Cái danh xưng “nắp nồi” còn theo Đinh Tiễn một thời gian, ngay cả mấy cậu bạn bên cạnh Chu Tư Việt cũng biết tiểu thư nắp nồi này.

Không lâu sau mấy cậu trai Thập Tam Trung ở ngoài cửa lúc nãy đều biết biệt danh của Đinh Tiễn, nhiều lần tình cờ gặp phải ở ngoài trường, cũng không nhịn được trêu cô: “Này, nắp nồi của Tư Việt.”

Con trai mặt dày, đùa giỡn không điểm dừng, Đinh Tiễn chỉ biết tránh né, trong tiềm thức, cô tự cảm thấy mình không có cách nào qua lại với đám thiếu niên bất lương kia được, mặc dù trong đó có một người rất tuấn tú, ngay đến Khổng Sa Địch cũng nhắc tới khá nhiều lần, nhưng nam sinh đó lại không nói gì nhiều, mỗi khi tất cả đều đùa cợt thì chỉ có cậu ta đứng một bên hút thuốc, nơi khóe miệng treo nụ cười giễu cợt.

Nam sinh kia cũng là một truyền kỳ, nghe Chu Tư Việt, trước kia thành tích của cậu ta rất tốt, sau khi cha mẹ ly hôn thì bắt đầu bỏ học, đến cả thi vào cấp ba cũng bỏ, cuối cùng vẫn bị cô của cậu ta cố nhét vào Thập Bát Trung cho bằng được.

Vào Thập Bát Trung cũng chẳng khác gì vào trường nghề, nếu muốn vào đại học chính quy thì không thể nào, trừ phi là vào đại học nghệ thuật.

Khổng Sa Địch luôn cảm thấy đáng tiếc, dáng dấp đẹp trai như thế, nếu ở Tam Trung thì cũng là một nhân vật quan trọng.

Ánh đèn trong quán bida mờ mờ, Tống Tử Kỳ xách cây cơ, lấy mấy trái bi nằm trong lỗ ra xếp thành hình tam giác, vừa xếp vừa miệt thị: “Một núi không thể có hai hổ, Tam Trung có tôi là được rồi, cần nhiều nhân vật quan trọng như thế làm gì?”

Khổng Sa Địch khinh thường hừ một tiếng, “Cậu mà là nhân vật quan trọng gì chứ? Chu Tư Việt còn tính, chứ đến cậu thì cả sợi lông cũng không được tính.”

Tống Tử Kỳ thấp giọng mắng: “Nha đầu chết tiệt.” Sau đó vung cơ như  để trút giận, mấy quả bi bắn đi khắp nơi hệt hoa nở, Đinh Tiễn cảm thấy ánh mắt kia thật dữ dằn, nhất định đã coi bi trên bàn là Khổng Sa Địch mà đánh rồi.

Chu Tư Việt chọn cơ xong thì đưa cho cô, khẽ nghiêng đầu với cô, ném một cái nhìn qua, “Thử xem sao.”

Dưới ánh đèn mờ tối, chẳng hiểu sao Đinh Tiễn lại cảm thấy cả ánh mắt lẫn giọng cậu trở nên thật dịu dàng.

Hôm nay cậu ăn mặc quá đỗi điển trai, làm Đinh Tiễn cảm thấy quả đầu nắp nồi của mình quá mức sát phong cảnh, mấy lần muốn vào nhà vệ sinh buộc tóc lên, nhưng Khổng Sa Địch lại vỗ ngực bảo đảm với cô, tuyệt đối rất đẹp.

Vào lứa tuổi chưa có gout thẩm mỹ ấy, cô quyết định tạm thời tin tưởng Khổng Sa Địch trước.

Vốn cứ tưởng cậu sẽ đánh trước một ván với Tống Tử Kỳ, nào ngờ cậu lại vô cùng phong độ galant, cũng chẳng để mặc hai cô mà trực tiếp đưa cây cơ cho cô, “Tôi không biết đánh.”

Cậu chàng dựa vào bàn bida, nghiêng người cầm lấy cục lơ màu xanh, hờ hững nói: “Tôi dạy cậu.”

