Quãng thời gian đó như sắc lưu ly nhiều màu, u ám chẳng nhìn thấu, mình không dám thả lỏng, rất sợ nếu dừng lại thì sẽ có mấy trăm ngàn người dẫm đạp lên thi thể mình. Lúc nào mẹ cũng nhắc mình, xem thường khuyên mình từ bỏ, mạng do trời định, mày không có số thi cử.

Nhưng mình không tin trời, chỉ tin cậu ấy.

—— “Nhật Ký Học Lại của Tiểu Quái Thú”

Nghỉ hè năm 2007, sau khi nhận được thư thông báo trúng tuyển, Đinh Tiễn dùng hết tiền làm thêm một toán, chỉ là chút tiền nhỏ, ngồi tàu hỏa xanh biếc cả ngày tu tu tu đến Thành Đô tìm Khổng Sa Địch chơi hai ngày.

Hai tiểu cô nương đã một năm không gặp, đều nhớ đối phương, khi gặp được liền ôm chặt đối phương không buông ngay tại ga tàu người đến người đi.

Khổng Sa Địch đau lòng sờ gương mặt gầy nhỏ của Đinh Tiễn, hai mắt đỏ, nghẹn ngào nói: “Học lại vất vả lắm đúng không? Nhìn cậu gầy này, Tiễn TIễn à, tớ thật sự thương cậu quá.”

Nhưng Đinh Tiễn lại không cảm thấy vất vả, chỉ cảm thấy tất cả đều đáng giá, cô cười bóp lấy mặt Khổng Sa Địch, giả vờ kiệt sức dựa vào ngực Khổng Sa Địch, “Vẫn là chỗ này của cậu mềm nhất… Nhớ quá đi.”

Khổng Sa Địch bóp cô: “Cái cậu này, học tật xấu từ đâu ra đấy.” Nói rồi, đột nhiên nắm lấy bả vai cô lắc: “Có điều tớ thích, giờ nhìn cậu sáng sủa hơn trước nhiều.”

Buổi tối Đinh Tiễn tập yoga trong nhà nghỉ, Khổng Sa Địch lướt điện thoại, xem tivi, cùng trò chuyện với nhau.

“Về sau cậu với Chu Tư Việt không gặp lại nhau thật đấy à?”

Đinh Tiễn chống hai tay xuống đất dựng ngược vào tường, nhắm hai mắt, điều chỉnh hô hấp, “Thật.”

Khổng Sa Địch: “Cậu ấy không về tìm cậu hả?”

“Không, có lẽ cậu ấy tưởng tớ học ở đại học kinh tế tài chính.”

Khi đó thương mại tài chính quốc tế đang là nghề hấp dẫn, dưới sự chỉ đạo của giáo sư Thanh Hoa lúc trước của Chu Tư Việt, cô đã điền chọn ngành quản lý kế toán, nhưng thực sự không hứng thú mấy với biểu bảng báo cáo của kế toán, thư thông báo gửi đến nhà liền bị cô kết vào trong ngăn kéo đầu tiên.

Khổng Sa Địch cúi đầu lướt điện thoại, không ngẩng đầu: “Trong ngõ thì sao, cũng không về luôn à?”

“Không biết, có lẽ có mà có lẽ không.”

Đã hết giờ, Đinh Tiễn thở hắt ra, xoay người xuống.

Khổng Sa Địch nhìn cô ướt đẫm mồ hôi, “Cậu tập kỹ năng này từ đâu đấy?”

Có một thời gian, vào lúc rất rất nhớ cậu, đầu óc hỗn loạn, không yên lòng nổi, thì có người nói với cô rằng, trồng cây chuối học một bài văn là được, kết quả phát hiện đúng là rất hiệu quả, thế là hình thành thói quen đến giờ, đến tận trước kỳ thi đại học mấy ngày, mấy cuốn sách ngữ văn trong ba năm cấp ba đã được cô thuộc lòng trôi chảy.

