*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mọi kế hoạch trong tay Tôn Nguyên Hương đều tiến hành đâu vào đấy.

Kết quả, lại bị người ta xáo tung lên.

Vốn định ba giờ chiều nay đến đồn cảnh sát đón người, nhưng Tôn Nguyên Hương đợi cả nửa buổi ở cửa cũng không thấy người đâu.

Lúc gần đi, bác sĩ tâm lý báo cáo kết quả đánh giá tâm lý của Chu Tư Việt với cảnh sát Dương.

“Rất khỏe, khả năng tự điều chỉnh không tệ.”

Cảnh sát Dương cầm bản báo cáo 90 điểm kia, nhìn rồi lại nhìn, rất vui vẻ yên tâm, “Xem ra, đứa nhỏ này thật sự không tệ.”

Bác sĩ tâm lý gật đầu: “Quả thực không tệ, ở trong hoàn cảnh này mà cũng không bị ảnh hưởng.”

“Vậy được rồi, để cậu ấy đi làm thủ tục thôi.” Cảnh sát Dương dặn dò cấp dưới, rồi sau đó suy nghĩ, lại thêm một câu: “Thuận tiện, để cậu ta đến văn phòng của tôi.”

Đã lâu lắm rồi Chu Tư Việt không chỉnh chu lại bản thân, áo thun trên người đã có nếp nhăn, tóc bết bát, trên cằm lún phún râu xanh, nhưng thoáng nhìn lại có vẻ khá thuận mắt.

Cảnh sát Dương bảo cậu ngồi xuống.

“Sau này có tính toán gì không?”

Năm nay Dương Hưng ba mươi lăm tuổi, đã ở mảnh đất này gần mười năm, từ ngày anh ta mặc bộ đồng phục trên người đã tự nhủ rằng, phải vạch trần mỗi một lời nói dối, tuyệt không từ bỏ chân tướng.

Cũng từng vì không hiểu được biến báo mà đắc tội không ít người.

Tại nơi nào có thể nhìn thấu tấm lòng hiếu nghĩa rõ nhất?

Là bệnh viện.

Tại nơi nào có thể nhìn thấu lòng người rõ nhất?

Là ngục giam.

Ở chỗ này, anh ta đã gặp quá nhiều trò lừa bịp vì lợi ích mà bán đứng lẫn nhau, cũng gặp quá nhiều người vì lợi ích nhỏ mà thậm chí không tiếc bán đứng cơ mật quốc gia, gặp quá nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi, nên cảm thấy người có tấm lòng ngay thật vô cùng trân quý.

Những ngày qua theo tiến triển của vụ án, chân tướng anh ta nắm giữ càng nhiều, thì lại càng thêm kính nể chàng trai này.

Chu Tư Việt suy nghĩ, nói: “Học tập giỏi, ngày ngày đi lên.”

Dương Hưng: “Bây giờ không phải là đánh giá tâm lý, là tôi với cậu nói chuyện riêng, không cần nói mấy lời máy móc như thế.”

Chu Tư Việt thả lỏng chân máy, đáp đúng sự thật: “Kiếm tiền cưới vợ.”

Dương Hưng nói: “Được, cậu cưới vợ thì thông báo cho tôi một tiếng, tôi tặng phong bì cho cậu.”

Chu Tư Việt nhướn mày, uể oải nói: “Vâng.”

Nói đến đây, cuộc trò chuyện cũng rất thuận lợi, cho đến khi Dương Hưng nói: “Gần đây vụ án này liên đới rất rộng, tôi đã đệ đơn xin xét duyệt rồi, chỉ cẫn lãnh đạo phê duyệt thì sẽ lập tức thành lập tiểu tổ chuyên án chống hối lộ, do tôi toàn quyền phụ trách, bao gồm cả vụ án năm đó của bố cậu.”

Chàng trai lộ vẻ mặt xúc động.

Muốn rửa sạch oan khuất ư?

Cậu nghĩ hẳn bố sẽ không quan tâm đâu.

“Cám ơn.” Nhưng cậu vẫn đáp.

Dương Hưng nhìn cậu úp mở, “Có điều, có chuyện này, tôi cũng mới nhận được tin…”

Trong phòng rất yên tĩnh, ô cửa trên tường sau lưng mở toang, là gỗ lũa*, ánh mặt trời từ phía sau chiếu vào, gỗ lũa hiện lên màu nâu đỏ có hơi nhức mắt, Chu Tư Việt ngẩng đầu nhìn Dương Hưng, thấy vẻ mặt cứng ngắc nhăn nhó của ông, cậu nhoẻn cười để lộ hàm răng trắng, “Sao ạ?”

