Con bị yêu quái hút hồn rồi, Phật tổ, cứu con.             

—— “Nhật ký của Tiểu Quái Thú”.

Có lúc, kích động chính là tà niệm trong chớp mắt, cần gì phải thêm can đảm.

Đinh Tiễn không cần biết đúng sai, nhắm mắt lại, nhón chân lên, thân thể nghiêng về phía trước, muốn hôn xuống gò má cậu.

Nhưng chỉ mới nhón lên thì đã bị người ta một chưởng ấn lại về tường, bàn tay ấm áp lại khô ráo của Chu Tư Việt dán trên mặt cô, Đinh Tiễn đưa mắt nhìn từ trong kẽ hở ngón tay, người nọ rũ mắt liếc cô, “Cậu làm cái gì đấy?!”

Cô rụt cổ lại, sát người lại tường, “Không…”

Thiếu niên cười một tiếng rồi buông tay ra, hai tay đút lại vào trong túi, xoay người bước ra khỏi phòng, chỉ bỏ lại một câu: “Cầm bài thi lại đây, ba phút.”

Đinh Tiễn le lưỡi với bóng lưng của cậu, lấy tốc độ ánh sáng chạy về phòng mình, “Muộn rồi, ngày mai hẵng nói.”

Vừa dứt lời đã đóng cửa cái “sầm —— “, cũng không cho cậu cơ hội mở miệng.

Chu Tư Việt đứng trước cửa, mày nhăn lại, nửa buổi sau mới lắc đầu đóng cửa.

Vào năm 2005 Bắc Kinh đón mùa đông sớm, đầu tháng 11 tuyết rơi nhẹ, buổi sáng tỉnh dậy, Đinh Tiễn thấy bầu trời ngoài khung cửa đã thay sắc, phủ lên mặt đất lớp thảm lông trắng xoá, hoa tuyết bay lượn quanh quẩn trên không trung, rồi rơi xuống bệ cửa sổ, tựa như những lông chim màu trắng tinh, miếng ngói to màu đỏ đứng trong cảnh tuyết trắng như chìm trong thiên la địa võng của chúng, trở nên tĩnh lặng hơn.

Trong tiết thể dục, vì những ngày trời lạnh như thế này mà kinh nguyệt của Đinh Tiễn đến sớm, cô mệt mỏi nằm ở chỗ ngồi, mơ mơ màng màng ngủ mấy phút, chợt thấy cả người nặng trịch, tựa như có vật gì đó đè lên người, mở đôi mắt mơ hồ ra, vừa tính đứng dậy, lại bị người ta ấn trở về bàn, trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh quen thuộc: “Chưa hết tiết đâu, ngủ tiếp đi.”

Chu Tư Việt đặt quyển sách “Orsay cổ điển” dày cộm lên bàn, kéo ghế Khổng Sa Địch ra ngồi xuống, bắt đầu giải đề, cũng không thèm nhìn cô mà nói: “Ngủ nhanh lên đi, đợi lát nữa tôi sẽ giảng bài cho cậu mười phút.”

Đinh Tiễn đang đắp áo khoác lông của cậu gục xuống bàn, chớp mắt nhìn gò má của thiếu niên đang vùi đầu giải đề, cứ nhìn mãi cũng không chịu thôi, giống như nhìn thấy vật quý hiếm gì đó vậy.

Có lẽ do ánh mắt quá nóng bỏng, Chu Tư Việt phát giác, bỗng quay sang: “Không ngủ à, vậy bây giờ giảng luôn cho cậu nhé?”

Đinh Tiễn vội vàng nhắm mắt lại, giả bộ ngủ.

Chu Tư Việt nhìn bộ dáng của cô, lắc đầu liên tục, nói với ý sâu xa: “Cậu không thích học như vậy từ bao giờ thế hả?”

“Sao lúc nào cậu cũng quân tâm đến thành tích của tôi vậy?” Đinh Tiễn nhắm hai mắt nói.

“Tôi là lo lắng cậu không thi vào được trường đại học tốt.”

“Đó cũng không phải là chuyện của cậu.”