Vừa nghe thấy bên này muốn dạy, Khổng Sa Địch cũng gào hét ầm ĩ, bị Tống Tử Kỳ xách xuống, “Cậu đợi lát nữa đi, hai người sao dạy được?”

“Cậu dạy tôi không được à?”

Tống Tử Kỳ liếc cô, “Chị hai à, phải có người đánh làm mẫu thì mới dạy hiểu được đấy biết chưa? Hai cậu đánh lộn xà lộn xộn, chẳng biết phải dạy đến tháng năm nào nữa.”

“Xí, cậu ngứa tay muốn đánh thì có.”

Bên kia cãi cọ không thể tách ra.

Còn bên này đã tay nắm tay bắt đầu chỉ dạy rồi.

Chu Tư Việt lĩnh ngộ chuyện bida này rất nhanh, lần đầu tiên đi đánh với Tống Tử Kỳ và Tưởng Trầm, vừa cầm trong tay là biết ngay rồi, không cần ai dạy cả, đánh mấy ván, cả hai đã không phải là đối thủ nữa, bây giờ cậu đang ở trong trạng thái Độc Cô Cầu Bại, ai đánh với cậu cũng thua cả, nếu vấp phải lúc xui xẻo thì cậu còn có thể một lượt đánh hết bi vào lỗ, cho người đó thua ngay.

Quá trình chỉ dạy cũng rất đỡ lo, Chu Tư Việt nói gì cô đều có thể hiểu cả, chỉ là lần nào thực hành cũng không được, đỉnh đầu bị trượt, đánh không trúng bi.

Chu Tư Việt vắt chéo tay trước ngực thở dài, lại lần nữa đánh vào bi trên bàn, bày xong vị trí của bi đỏ với bi đen, quay về phía lỗ, “Nào, thử lại lần nữa.”

Đinh Tiễn hít sâu một hơi, nín thở, dùng sức vung cây cơ lên ——

Lại không trúng.

Chu Tư Việt đứng dựa vào bàn, hết sức kiên nhẫn lại dịu dàng dùng ánh mắt khích lệ cô.

Tay cô không có sức, thọc cơ một cái là lại lắc tay, trong một lần không thể đánh trúng bi trắng, xuất cơ dễ bị lệch, toàn là bi trắng tự xoay tại chỗ hai lần. Đa phần Chu Tư Việt chỉ dạy đều đứng dựa vào bàn dùng miệng nói, thỉnh thoảng lại đưa tay sửa tư thế của cô, người vừa dựa vào là Đinh Tiễn lại căng thẳng, tim đập thình thịch, tai đỏ bừng, lặng lẽ nghiêng đầu nhìn cậu, chàng trai đang chuyên chú nhìn bi trên bàn với cây cơ, rồi lại nhìn tư thế của cô.

“Trong toán có phương pháp bán cầu, đã nghe bao giờ chưa? Điểm đánh chính xác là nằm trên đường kéo dài giữa tâm lỗ và tâm bi mục tiêu, cách tâm bi mục tiêu vị trí một quả bi, rồi nhắm vào điểm này mà đánh, cơ bản cũng có thể lọt lỗ.” Chu Tư Việt khẽ cúi người, vừa giải thích vừa cầm bi trắng và bi mục tiêu đặt lên bàn, ngón tay vạch một đường giữa hai trái bi, rồi lại nghiêng đầu nhìn Đinh Tiễn, “Hiểu chưa?”

Ánh mắt bỗng quét đến, hai người bất ngờ chạm mắt nhìn nhau giữa không trung, dừng lại một giây, hai giây…

Chu Tư Việt từ từ đứng dậy, hai tay đút trong túi quần, nửa cười nhìn cô, giọng đầy hài hước, “Nắp nồi của cậu…”

Hả?

“Nứt ra rồi kìa.”

Sửng sốt một lúc lâu, Đinh Tiễn mới kịp hoàn hồn, cậu nói nứt ra là —— chẻ giữa.

“…”

Tớ tớ tớ tớ tớ thật sự muốn một gây đâm chết cậu á á.