(*Gỗ lũa là phần lõi ở gốc của các cây cổ thụ khô sau khi bị chết. Là phần gốc lại là lõi nên gỗ lũa rất cứng và không bao giờ bị mối mọt, mục nát. Ảnh.)

c84

“Hai ngày trước biết tin bố cậu dưỡng bệnh ở Quảng Đông, tôi liền phái người đến làm biên bản, kết quả y tá nói…”

Nụ cười của Chu Tư Việt dần tắt, hai mắt thâm thúy, khóe miệng dần mím thành một đường thẳng.

Dương Hưng cảm thấy cần phải nói chuyện này với cậu, thế là cắn răng nói.

“Thứ tư tuần trước, bố cậu, đã qua đời rồi.”

Đầu tiên Chu Tư Việt cười một cái, rồi cảm thấy không đủ, lại quay đầu đi cười chừng mấy lần, cuối cùng há miệng, nghiêng đầu nghĩ một hồi, vẫn cảm thấy không tài nào tưởng tượng nổi.

“Nghiêm túc?”

Dương Hưng gật đầu.

Cậu thôi cười, bao cảm xúc đều dừng lại trong khoảnh khắc đấy, cả người căng cứng, nhìn thẳng Dương Hưng không chớp mắt, như đang trông đợi một giây tiếp theo có thể nghe thấy một câu thốt lên từ miệng anh ta, tôi đùa cậu thôi.

Nhưng không hề, từ đầu chí cuối cảnh sát Dương chỉ cúi đầu nói: “Nhưng cậu yên tâm, chúng tôi sẽ điều tra được vụ án, cậu hãy nén bi thương.”

Vì để cảm xúc cậu được thuyên giảm, Dương Hưng cầm tài liệu đi ra ngoài trước, cho cậu không gian một mình bình tĩnh.

Bác sĩ tâm lý đợi ở cửa, thấy Dương Hưng đi ra thì dùng khẩu hình hỏi: “Sao rồi?”

Cả đầu Dương Hưng thấm đẫm mồ hôi, đưa tay ra lau, “Ông đây thẩm vấn phạm nhân cũng không căng thẳng đến thế!”

Bác sĩ tâm lý đưa ra ý kiến chuyên nghiệp: “Nhưng chuyện này, do cảnh sát các ông nói có tính chấp nhận cao hơn so với thầy cô bạn bè nói, hơn nữa khả năng tự điều chỉnh của cậu ấy rất tốt, để cậu ấy tự tiêu hóa vậy.”

Dương Hưng: “Ông xem giúp tôi, chắc chắn không thành vấn đề gì thì để cậu ấy đi, nếu không…”

Bác sĩ tâm lý hỏi: “Nếu không thì sao?”

Dương Hưng đập tài liệu vào ngực bác sĩ, nói: “Thì tìm đại lý do nhốt lại cho ông!”

“…”

Cấp dưới đi đến nói với Dương Hưng: “Cô Tôn đến đón người.”

Dương Hưng: “Bảo cô ta đợi đi.”

Cấp dưới lại chạy bịch bịch ra cửa, “Cảnh sát Dương bảo cô chờ lát.”

Tôn Nguyên Hương mắng chửi muốn lột da Dương Hưng, cấp dưới lại chạy bịch bịch và báo cáo, Dương Hưng không ngẩng đầu nói: “Khỏi cần để ý đến cô ta.”

Tôn Nguyên Hương tức vô cùng.



Chu Tư Việt cứ nhìn mãi mảnh lá rụng trên bệ cửa sổ.

Cậu nhớ hồi nhỏ trong tiết thủ công, cô giáo cho mỗi người làm một thẻ kẹp sách, lúc bé cậu rất xấu, cũng lười làm, trên đường về nhà lượm đại một cái lá kẹp trong sách, ngày hôm sau còn coi như bài tập nộp cho cô giáo.

Kết quả tại chỗ có đủ thẻ kẹp sách phong phú, nhưng cô giáo lại cứ khen tài năng của cậu.

Chẳng qua cậu chỉ lười thôi.

Sau đó họp phụ huynh, cô giáo phát thẻ kẹp sách họ làm cho người lớn, lúc Chu Tông Đường nhận được thì cũng biết là do cậu lười, cũng biết tiểu tử này có nhiều mưu mô, dù cho trong buổi họp cô giáo cứ hết lời khen ngợi, nói cậu dám sáng tạo cái mới.