Đã nói đến đây rồi, nếu nói thêm gì nữa thì chỉ sợ hai người lại cãi nhau, Chu Tư Việt không lên tiếng, chỉ nhìn cô thật sâu, sau đó quay đầu đi tiếp tục giải đề, mãi lâu sau, cô nàng vốn tưởng đã ngủ lại mở miệng nói, giọng mềm mại: “Không phải tôi không thích học, tôi chỉ sợ làm mất thì giờ của cậu…”

Bút trong tay Chu Tư Việt khựng lại, cậu không quay sang, chỉ dán mắt vào sách vở.

Đinh Tiễn còn nói: “Thời gian của cậu eo hẹp lắm, đừng có mà quản tôi, chuẩn bị kì thi này cho thật tốt đi, tôi điều chỉnh lại tình trạng là có thể đuổi theo kịp.”

Buổi chiều yên tĩnh, trong phòng học không có một ai, chỉ có hai người họ ngồi ở vị trí gần cửa sổ, một người nằm, một người giải đề, hệ thống sưởi mở ở nhiệt độ cao, cửa sổ cũng được trùm lên một lớp sương mù dầy đặc, không thấy rõ thế giới bên ngoài.

Giọng của cô rất thấp, quanh quẩn trong phòng học đầy sách vở, hiểu chuyện tới mức làm người ta đau lòng.

Chu Tư Việt quay đầu lại nhìn cô, một lúc lâu sau, cậu dùng bút gõ nhẹ lên bàn, từng câu từng chữ, vô cùng nghiêm túc: “Điều tôi muốn không phải là cậu đuổi theo kịp, hiểu không?”

Trong giây lát Đinh Tiễn mở mắt ra, Chu Tư Việt nhìn thẳng vào cô không chớp mắt, đôi đồng tử kia đen láy hệt như sao sáng, là vẻ cấp bách cô chưa từng trông thấy.

“Thi vào Thanh Hoa, hử?” Cậu nói.

Từ nhỏ đến lớn, nói cô nàng Đinh Tiễn thông minh thì cũng chưa chắc, nhưng nếu nói không minh thì có lúc rất ma mãnh, sẽ đấu trí lại.

Diệp Thường Thanh thích cô, từ nhỏ đều dẫn cô theo bên mình dạy vẽ phác họa, bất ngờ phát hiện ra nha đầu này học rất được, nhưng lúc đó ông còn chưa có thế, nói chuyện không có tí phân lượng, cũng may là nha đầu này cũng thích, nhưng chị của ông lại không muốn phí mớ tiền đó vào con bé, ông cũng không có quyền quyết định con đường tương lai của cô, chỉ có thể thỉnh thoảng dẫn cô đi ra ngoài giải khuây vẽ vời.

Khi đó, không chỉ Diệp Uyển Nhàn mà đại đa số người trong gia đình đều cho rằng, học vẽ, học nhạc, học nghệ thuật đều dành cho những đứa trẻ có tiền, còn cái kiểu người ở tầng lớp dưới đáy xã hội như bọn họ đây, có thể tạo điều kiện con mình đã khó lại càng thêm khó. Từ nhỏ đã có nhận thức như vậy, Đinh Tiễn cũng biết cơ hội mình học vẽ là con số không, thế là liền đặt sự chú ý vào việc học tập, càng ngày càng khôn khéo hiểu chuyện, thành tích xuất sắc, được thầy cô giáo yêu thích. Mặc dù như vậy, cũng chưa từng nghĩ sẽ thi vào Thanh Hoa.

Tuy có rất nhiều đứa trẻ, khi còn bé thường biểu đạt ý chí to lớn của mình ở trước mặt người lớn, lớn lên muốn thi vào Thanh Bắc.

Nhưng từ nhỏ Đinh Tiễn chưa từng nói qua những lời nói hùng hồn đấy, cũng chưa từng nghĩ đến, yêu cầu của cô đối với bản thân mình rất đơn giản, chỉ cần rời khỏi Bắc Kinh là được, càng xa càng tốt. Dù sao cô tuyệt đối cũng không ở lại Bắc Kinh.

Nhưng lần này đã làm rối loạn kế hoạch của cô hoàn toàn.

Trước khi đến đây, cô cũng chỉ muốn đến Hàng Châu vào một trường bình thường, nên cô rất quý trọng từng phút từng giây bên cạnh Chu Tư Việt, sợ sau này, cô đi về phía nam, còn cậu đi về phương bắc, chẳng biết bao giờ mới được gặp lại.