“Tập đại thôi, à đúng rồi, cậu với Tống Tử Kỳ thì sao?”

Khổng Sa Địch sửng sốt, cúi đầu xuống, vẻ mặt u ám không rõ, “Cậu ấy đến Nam Hàng rồi.”

Đại học Hàng không Nam Kinh* ư.

(*Đại học Hàng không Nam Kinh nằm ở Giang Tô, mất gần 3 tiếng đi máy bay từ Giang Tô đến Thành Đô.)

Đinh Tiễn kinh ngạc: “Lợi hại thật đấy.”

Khổng Sa Địch tự giễu lắc đầu.

Tối hôm họp lớp đó, hai người đã nói rõ, tốt nghiệp xong sẽ chia tay, trên đường đưa cô về nhà, Tống Tử Kỳ im lặng suốt, mấy lần muốn mở miệng nói gì đó, nhưng quay đầu nhìn cô gái bên cạnh, lại chẳng biết nên nói gì.

Chơi với Chu Tư Việt lâu nên bị ảnh hưởng, dáng vẻ cười đùa ba hoa thường ngày đều biến mất.

Thật ra Khổng Sa Địch cảm thấy, yêu xa có tính là gì, dù cậu ở Nam Kinh, cô ở Thành Đô, cách nhau hơn một ngàn cây số thì tính là gì, trên thế giới này còn có máy bay kia mà, điều cô tức là khi Tống Tử Kỳ quyết định thi vào hàng không lại không thương lượng với cô một tiếng, mà là sau khi Tưởng Trầm đi, cảm thấy anh em tốt theo đuổi giấc mơ, đầu nóng lên, cậu ta cũng phải theo đuổi giấc mơ, mà hoàn toàn quên mất, cậu còn có cô.

Ở lại Thành Đô hai ngày, sau đó Đinh Tiễn mua vé giường nằm về Bắc Kinh, hai cô gái trao đuổi cách thức liên lạc ở ga tàu, lưu luyến chia tay, ôm rồi lại ôm.

Cuộc sống chính là như thế, hết lộ trình này đến lộ trình khác, đều đang không ngừng khởi hành, gặp phải những con người khác nhau, bắt đầu cuộc sống mời.

Một đường tàu xe vất vả, đến khi về lại thủ đô Bắc Kinh, số ngày còn lại cô đều bị Diệp Uyển Nhàn lải nhải, Đinh Tiễn lăn lộn hết ăn rồi ngủ hết ngủ lại ăn, cứ thế cho đến ngày Thanh Hoa khai giảng.

Tháng chín năm 2007, mùa hè nóng bức, ký túc xá Tử Kinh lại lần nữa sống dậy chào đón sinh viên mới vào ở, khắp sân trường toàn là các em trai em gái khóa dưới kéo vali ngập tràn tò mò với mỗi góc trong ngôi trường, mà bên cạnh các em cũng tụm ba tụm bảy người lớn trong nhà, thậm chí cạnh sân cỏ còn có mấy lều vải của phụ huynh học sinh.

Đinh Tiễn kéo vali, bước xuống taxi, ngắm nhìn bốn phía, chỉ mình cô lẻ loi một mình, cô đơn vô cùng. Diệp Uyển Nhàn muốn đến nhưng lại bị cô từ chối, vì cô biết rõ, nếu Diệp Uyển Nhàn đến, tuyệt đối sẽ không phải là mở đầu tốt đẹp.

Nhìn lại nơi đối diện, nơi nơi xanh ngát, khiến người ta sảng khoái cả người, cô nhắm mắt giả như hít vào không khí trong lành mới mẻ.

“Bạn học này, có cần giúp gì không?”

Đinh Tiễn ngây ra, men theo tiếng nói quay đầu lại, trông thấy một chàng trai đeo kính cười lễ độ với cô, ngũ quan đứng đắn, chỉ là trên mặt có mụn, vành mắt đen dưới lớp kính cũng không giấu đi được, chứng tỏ học tập nghỉ ngơi không điều độ.

