn?” Hoắc Thanh Châu ngước mặt lên nở một nụ cười, đáy mắt mang theo chút men say.

“Không phải không muốn……….” Trương Di thở dài, “……….chỉ là tôi sợ cậu sẽ hối hận.”

“Sẽ không.” Hoắc Thanh Châu hung hăng nhéo vào mông đối phương một cái, cười nói: “Đời này, chuyện thật sự làm tôi ăn năn không nhiều lắm, ngoài……” Cuối cùng cũng hối hận, đi yêu một người đàn ông biết chắc sẽ không thành công. Mà nay chuyện cũng đã là dĩ vãng, cũng không nên nhớ lại làm gì.

Trương Di cứng đờ cả người, tiếp theo chậm rãi thả lỏng, dung túng cười nói: “Được rồi, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên.”

Hai người tình dục phấn chấn bừng bừng, thân thể đã sớm không chịu được mà quấn lấy nhau, kịch kiệt làm………

“Tỉnh rồi à?” Nam nhân cười nói.

Hoắc Thanh Châu trừng mắt nhìn, theo bản năng nhìn về phía người đàn ông bên cạnh mình. Hai người không mặc quần áo, hai thân thể cứ như thế mà tiếp xúc cọ xát lẫn nhau, lại trải qua một đêm cuồng loạn, thật sự khó mà quên được.

Cùng Trương Di xảy ra quan hệ, Hoắc Thanh Châu cũng không có hối hận, chỉ là đáy lòng có chút đượm buồn. Đêm qua sở dĩ thành ra như vậy, một nửa cũng là vì hắn say, mặc khác cũng bởi vì hắn cho chính mình phóng túng.

Hoắc Thanh Châu là đàn ông, nên cũng không quan trọng chuyện giữ gìn trinh tiết; nhưng vì Thẩm Duệ mà từ bỏ cách sống phóng túng kia, rồi tối hôm qua vì hành động của Thẩm Duệ mà hắn lại phá phòng tuyến mà mình đã dựng nên. Từ này về sau, hắn với Thẩm Duệ coi như đã hết, không còn đường cứu vãn nữa.

Hoắc Thanh Châu từng nghĩ chính mình sẽ yêu Thẩm Duệ một cách thầm lặng, lấy thân phận là bạn bè mà kề cận, quan tâm chăm sóc đối phương. Có lẽ hắn đã tự đề cao chính mình, cũng như đã xem nhẹ Thẩm Duệ.

“Đã gần trưa rồi, có muốn hay một chút gì không?” Trương Di ngồi dựa vào đầu giường, thong thả nói.

Hoắc Thanh Châu không nói gì, chỉ miễn cưỡng ôm lấy cái eo thọn gọn kia, trêu đùa cắn một cái.

“Vẫn là ăn cậu trước đi.” Hắn cơ hồ muốn vui đùa thêm chút nữa.

Trương Di cười mỉm một cái, cuối xuống hôn Hoắc Thanh Châu, đem đầu lưỡi vói vào bên trong mà dây dưa chơi đùa.

Hoắc Thanh Châu cũng đáp lại nụ hôn đó, thậm chí không ngừng vuốt ve đối phương; Trương Di cũng không chịu thua, trong chăn bông liền dùng chân của mình đùa nghịch cậu nhỏ của đối phương. Hoắc Thanh Châu tất nhiên không thể chịu được khiêu khích trực tiếp đó, rất nhanh liền áp lên người Trương Di, một bên hàm trụ nhũ thủ đối phương, một bên tìm kiếm thuốc bôi trơn.

“Ngươi nhẹ một chút……..” Trương Di không chịu được cảm giác ngón tay kia len vào trong cơ thể mình.

Hoắc Thanh Châu không trả lời, ngẩng đầu hôn đối phương, lập tức đem tính khí đã sớm dựng thẳng của mình mà ma sát mông đối phương, vài lần cọ xát liền đi sâu vào bên trong.

Hoắc Thanh Châu trừu sáp vài lần, sau đó liền nâng eo đối phương lên cao, dễ dàng cho chính mình xâm nhập vào.

Đang lúc hai người tình dục bừng bừng phấn chấn, mà Trương Di cũng bắt đầu run rẩy thở dốc, thì di động của Hoắc Thanh Châu lại vang lên. Hắn cũng không để tâm đến tiếng chuông, cứ tiếp tục công việc của mình, lại càng đẩy sâu thêm, khiến Trương Di không nhịn được mà rên lên.

Nhưng mà, tiếng chuông điện thoại vẫn như trước cứ vang lên không ngừng.

Hoắc Thanh Châu không ngừng trừu sáp, cứ như vậy mà cầm lấy điện thoại, trong lòng thấy phiền toái không kiên nhẫn nói: “Nghe?”