Đinh Tiễn liếc xéo cậu, vội đưa tay vuốt lại. Dạy hai lần, cô cũng chỉ gặt hái được tàm tạm, có điều cũng chỉ muốn chơi cho vui mà thôi, nên tự mình đánh còn rất hân hoan, thỉnh thoảng cô đánh bậy đánh bạ đánh trúng vào bi nào đó, bản thân cũng có thể cầm cây cơ khoái chí cả nửa buổi, quay đầu lại nhìn Chu Tư Việt như kiểu khen tôi đi, ánh mắt tỏ ý —— sao nào, tôi đánh tạm ổn đấy chứ?

Chu Tư Việt cũng nể mặt thật, dù đánh rất tệ nhưng vẫn vô cùng phối hợp bật ngón cái với cô, “Lợi hại.”

Dưới cái kiểu chỉ dạy giết người mù quáng này của Chu Tư Việt, kỹ năng đánh bi của Đinh Tiễn không tiến bộ chút nào. Tống Tử Kỳ cũng không hề hạ thủ lưu tình, vất vả lắm mới gặp được một đối thủ ngon ăn như thế, vì để trông mình có thể thật ngầu trong lúc chơi, nên nào cầm cơ nào nhảy bi, toàn bộ đều lôi ra hết, hơn nữa, trước khi Tống Tử Kỳ đánh bi còn phải đi quanh một vòng trước bàn, nắm đúng dịp dùng lơ lau đầu gậy, thế mà lại có người nuốt nổi bộ dạng này, Khổng Sa Địch đứng bên nhìn hưng phấn không thôi, tim đập rộn ràng.

Đánh hai ván, Đinh Tiễn chẳng đánh trúng được mấy bi mà đã bị Tống Tử Kỳ cho đứng nhìn toàn bộ bi của cậu ta vào lỗ ngay trong một lượt ——

Rốt cuộc Chu Tư Việt đứng bên cũng không nhìn nổi nửa, vào lúc mở đầu ván thứ tư thì liền cầm lấy cây cơ của Đinh Tiễn, nói với Tống Tử Kỳ: “Mày cũng chỉ bắt nạt được cô ấy thôi.”

Tống Tử Kỳ khiêu khích: “Mày đau lòng hả?”

Chu Tư Việt xách cây cơ, cúi đầu mò bi trong lỗ ra, đủ từng số một, tay cậu to, khớp ngón tay rõ ràng, từng ngón một đều thon dài, thành thạo dùng phim tam giác để xếp bi, động tác liền mạch, tiếp đó là nghe thấy cậu cúi đầu cười ——

“Tao đây lười nói với mày.”

“Đi.”

Chu Tư Việt mở đầu, cậu đánh bi rất mau lẹ cũng rất chuyên chú, không làm màu như Tống Tử Kỳ, vô cùng dứt khoát, trực tiếp rơi xuống lỗ.

Đánh được nửa ván thì cậu cởi áo khoác bóng chày ra, ném cho Đinh Tiễn để cô cầm, chỉ mặc mỗi cáo T-shirt màu trắng quay lại ván đấu.

Đinh Tiễn dè dặt khoác áo lên cánh tay, ôm vào lòng, rồi lần nữa nhìn lên bàn bida, tim đập thình thịch không ngừng, chỉ trong chốc lát, hai tai lại đỏ lên.

Cô không ngờ mình đã thích cậu đến mức ấy, chỉ giữ một chiếc áo thôi mà cũng có thể đạt tới mức tim đập mặt đỏ.

Đánh bida xong, Chu Tư Việt đến trước quầy tính tiền,  Đinh Tiễn ôm áo đứng ngoài chờ, kết quả cậu lại bước ra nói, “Ví tiền của tôi.”

“…”

“Ở trong áo đấy.”

Cô cúi đầu vội phản ứng lại, lúng túng cúi đầu đưa áo sang, có điều Chu Tư Việt lấy ví tiền xong thì lại đưa áo cho cô, ý là —— cậu cầm đi.

Khổng Sa Địch và Tống Tử Kỳ đi vệ sinh xong thì đi ra, đúng lúc Chu Tư Việt vừa tính tiền xong, trực tiếp nhét ví vào túi quần, cũng không lấy áo từ chỗ Đinh Tiễn mà đi thẳng xuống lầu.