Đinh Tiễn biết thành tích hiện nay của mình, cứ quanh quẩn quanh điểm sàn, may mắn thì vừa hơn được điểm sàn, còn nếu xui thì chỉ có thể học nghề ở trường công lập, nói chi đến việc muốn vào Thanh Hoa thì phải hơn điểm sàn một trăm điểm.

“Tôi thi không đậu.”

Chu Tư Việt nhỏ tiếng cười: “Không thi đậu mà còn không biết cố mà học tốt đi à? Cả ngày chỉ biết theo Khổng Sa Địch chơi vớ vẩn, tôi phát hiện người như cậu phải quản, bỏ mặc ba ngày là trèo lên nóc ngồi ngay, một chút tự giác cũng không có.”

Bụng Đinh Tiễn chợt đau, đau đến mức cô phải hít hà vài cái, không có sức trả lời, nghe cậu châm chọc, xấu hổ cúi đầu: “Tôi sẽ thử.”

Không biết từ lúc nào Chu Tư Việt rót cho cô một ly nước nóng, ly nước được đặt trên bàn, cậu nói nhân lúc còn nóng thì uống đi, sau đó không để ý tới cô nữa, chuyên tâm giải đề.

Đinh Tiễn cầm ly nước, cố ý đùa với cậu: “Nhóc con có kinh nghiệm quá đó nha?”

Chu Tư Việt cười mắng: “Đồ vô dụng.”

Cậu cũng không ngẩng đầu lên, tiện tay chọn một đề rồi giải, tiếp tục thờ ơ nói: “Hồi bé có nuôi một con chó, mỗi tháng tôi phải xoa bụng cho nó.”

Chó cũng đau bụng kinh á?

Đinh Tiễn nhìn cậu với vẻ không tin nổi, ngẩn người không phản ứng kịp, không cách nào tưởng tượng được hình ảnh kia, Chu Tư Việt cười run cả người, dựa lưng ghế vừa xoa đầu cô, vừa nói: “Có ngốc không thế, chuyện đó mà cũng tin được.”

Hai người tan học về nhà, còn chưa vào cửa, đã nghe thấy truyền ra tiếng cãi vả từ bên trong, cả hai đều sững người rồi cùng nhìn nhau, bên ngoài bức tường đỏ, trên nền tuyết trắng, hai người cứ ngẩn người đứng như thế.

“Rầm!”

Bên trong truyền tới tiếng vang rất lớn.

Ngay sau đó là ba tiếng liên tiếp.

“Rầm!”

“Rầm!”

“Rầm!”

Cứ như ba tiếng sấm rền vang, nổ tung trong đêm tuyết, bên trong truyền đến tiếng khóc tê tâm liệt phế của Chu phu nhân, “Chu Tông Đường! Anh là đồ khốn khiếp!”

Chu Tôn Đường ngồi trên ghế sa lon, lấy tay đỡ trán, giọng không biết làm sao: “Đừng làm rộn nữa, bọn nhỏ sắp về rồi đấy.”

“Hôm qua ông anh đi uống rượu với lão Trịnh, mà lúc chiều tôi mới đánh bài với vợ lão Trịnh, cô ấy nói tối qua lão Trịnh ở nhà kèm con trai học, Chu Tông Đường, anh lừa tôi!”

“Anh không lừa em, quả thật lão Trịnh có đi cùng, chỉ là nhận được điện thoại nên về nhà trước, làm sao anh biết vợ lão Trịnh lại nói như vậy, không tin thì em bảo lão Tưởng tới làm chứng đi, tối hôm qua lão Tưởng đi theo anh miết.”

“Nói láo! Lão Tương cũng là người của anh, từng giúp anh nói dối một lần rồi, anh cho là tôi sẽ còn tin tưởng anh ta hả? Chu Tông Đường, nếu anh có tình nhân ở ngoài thì nói sớm với tôi đi được không hả?! Đừng có hành hạ tôi như vậy!!” Lý Cẩm Hội khàn giọng hét lên.

“Không hề có! Đừng làm rộn nữa, một người lớn như anh có thể làm việc mà không có chừng mực hả? Chúng ta kết hôn nhiều năm thế rồi, có lúc nào anh làm chuyện có lỗi với em không?!”