Di động bên kia hồi lâu mới có tiếng trả lời: “Hoắc Thanh Châu?”

Hoắc Thanh Châu ngẩn ngơ, trong lúc nhất thời thất cả động tác đều ngưng lại, trong lòng tự nhiên lại lo lắng.

“Tìm tôi có việc gì?” Hắn lạnh nhạt trả lời.

“Tôi nghĩ mình cần gặp nhau.”

“Được rồi, tối nay thế nào?”

“Được.”

Hai người ước định thời gian địa điểm xong, cũng không nhiều lời thêm, đôi bên cùng tự tắt điện thoại.

Hoắc Thanh Châu thở dài, buông di động. Trương Di lẳng lặng nhìn hắn, sau đó liền ôm trụ lấy đối phương.

Thẩm Duệ buông di động, trong lòng tự dưng cảm thấy được mình gây phiền toái.

Y cũng không phải không nhìn ra tình hình, vừa lúc Hoắc Thanh Châu tiếp điện thoại, đầu dây bên kia đã truyền đến một chút âm thanh rên rỉ. Liền biết rằng tiếng rên rỉ kia là của một người đàn ông.

Thẩm Duệ thấy mình rất ngu ngốc, vì chuyện kia mà phiền não cả đêm, muốn gọi điện cho đối phương nói cho rõ thì lại biết đối phương đang phát sinh quan hệ với người khác.

Y không khỏi cảm thấy nhục nhã, nhưng cũng không thể phủ nhận điều này.

Từ tối hôm qua ở quán bar gặp được Hoắc Thanh Châu, cùng đối phương tranh chấp, cho đến khi bị đối phương cưỡng hôn, Thẩm Duệ không biết nên đối mặt với Hoắc Thanh Châu như thế nào. Y nghĩ muốn giải thích với Hoắc Thanh Châu nhưng rồi không biết chính mình nên nói gì. Mà y cũng không phủ nhận rằng, chính mình mời Đan Tĩnh Phương đi uống rượu là do cô ấy giống Hàn Tân Đình.

Thẩm Duệ cười khổ. Đêm đó y cùng Đan Tĩnh Phương đúng là đồng nghiệp, quan hệ trong sạch, nhưng mà Hoắc Thanh Châu lại không tin. Mà Thẩm Duệ lại thấy rằng, giống như là mình bị ảo giác, trước mắt cứ phảng phất giọng nói, cử chỉ, cái nụ cười đó của Hàn Tân Đình, bản thân không thể quên được.

Nhưng mà, Hoắc Thanh Châu vì điều này mà phẫn nộ. Ở trong suy nghĩ của đối phương, bản thân dùng kẻ khác thay thế cho tình yêu đã mất, cũng không bước ra khỏi quá khứ đen tối kia.

———– Hoắc Thanh Châu sao lại đánh đồng như vậy? Cho dù y khó mà dứt ra khỏi quá khứ đó, khó mà thoát ra ngoài xiềng xích do chính mình tạo ra, nhưng y không bao giờ dùng người khác làm thế thân.

Hoắc Thanh Châu thực ngốc, luôn hết lòng đối đãi tốt với y; mà Thẩm Duệ biết chính mình không xứng được ưu ái như vậy.

Y chính là tên đê tiện, giảo hoạt lợi dụng lòng thương yêu của Hoắc Thanh Châu mà hưởng thụ.

Cứ việc Hoắc Thanh Châu chưa từng trách cứ y, nhưng Thẩm Duệ cũng không thể tha thứ cho chính mình. Y không thể không thừa nhận Hoắc Thanh Châu đối xử với mình rất tốt, thậm chí dồn hết tình cảm vào đó; nhưng mà y lại minh bạch rõ ràng, coi Hoắc Thanh Châu như bạn, có lẽ điều này làm Hoắc Thanh Châu rất khổ sở.

Y biết Hoắc Thanh Châu chịu đựng rất nhiều, nhưng y cứ giả vờ như không thấy, lơ đi không biết tình cảm của đối phương.

Y chính mình rất đê tiện, được yêu thương như thế nhưng lại đối xử với người ta một cách nhẫn tâm như vậy.

Thẩm Duệ thở dài.

Đêm nay nên cùng người ta nói cho rõ, y không thể tiếp tục để Hoắc Thanh Châu ở bên mình. Y có thể nhất thời ràng buộc đối phương, nhưng không thể cứ như vậy mà lãng phí cả cuộc đời của người ta.

“Đã ăn tối chưa?” Thẩm Duệ bình tĩnh hỏi.

Hoắc Thanh Châu thản nhiên nói: “Ăn rồi. Tìm tôi có việc gì?”