Nhưng đến khi về nhà Chu Tông Đường lại quở trách cậu một trận.

Một giây trước còn là hung thần ác sát giáo huấn cậu, một giây sau lại cẩn thận kẹp chiếc lá của cậu vào trong sách.

Giữ đến tận hôm nay.

Sau đó lớn lên, thỉnh thoảng có lần ở thư phòng giở sách sẽ rơi ra chiếc lá nào đó, Chu Tư Việt cúi người nhặt lên, cười hỏi: “Bố còn giữ à?”

Đa phần thời điểm Chu Tông Đường luôn nghiêm túc với cậu, vì ông cho rằng con trai không thể cưng chiều, bình thường với ai cũng có vẻ mặt khoan dung, nhưng duy chỉ nghiêm nghị với mỗi con trai, có điều cũng may Chu Tư Việt không phản nghịch, cũng quen bố nghiêm khắc rồi.

Chu Tông Đường hời hợt đáp: “Tiện tay kẹp vào thôi.”

Thật ra mấy ngày trước còn thấy ông đọc cuốn sách kia, Chu Tư Việt à một tiếng, bỏ lại chỗ cũ, nhưng lúc ấy cậu có phần nghịch ngợm, còn cố ý nói: “Vậy con kẹp đại nhé, dù sao bố cũng không đọc sách này.”

Chu Tông Đường ừ một tiếng.

Chu Tư Việt cố ý kẹp tới mấy trang sau, đợi đến khi cậu đi rồi, thư phòng yên tĩnh mấy giây, rồi Chu Tông Đường lập tức rút sách ra kẹp lại vào trang mình đang đọc.

Hồi nhỏ Chu Tư Việt rất hâm mộ Tống Tử Kỳ, chỉ vì bố của Tống Tử Kỳ rất biết ăn nói, lúc nào cũng bảo Tống Tử Kỳ là con trai ngoan của bố.

Luôn nói con trai giống mẹ, con gái giống cha.

Cũng vì câu này, mà Chu Tông Đường sợ Chu Tư Việt học theo lch, nên vô cùng nghiêm khắc với cậu, nhưng may là tính cách của Chu Tư Việt giống ông, không nói một lời, tự mình gánh vác, cũng không giải thích.

Bất chợt, gió nổi lên.

Phiến lá trên bệ cửa bay theo gió, vạch một đường cong trong không trung rồi không thấy đâu nữa.

Còn có rất nhiều lời chưa kịp nói.

Cuối cùng, chẻ ra cây gai là đã thấy được ánh sáng rực rỡ, chỉ cần chống đỡ một chút nữa thôi, là có thể thắng rồi.

Cũng đúng.

Từ nhỏ Chu Tông Đường đã nói, thắng thua không quan trọng, làm người không thể quá công danh lợi lộc.

Chu Tư Việt nhìn đủ rồi, ngạc nhiên sực tỉnh, cúi đầu, hốc mắt ướt đẫm.



Tôn Nguyên Hương không thấy Chu Tư Việt đâu, lập tức nổi trận lôi đình ở ngay cửa đồn cảnh sát, còn không để Dương Hưng tan làm, Dương Hưng tuyên bố muốn còng cô lại, Tôn Nguyên Hương không chút sợ hãi, khiêu khích nói, anh ngon thì đến đi, đến đi.

Dương Hưng chống nạnh cắn răng, ngũ quan đoan chính vặn vẹo, tưởng tôi không chỉnh được cô sao.

Gương mặt ấy không tính là đẹp trai, nhưng khá đoan chính, chẳng hiểu sao Tôn Nguyên Hương nhìn mà phiền.

Hai người đang giằng co nhau.

Thì Chu Tư Việt ở bên trong đi ra, tiện tay đón một chiếc taxi ở cửa, còn không đợi Tôn Nguyên Hương kịp phản ứng lại thì người đã đi khuất, Dương Hưng hả hê nhìn cô, “Đi rồi.”

Tôn Nguyên Hương tức điên, đi giày cao gót đuổi theo taxi, hô lớn: “Chu Tư Việt!!”

Xe taxi tuyệt tình rời đi, không hề quay đầu.

Tôn Nguyên Hương vội lên xe đuổi theo, trước khi nổ máy, hạ cửa xe xuống giơ ngón giữa lên với Dương Hưng, mấy người cấp dưới trong đồn nín cười.

Dương Hưng: “Cười cái rắm!!”