“Lần trước trong đơn vị của anh có cô bé cứ đi theo anh, Chu chủ nhiệm này Chu chủ nhiệm kia, vợ lão Trịnh còn nói cô bé kia mời anh đi ăn cơm, anh cho rằng tôi ngốc sao!”

“Lại nổi điên rồi đấy hả?!” Chu Tôn Đường tức đến mức không chịu nổi nữa, “Vợ lão Trịnh lúc nào cũng sợ thiên hạ chưa đủ loạn, cô ta nói gì em cũng tin sao, đủ rồi đấy Cẩm Hội, đừng gây rối nữa, Chu Tư Việt sắp về rồi!”

Có lẽ thật sự sợ Chu Tư Việt quay về, Lý Cẩm Hội khóc rấm rứt, âm thanh bên trong nhỏ dần.

Đêm hôm đó, Chu Tư Việt cũng không nói câu gì, ăn cơm xong thì trở về phòng, đợi đến Đinh Tiễn làm xong bài tập đi ra, nhìn qua khe cửa có thể nhìn thấy ánh sáng vàng vàng, Chu phu nhân bưng ly sữa bò lên phòng cậu, thấy cô đi ra thì vội đưa tay vuốt tóc, ra dấu “xuỵt” với cô, dịu dàng hỏi: “Đói không?”

Đối mặt với Chu phu nhân của lúc này, Đinh Tiễn không có cách nào liên hệ với người khàn giọng hét lên lúc chiều cả.

Cô lắc đầu.

Chu phu nhân lại bắt đầu xa gần hỏi cô: “Hồi chiều lúc Tư Việt về thì có vẻ không vui lắm, trong trường học có chuyện gì hả.”

Đinh Tiễn lắc đầu, nói giúp cậu: “Không có ạ, chẳng qua dạo gần đây học tập mệt quá.”

Chu phu nhân như có điều gì suy nghĩ gật đầu, hiền từ vuốt ve đầu Đinh Tiễn.

“Ngoan. Đi ngủ sớm đi, dì đưa sữa cho thằng bé.”

Đinh Tiễn chớp mắt, “Dì Chu, hay để cháu đưa giúp dì cho, vừa vặn cháu có bài muốn hỏi cậu ấy.”

Chu phu nhân sảng khoái đồng ý, đưa khay cho cô cầm, bên trên còn có mấy lát bánh mì, cho con tối ăn lót dạ.

Đinh Tiễn nhận lấy khay cầm trong tay, Chu phu nhân lại dặn dò vài câu, bảo hai người đi ngủ sớm chút, vừa mới xoay người thì lại lại quay lại: “Đúng rồi Tiễn Tiễn, thứ sáu tuần tới Tư Việt thi, dì định đến cung Ung Hòa dâng hương, thuận tiện cũng cầu giúp cháu thi đậu đại học, cháu có muốn đi cùng dì không?”

Đinh Tiễn gật đầu liên tục, có ạ.

Chu phu nhân vui vẻ yên tâm, luôn miệng khen ngợi, vẫn là sinh con gái tốt hơn.

Đinh Tiễn đưa mắt nhìn bóng lưng Chu phu nhân biến mất sau chỗ rẽ, vừa mới quay người lại thì canh cửa bật mở, Chu Tư Việt dựa vào cửa, từ trên cao nhìn xuống: “Cậu muốn đi dâng hương?”

“Không phải cậu muốn tôi thi vào Thanh Hoa à? Trước hết tôi nên có quan hệ tốt với Phật tổ, để vào ngày tôi thi ngài ấy nương tay chút.”

Chu Tư Việt cười hừ, xoay người đi vào.

Đinh Tiễn bưng khay thức ăn đi theo, đóng cửa lại, đặt đồ ăn lên bàn.

Không ngờ là phòng của cậu lộn xộn hơn cô tưởng tượng, trên bàn ngổn ngang đầy sách vở, đĩa thức ăn chỉ có thể khó khăn chen vào một chỗ trống nhỏ, trên giá sách bên bàn đều là tạp chí với sách ôn thi xếp bừa bộn, bất ngờ là, còn có cuốn lý luận quân sự.

Đinh Tiễn bỏ đồ xuống, nhìn sách trên giá với vẻ mới lạ, “Cậu thích quân sự à?”

Chu Tư Việt cắn miếng bánh mì, ngẩng đầu lên nhìn rồi dửng dưng đáp: “Ừ.”