Chơi cả một buổi chiều, dĩ nhiên Khổng Sa Địch vẫn chưa đã, lại đề nghị với bọn: “Chúng ta đi hát kara đi.”

Tống Tử Kỳ tỏ vẻ sao cũng được.

Chu Tư Việt nhìn Đinh Tiễn, cô lắc đầu: “Hay là các cậu cứ đi đi, tớ không thể về muộn quá được.”

Khổng Sa Địch không chịu, ôm tay cô: “Vậy thì còn gì vui nữa, đi chung đi chứ.”

Đinh Tiễn còn đang mãi nghĩ lúc về phải nói chuyện tóc mái với Diệp Uyển Nhàn thế nào đây.

“Lần sau tớ đi với cậu cũng được nha Sa Địch.”

Khổng Sa Địch còn định nói gì đấy thì Chu Tư Việt đã ngắt lời: “Được rồi, hai cậu đi đi, tôi đưa cô ấy về.”

Tống Tử Kỳ nói: “Vậy lát nữa mày có đến không?”

“Để xem sao đã, không đến thì hai đứa mày cứ chơi đi.”

“Không phải chú Chu với dì Chu đi vắng rồi à? Mày ở nhà một mình cũng chán mà, đến chơi đi.”

“Tới lúc đó rồi hẵng nói.”

“Được rồi.”

Dưới cây ngô đồng ở ngã tư, bốn người chia nhau mỗi người một ngã.

Hoàng hôn mùa đông kéo dài bóng của mấy thiếu niên.

Hai người bước dọc theo hàng cây ngô đồng đi về, Đinh Tiễn trả lại áo cho cậu: “Mặc vào đi.”

Vừa dứt lời thì gió lạnh thổi đến, đúng là lạnh thật, Chu Tư Việt đưa tay nhận lấy, mặc vào.

Hai người đi dọc con phố qua mấy con hẻm, Đinh Tiễn tò mò gần như lần nào cũng đưa mắt nhìn vào trong hẻm, “Lúc trước tình cờ tôi nghe thấy có người nói, mỗi một con hẻm ở Bắc Kinh đều có chuyện của nó, là thật hả?”

Chu Tư Việt đút hai tay trong túi, cúi đầu bước đi, nhìn theo ánh mắt của cô rồi gật đầu: “Ừ, cũng kiểu vậy.”

“Có chuyện gì đặc biệt không?”

Chu Tư Việt đọc rất nhiều sách, ý tưởng hỗn độn cũng cả mớ, mỗi lần ra ngoài với cậu, Đinh Tiễn đều có thể nghe được những câu chuyện ly kỳ cổ quái từ miệng cậu, hơn nữa lần nào cũng kể rất sinh động lại thú vị, dù gì mỗi một câu do cậu nói ra, cô đều có thể ghi nhớ.

“Lần trước cậu nói trong Tử Cấm Thành không có nhà vệ sinh là thật hả?”

Cậu lại cười như thường, “Thật đấy, lúc đó người ta lấy đâu ra nhà vệ sinh chứ, để một cái bô trong phòng rồi giải quyết thẳng. Trong bô đều là tàn hương để chống thối, lại thuận lợi nữa.”

Chu Tư Việt nói những lời này cứ như bịa vậy, có lúc Đinh Tiễn cảm thấy cậu đang lừa mình, nhưng mỗi lần nghe xong quay về kiểm tra, lại có chuyện này thật, cho tới bây giờ cậu chưa bao giờ tùy tiện thêu dệt cả.

Hai người cứ như thế trò chuyện câu được câu chăng suốt dọc đường.

Đến lúc tới đầu hẻm, trời vừa chợp tối, đèn đường bật sáng, bóng dáng cao lớn của thiếu niên bao bọc lấy cô, Đinh Tiễn nói với cậu: “Tự tôi vào được rồi, cậu mau về đi.”

Đáp lại là một câu nói thông lệ, “Đi đi, đồ ngốc.”

Sau đó tự nhiên xoay người.