Chợt nghe đối phương đi thẳng vào vấn đề, Thẩm Duệ ngẩn ra, bỗng nhiên có chút nói ngập ngừng.

“Tối hôm qua, ———–“

“Chuyện tối hôm qua tôi sẽ không giải thích.” Hoắc Thanh Châu đột nhiên lộ ra vẻ mặt cười mà như không. “Tôi cũng sẽ không hối hận vì đã hôn anh.”

Hơi thở có chút gấp gáp, Thẩm Duệ không hiểu sao hai tai lại có cảm giác nóng ran. “Tôi không phải muốn nhắc đến chuyện đó……. Thực xin lỗi, đêm qua, tôi không nên nói cậu là người ngoài cuộc.”

“Không cần giải thích, tôi không ngại.” Hoắc Thanh Châu bày ra vẻ mặt có chút cứng nhắc. “Anh tìm tôi cũng chỉ muốn nói chuyện này thôi sao?”

“Không phải chỉ vì chuyện này, nhưng tôi nghĩ nên giải thích rõ ràng.” Thẩm Duệ trầm mặc một hồi, “Và còn, cậu thật sự hiểu lầm rồi, Tĩnh Phương với tôi ngoài quan hệ đồng nghiệp ra thì không còn gì hết.”

Lúc đó, y không biết vì sao mình lại đi giải thích chuyện này, về phương diện khác lại nhận ra mình nên giải thích chuyện này. Có lẽ là bởi vì Hoắc Thanh Châu dù sao cũng hiểu lầm y, cho nên y có giải thích cũng chẳng sai.

“Tôi biết rồi.” Hoắc Thanh Châu chính là thản nhiên nói, vẫn chưa nhiều lời thêm.

Thẩm Duệ trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì thêm, chỉ trầm mặc ngồi đó. Ngày xưa Hoắc Thanh Châu tuy rằng không nhiệt tình mấy nhưng cũng chủ động cùng hắn nói chuyện; hiện giờ đối phương lại không muốn nói chuyện, hắn lại càng không biết nên đáp trả thế nào.

————– Hoắc Thanh Châu đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?

“Anh còn có chuyện gì muốn nói nữa không?”

Cuối cùng là Hoắc Thanh Châu phá vỡ không khí trầm lắng này. Khuôn mặt ánh tuấn kia hiện lên một tia không kiên nhẫn.

Thẩm Duệ cắn chặt răng, mở miệng: “Còn có một việc.”

“Nói đi.”

Thẩm Duệ lo lắng tìm từ để nói, một hồi lâu mới ấp úng nói: “Tôi………….”

“Tôi muốn nói trước là nếu không còn gì nữa thì nên chấm dứt ở đây, tôi còn nhiều việc phải làm, nếu không có gì cấp bách thì không cần liên lạc.” Hoắc Thanh Châu không thay đổi nét mặt nói.

Thẩm Duệ ngây ngốc một hồi, cũng không nghĩ lời chưa nói đã bị đối phương nói trước rồi, trong lòng nhất thời có chút hỗn loạn cùng khó hiểu.

“Vì sao?”

“Tôi có tình nhân rồi, phải cùng hắn đi Châu Âu. Xuất ngoại liền mấy ngày nên có nhiều việc phải lo.” Nét mặt Hoắc Thanh Châu vẫn không biến chuyển.

———- tình nhân?”

Thẩm Duệ liền nhớ lại lúc trò chuyện qua điện thoại vào buổi sáng, thoáng chốc sắc mặt lạnh lùng.

“Chúc mừng.” Y nhẹ nhàng nói.

“Cám ơn.” Hoắc Thanh Châu vuốt cằm.

Thẩm duệ trong đầu một mảnh hỗn độn, cũng không biết nên làm gì. Mục đích của y là muốn phân rõ giới tuyến với Hoắc Thanh Châu, làm cho đối phương từ bỏ không ở bên y nữa; nhưng Thẩm Duệ chưa từng tưởng tượng, lời đoạn tuyệt này lại chính từ miệng Hoắc Thanh Châu thốt ra, làm y khó mà chấp nhận.

Thẩm Duệ vẫn nhớ rõ đêm đầu tiên khi gặp Hoắc Thanh Châu.

Dục hỏa đốt người làm y không còn suy nghĩ được gì, có một người đã dùng nước lạnh giúp hạ hỏa, thậm chí còn dùng miệng của mình hàm trụ lấy tính kì của y, cũng chỉ vì muốn y được giải phóng dục vọng kia.

Thẩm Duệ biết, chính mình làm bộ như không nhớ gì cả làm cho đối phương khó chịu, mà y kì thực cũng hiểu được chính mình “không thể” nhớ rõ sự kiện kia. Nếu nhớ rõ, chẳng lẽ chính y thừa nhận đêm hoang dâm kia sao?