Tôn Nguyên Hương mất dấu, vỗ mạnh quay vô lăng, chửi thề một câu rồi rút điện thoại ra gọi cho Đinh Tiễn.

Đinh Tiễn ở khách sạn đợi mà ngủ gục đi, lúc nhận được điện thoại của Tôn Nguyên Hương thì người lăn thẳng từ trên giường xuống, còn chưa kịp thay giày, cứ thế mặc dép ở khách sạn cầm điện thoại chạy ra ngoài.

Căn phòng ngầm dưới đất đóng chặt.

Nhưng Đinh Tiễn biết, nhất định cậu ở bên trong.

Hai tháng không gặp, cô rất căng thẳng, lúc cầm chìa khóa tay còn run rẩy.

Đèn không mở, một luồng khí u ám do đã lâu không có người ở sinh ra đập vào mặt.

Đinh Tiễn khép cửa lại, thấp giọng gọi: “Chu Tư Việt.”

Sau một lúc lâu, “Ừ.”

Một câu rất nhẹ đến mức không thể nghe nổi, nhưng Đinh Tiễn vẫn nghe thấy, hoặc có lẽ, trước khi nghe thấy, cô đã nhìn thấy bóng lưng ngồi gập trên sofa.

Còn gầy hơn lúc trước, cậu cong lưng vùi đầu, cô từ bên này nhìn sang, chỉ có thể trông thấy hai vai cậu, cùng áo thun vô cùng mỏng manh.

Đinh Tiễn cho rằng cậu ở trong đó đã quen, chưa thích ứng được với ánh sáng bên ngoài, vậy là đành mò mẫm trong bóng tối đi đến phía cậu.

Ở đây không biết bị Lục Hoài Chinh đặt đống đồ lộn xộn gì mà mới đi hai bước liền vấp chân, đầu ngón chân còn mặc nguyên dép ở khách sạn bị đụng bầm tím, cô đau điếng ngồi xổm xuống chửi thề.

Dường như bên kia nghe thấy, hỏi cô sao thế?

Đinh Tiễn: “Bị đụng.”

Chu Tư Việt đứng dậy đi qua, trực tiếp cúi người ôm ngang cô đến trên giường, mở ngọn đèn nhỏ ở đầu giường lên, ánh sáng rất yếu, rồi thuần thục xoay người lấy ra hộp y tế từ trong ngăn kéo bên cạnh, lấy chai i-ốt ra.

Sau đó, ngồi xuống bên mép giường, lấy bông gòn ra, “Chân.”

Đinh Tiễn đưa chân ra.

Chu Tư Việt đặt chân cô lên chân mình, cúi đầu dùng bông gòn lau đi, ánh sáng vàng mờ hắt lên người cậu, lộ vẻ nhợt nhạt, Đinh Tiễn cảm thấy tâm trạng cậu không tốt lắm, đã lâu rồi không gặp, dù gì thì cũng nên hôn một cái, thế nhưng suốt buổi cậu rất bình tĩnh, giúp cô xử lý vết thương xong thì lại cất hộp y tế đi, dặn cô đừng chạy lung tung, sau đó lại ngồi xuống ghế sofa.

Không đối mặt, không hôn, cũng không ôm ấp.

Đinh Tiễn cảm thấy cậu đang cố tránh né cô.

Đinh Tiễn cúi đầu nhìn bộ lễ phục bó sát trên người, ai oán thở dài, đã vô ích rồi.

Nhưng người ngồi trên sofa từ đầu chí cuối chẳng hề nhúc nhích.

Thực ra khi ấy, Đinh Tiễn còn hơi tức giận, muốn khiển trách cậu, vì sao chuyện vừa hỏng một cái là lại sa sút như thế!? Có còn là đàn ông không!?

Kết quả điện thoại nhận được tin nhắn của Tôn Nguyên Hương.

“Mẹ nó, tên cảnh sát chết bằm Dương Hưng kia lại nói cho Chu Tư Việt biết chuyện của bố cậu ấy rồi, hèn gì tôi còn bảo sao cậu ấy khác thường đến thế! Kế hoạch cũ thất bại rồi, còn lại dựa vào em phát huy cả đấy.”

Tựa như bị chậu nước lạnh dội xuống cái ào, dập tắt lửa giận trong cô, chỉ còn lại lạnh lẽo.

Cũng chợt hiểu ra, vì sao cậu không dám đối mặt với cô.

Cô gọi cậu: “Chu Tư Việt.”

“Ừ?”

“Đến đây, em muốn ôm anh.”