Khi Đinh Tiễn về đến nhà, cũng là lúc Diệp Uyển Nhàn mới nấu cơm tối xong, bưng mâm cơm ra khỏi phòng bếp, đưa mắt nhìn, “Về rồi à? Mau ăn cơm —— ” Rồi chợt dừng lại, lần nữa nhìn kỹ mặt cô, quan sát lui tới hồi lâu, sắc mặt lập tức tái xanh, “Mày mới cắt tóc hả?”

Khổng Sa Địch đã gợi ý cho cô vài chủ ý, bảo nàng sau khi về nhà thì dùng kẹp kẹp tóc mái lên, nhưng với độ nhạy bén của Diệp Uyển Nhàn thì khâu lâu sau cô vẫn sẽ bị phát hiện, nếu giấu diếm còn bị phát hiện thì chẳng thà cứ để cho bà ấy nhìn, để bà ấy sớm tiếp nhận, mắng thì cũng mắng một hồi rồi thôi, chẳng lẽ còn có thể ép cô đi nối lại à?

Nhưng đối với Diệp Uyển Nhàn mà nói, chuyện này tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ.

Khi một cô gái có ý thức thẩm mỹ nào đó, thì chứng tỏ cô ấy đang ngấp nghé bờ vực nguy hiểm.

Diệp Uyển Nhàn đặt mâm xuống, bỗng lạnh giọng nói với Đinh Tiễn, mặt căng ra: “Mày lại đây với tao.”

Chỉ lần này, Đinh Tiễn đã biết tối nay sẽ không xong rồi.

Diệp Uyển Nhàn cởi tạp dề ra vất xuống salon, đi thẳng vào phòng ngủ.

Thú thực, cô chẳng hề căng thẳng tí nào, chỉ có thái độ nhận đánh nhận mắng nhận phạt mà thôi.

“Ai cho phép mày cắt tóc?”

“Con cảm thấy con có quyền lựa chọn mà mẹ.”

“Mày mới mấy tuổi đâu thì lấy đâu ra quyền lựa chọn hả? Cả ngày hôm nay đi đâu? Đến nhà thầy cô học thêm hả? Là người nào? Đưa số điện thoại đây, nếu không ngày mai tao sẽ đến trường mày hỏi!”

Diệp Uyển Nhàn lập tức đập ra bốn năm câu hỏi như chuỗi pháo, làm Đinh Tiễn ngẩn người, lý do lúc sáng cô nói nay đã trở thành vết thương trí mạng của cô, gọi điện thoại cho giáo viên, đến trường học, có kết quả rồi cũng sẽ không chịu để yên, cô hoảng hốt sợ hãi, nhưng từ lâu trong lòng đã rất chán ghét với cái kiểu giáo dục này của Diệp Uyển Nhàn.

Thậm chí, còn có một con người nhỏ, đang vẫy cờ lớn ở nơi đáy lòng, đang khản giọng kêu gào ——

Thanh xuân của mình mình làm chủ! Phản kháng đi!

“Nói đi chứ hả! Vẫn là dì nhỏ mày không nhìn nhầm chút nào, con gái lên cấp ba đúng là phản nghịch!”

Cạch ——

Cột cờ trong lòng gãy, cô không chịu nổi nữa, bỗng hét lớn với Diệp Uyển Nhàn:

“Nếu mẹ ghét con như thế thì để con ở nội trú luôn đi!”

Đinh Tiễn hét xong thì xông thẳng ra ngoài.



Chu Tư Việt vừa mới tắm rửa gội đầu xong, lúc cầm khăn lông lau tóc thì bỗng thấy qua khung cửa sổ ở nhà tắm, dưới góc tường ở con hẻm trước nhà mình, có một bóng dáng nho nhỏ đang ngồi co ro ở đấy, đèn đường chiếu thẳng, đứng trên tầng hai chỉ có thể loáng thoáng nhìn được bộ quần áo đã thấy lúc ban ngày.

Đến khi cậu đẩy cửa sổ ra, còn mơ hồ nghe thấy tiếng khóc sụt sùi như có như không.

Bàn tay cầm khăn đang lau chậm rãi dừng lại…

Một giây tiếp theo, trong hành lang có bóng người vụt nhanh chạy qua, còn chiếc khăn lông mang theo hơi ấm thì lại cô đơn nằm trên sàn nhà phòng tắm.