Cô vội cười: “Vậy cám ơn đàn anh nhiều.”

Cậu chàng vui vẻ, “Em ở đâu thế?”

Đinh Tiễn định nói là nông thôn, nhưng chàng trai đã xách lấy vali của cô rồi tự đi thẳng, câu được câu chăng trò chuyện với cô: “Khoa nào?”

“Máy tính.”

Chàng trai quay đầu sang nhìn cô, “Trùng hợp quá, anh cũng vậy.”

“Đại học năm hai?”

“Ừ. Khóa sáu, anh tên Nguyên Phóng, em tên gì?”

“Đinh Tiễn.” Cô cúi đầu, từ từ đi ở cuối, giả vờ tò mò hỏi: “Anh Nguyên Phóng này, có phải học ngành này khổ lắm không, em nghe nói có rất nhiều lập trình viên thức suốt đêm đến nỗi tim đập rất nhanh.”

“Đó không phải là tả đám anh em của anh đấy à? Đúng là tim đập cũng nhanh hơn người bình thường…” Nguyên Đế cười khổ, chỉ vào cái gáy mồ hôi nhễ nhại của mình: “Bây giờ trên gáy anh đây cũng chảy mồ hôi này, không phải do năm đó chọn ngành bị nước vào đầu à? Haiz, con gái vẫn đừng nên học ngành này, tốt nhất là lên năm hai xin chuyển ngành đi.”

Thức thâu đêm, tim đập mạnh, loạn nhịp, đen mắt.

Đinh Tiễn âm thầm ghi nhớ những từ này trong đầu, rồi cười một tiếng: “Khóa các anh có ai giỏi không, em nghe mấy bạn cùng khóa nói, trâu bò toàn ở khóa các anh cả.”

Quả thật, lúc khóa bọn họ vừa vào học đã có mấy đại thần danh tiếng lan xa, Nguyên Phóng được khen cũng vui lây, gãi đầu đáp: “Có chứ, có mấy người đều có giải thưởng thi đua toàn quốc, có mấy người còn vào được đội quốc gia Toán nữa, còn có một người biết lắp robot, cũng rất lợi hại, thời gian trước vừa mới nhận được huy chương vàng cuộc thi làm robot đấy.”

Huy chương vàng, hẳn là lợi hại lắm.

Quả nhiên cậu ở đâu, cũng luôn là người nổi bật.

Ừ, cậu ấy là Chu Tư Việt mà…

Hàn huyên được nửa, bỗng Nguyên Phóng dừng lại, cúi đầu trả vali cho Đinh Tiễn, ấp úng nói: “Gì nhỉ, em gái Tiểu Đinh này, anh đi vệ sinh chút đã nhé.”

Đinh Tiễn cũng không vội gì, bèn lễ phép nói: “Anh mau đi đi.”

Kết quả, đi một lần liền không thấy trở lại, Đinh Tiễn đợi nửa tiếng cũng không thấy người đến, nhưng lúc nãy cũng không nói bảo cô đi trước đi, lại sợ người ta bỗng đến tìm cô, thế là cũng không dám đi, ngoan ngoãn đợi tại chỗ một tiếng, rốt cuộc chắc chắn đối phương sẽ không quay đầu lại nữa, Đinh Tiễn mới rời đi.

Kết quả chỉ vừa đi qua hai ngã tư, đã lập tức nghe thấy âm thanh quen thuộc vang lên từ phía sau.

“Trai đẹp ở học viện máy tính bọn anh nhiều lắm, đừng có không tin, đám con trai phòng bên cạnh trong ký túc xa có đến hai trai đẹp lận đấy, lần sau anh dẫn các em đến chơi xem.”