Y không nghĩ mình nên thừa nhận, cũng không thể thừa nhận.

Rõ ràng là bản thân yêu người vợ đã mất kia rất sâu đậm, vì sao mà giờ đây lại có thể trong miệng đàn ông mà phát tiết?

“Tôi nợ cậu rất nhiều.” Thẩm Duệ khàn khàn nói.

Y thực sự nợ đối thương rất nhiều, ngay cả chính mình còn chưa làm gì cho đối phương.

“Vì sao lại đột nhiên nói như vậy?” Hoắc Thanh Châu thản nhiên nói.

Thẩm Duệ nhìn Hoắc Thanh Châu, ánh mắt ôn nhu. “Tôi…….chỉ có thể trả lại cậu bằng cách này.”

Hoắc Thanh Châu nghi hoặc, nhìn Thẩm Duệ đi tới, ở trước mặt hắn quỳ xuống dưới.

“Anh phải làm cái gì?” Hoắc Thanh Châu hoảng sợ.

Cũng không phải không hiểu Thẩm Duện đang muốn làm gì, nhưng chưa bao giờ Hoắc Thanh Châu dám tưởng tượng Thẩm Duệ lại làm loại sự tình này.

Ngón tay thon dài của nam nhân có chút chần chừ, rồi lại kiên quyết hướng khóa quần của Hoắc Thanh Châu kéo xuống, đưa tay vào định kéo quần lót xuống thì đã bị Hoắc Thanh Châu dùng sức ngăn lại.

“Không được.” Hắn kiên định nói.

“Tại sao?” Thẩm Duệ đột nhiên nở nụ cười, “Lúc trước ở khách sạn, không phải cậu đã giúp tôi làm việc này?”

“Sự việc cấp bách.” Hoắc Thanh Châu cảm thấy chính mình không thể nhắc lại chuyện này, nhưng mà hắn lại phải kiên trì như vậy. “Tôi không cần anh phải báo đáp cái gì hết, hiểu không?”

“Cậu sợ?” Thẩm Duệ giương mắt nhìn hắn, đem thân thể chính mình dựa vào đùi đối phương.

Hoắc Thanh Châu một bên nhẫn nại trên sô pha, một bên tận lực trấn định mở miệng: “Thẩm Duệ, không nên giỡn nữa.”

“Không có. Thật sự là tôi muốn làm.” Thẩm Duệ khẽ cười, vươn tay còn lại kéo quần lót xuống, cầm lấy bộ vị còn mềm kia, mân mê trên tay, tò mò mà đụng chạm.

Hoắc Thanh Châu đỏ cả mặt, vội vàng đẩy Thẩm Duệ ra, lại bị thân hình nam nhân đang ở giữa hai chân chặn lại, còn không kịp nói gì, đã bị đối phương vuốt ve hai quả cầu kia.

“Chỉ có hôm nay, không nên cự tuyệt.” Thẩm Duệ không nhìn thẳng vào Hoắc Thanh Châu mà chỉ thấp giọng nói. “Sau ngày hôm nay, chúng ta sẽ không gặp lại nữa.”

Hoắc Thanh Châu không còn biết nói gì nữa, chỉ còn biết để mặc đối phương muốn làm gì thì làm. Rồi sau đó trơ mắt nhìn Thẩm Duệ phun ra, nuốt vào bộ vị của mình, hình ảnh kia trong phút chốc làm Hoắc Thanh Châu muốn phun máu. Ngoài mặt mũi, hai tai đều đỏ, ngay cả bộ vị kia cũng đã cương cứng hết cỡ.

Thẩm Duệ chưa từng làm qua chuyện này, cũng không có chút kĩ xảo gì, chỉ biết dùng hết tâm lực, tận dụng hết khả năng lấy lòng đối phương; dùng lưỡi liếm lấy tính khí kia, dùng khoang miệng cảm bao bọc lấy, lại còn lấy tay xoa bóp hai tiểu cầu kia.

Hoắc Thanh Châu không chịu được, sớm đạt đến cao trào.

Thẩm Duệ hơi nhăn mi, vẫn như cũ nuốt hết tinh dịch của Hoắc Thanh Châu.

Hoắc Thanh Châu đắm chìm trong khoái cảm, cho đến khi nghe thanh âm kia mới hoàn hồn.

“Cậu đi được rồi, nhớ đóng cửa lại giùm tôi.”

Thẩm Duệ không quay đầu, đi nhanh lên lầu trở về phòng mình. Cửa phòng vừa đóng lại, y chạy thẳng vào nhà tắm, không nhịn được mà nôn mửa.