Đinh Tiễn đăm chiêu gật đầu, “Ồ.” rồi đưa mắt nhìn cậu, thiếu niên có vẻ không hăng hái lắm, cúi đầu giải đề.

Đinh Tiễn không có chỗ ngồi, chỉ có thể đứng, cũng không thể không nói không rằng mà nằm trên giường của người ta được, huống chi chủ nhân cũng không lên tiếng, vừa nghĩ đến đấy, chủ nhân bỗng lên tiếng: “Không có thời gian dọn dẹp, cậu tìm chỗ trống rồi ngồi đi.”

“Tôi không ngồi, tôi chỉ muốn nói cậu biết một tiếng, tôi sẽ không nói chuyện trong nhà cậu cho người khác, ai cũng không. Hơn nữa, nào có cặp vợ chồng nào không cãi nhau, yên tâm đi, một chữ tôi cũng không nói.”

Đinh Tiễn giơ ba ngón tay lên thề.

Nghe được lời này, Chu Tư Việt khẽ nghiêng đầu, đưa đầu lưỡi nhẹ nhàng chạm vào má trong, như cười như không, đem ném bút đi rồi bỗng xoay một vòng, lưng ghế dán vào mép bàn, hai tay khoanh trước ngực, nhướn mày với, ánh mắt nhìn xuống —— ý bảo cô ngồi xuống giường ở đối diện đi.

Đinh Tiễn từ từ đi qua.

Chu Tư Việt không chờ nổi, trực tiếp nhấn bả vai cô xuống, Đinh Tiễn đặt mông xuống giường, cuối cùng tầm mắt hai người cũng ngang nhau, cậu hơi cao, khẽ cụp mắt.

“Có phải cảm thấy thật ra tôi không hạnh phúc như bề ngoài, trong lòng cậu cảm thấy rất công bằng?”

“Không.”

“Nói thật.”

“Được rồi, có một chút, nhưng tuyệt đối không cười trên nỗi đau của người khác.”

Chu Tư Việt nhìn cô, nói tiếp: “Mẹ tôi không đi làm, tất cả trọng tâm của cuộc sống này đều dồn hết trên người bố tôi, nhưng bố thì lại bận rộn công việc, không có nhiều thời gian dành cho bà, nên bà luôn hoài nghi ông có tình nhân, nghe vài lời là tin lấy tin để, vừa nghe được chút chuyện đã liền về nhà khởi binh vấn tội, ầm ĩ không yên, chuyện hôm nay cũng không phải lần một lần hai, mà là thường xuyên xảy ra, tôi cũng đã quen rồi, cậu không cần phải an ủi, mẹ tôi ngốc nghếch, từ nhỏ chưa chịu khổ bao giờ, luôn tin rằng cõi đời này luôn thái bình, người khác đều vì tốt cho bà ấy, nhưng những việc này, tôi đều nhớ cả.”

“Cậu…”

Cô do dự nhìn cậu, nắm chặt vạt áo.

Thiếu niên cười tự giễu: “Có phải cảm thấy tôi không tốt như trong tưởng tượng của cậu?”

Cô liên tục khoát tay, không đúng không đúng, làm sao có thể ——

“Tôi cảm thấy cậu rất tốt, thật đó.”

Nghe thấy cậu nói như vậy, Đinh Tiễn cuống lên mà bật thốt, nóng lòng muốn khẳng định, nhưng mới vừa ngẩng đầu thì đã chạm vào ánh mắt thâm thúy của cậu.

Đêm khuya vắng người, không một tiếng động, ngoài cửa sổ tối om một mảng, vạn vật đều đã ngủ say, hoa lá không thầm thì.

Bên trong nhà, hai người lẳng lặng nhìn nhau, vào lúc này lại khiến Đinh Tiễn cảm thấy chấn động, tựa như có gì đó muốn chui ra ngoài, chỉ cảm thấy tim đập không tự chủ mỗi lúc một nhanh, ánh mắt cậu có thâm ý lại hừng hực, thậm chí trực tiếp chạm tới linh hồn cô.

“Có một số việc dù nhìn thấu nhưng cũng không thể nói thẳng ra được, Đinh Tiễn, cậu đi theo tôi, tôi sẽ không để cậu phải tủi thân.”

Quả thật người đàn ông này có thể bắt mất người ta đi mà.