Hai tay Nguyên Phóng kéo hai vali đi đằng trước hai cô gái, dọc đường đi khoác lác con trai học viện máy tính điển trai đến mức nào, con người Nguyên Phóng này nói huyên thuyên rất nhiều, không hề có vẻ đần đồn ngờ nghệch của con trai khoa kỹ thuật chút nào, mà rất am hiểu cách trêu gái, biết chọn nói cái gì vui vẻ, dụ hai cô nàng ngẩng đầu ngưỡng mộ vui mừng.

“Lúc mới nhập học, anh với một người anh em ở phòng bên chơi game ở quá net ba ngày ba đêm không hề nghỉ, bây giờ không chịu nổi nữa, thức một đêm viết mã nguôn thôi mà sáng hôm sau hai mắt đã toét lửa rồi, thật sự không hề gạt các em.”

“Đợi lát nữa hai em cứ lưu số anh đi, có chuyện gì cứ gọi điện cho anh là được.”

Nguyên Phóng nhìn một người trong đó, trong mắt có vẻ xấu hổ, thì ra là chạy đến đây trêu gái, tuy rằng không có liên quan gì đến cô, nhưng tận trong xương Đinh Tiễn lại không nín nhịn được, thời gian chính là sinh mệnh, cũng không thể uổng phí chờ một tiếng được, thế là kéo vali sang bên cạnh rồi đặt xuống, dựa vào một thân cây.

Đợi Nguyên Phóng dẫn hai cô gái kia đi ngang qua, Đinh Tiễn mỉm cười với cậu ta, vẫy tay chào như không có chuyện gì xảy ra, “Hi~ Anh Nguyên Phóng.”

Nguyên Phóng sửng sốt quay đầu sang nhìn, ấy, cô nàng này vẫn chưa đi sao?

“Em Tiểu Đinh—— “

Sao cô vẫn còn ở đây?

Nói sao gì, Nguyên Phóng trước mắt vốn là tiên hạ thủ vi cường, thấy Đinh Tiễn không tệ nên mới tới gần thử xem sao, nhưng khi quay đầu lại, nhìn thấy người tốt hơn, thế là tâm tư cũng bay đi luôn, cứ tưởng Đinh Tiễn không đợi được mình thì sẽ rời đi, chẳng ngờ rằng cô nương này lại cố chấp đến thế.

Đinh Tiễn dựa vào thân cây, thong thả tủm tỉm: “Không có gì cả đâu anh, em đang hóng mát —— “

Nguyên Phóng thầm nghĩ: Phì phì!

Cô đến trả thù tôi chứ gì, xem ra lãng phí một năm ở đại học, mị lực vẫn như cũ không giảm.

Tuy nói nha đầu này không đẹp bằng em gái phía sau, nhưng trái lại cũng dễ nhìn, trong lòng Nguyên Phóng còn nghĩ, nếu không cứ hay là cứ để cô ta sinh lòng tò mò đi, thế là cố ra vẻ lạnh lùng nói: “Vậy em cứ hóng mát đi, anh đưa hai người này đi trước đã.”

Đinh Tiễn không biến sắc nói: “Được.”

——

Buổi tối, Nguyên Phóng về lại phòng, lập tức thấy mấy ông bạn cùng phòng đang hiếm hoi tám chuyện.

“Vì tình yêu thi vào Thanh Hoa, suy nghĩ cũng vĩ đại quá.”

Cậu ta sáp đến, “Ai thế, ai vì yêu thi vào Thanh Hoa?”

Tào Văn Tuấn đưa điện thoại đến, mặt đầy tiếc nuối: “Cô nương này đây, không nhìn ra đúng không, một nha đâu nho nhã là thế, sao lại nghĩ như thế chứ.”

Nguyên Phóng nhìn chằm chằm điện thoại, càng nhìn càng quen, sau đó khi chồng với gương mặt nào đó lúc chiều thì giật mình, suýt nữa đã ngã từ ghế xuống.

“Vãi chứ, Đinh Tiễn?”

Kết quả bỗng ngoài cửa truyền đến âm thanh réo rắt lại lạnh lùng: “Sao nào, cậu quen hả?”