Có một tâm hồn sinh ra đã nhạy cảm.

Cứ như vậy chạm nhẹ một cái, Đinh Tiễn cứ như nhìn thấy quỷ từ sau lưng xuất hiện, sống lưng dán lên mặt tường màu xanh lá lạnh như băng, mắt trừng lớn hệt chuông đồng, giống như con nai nhỏ hoảng sợ ngây ngô nhìn thiếu niên trước mặt.

Chu Tư Việt cười một tiếng, xoay người thành thạo ném bóng rổ vào sọt phía sau phòng học, rồi mới xoay người trở lại, nhìn xéo cô nói: “Có ngốc không vậy, đây là nước.”

Lúc này Đinh Tiễn mới phát hiện trên cổ cùng xương gò má cậu cũng có những giọt mồ hôi chảy xuống, theo đường cong chảy vào đồng phục bóng rổ của cậu.

“A.”

Đinh Tiện rời khỏi vách tường, điềm tĩnh kéo ghế trở về chỗ cũ.

Chu Tư Việt: “Ngốc.”

Nói xong cũng không để ý tới cô, tiện tay rút một quyển sách, lại tùy ý lật một trang, vừa nhìn vừa lấy sách làm quạt, tóc mái theo gió mát bay bay.

Tất cả đều rất có dáng vẻ của thiếu niên.

Gần đây trong lớp xảy ra nhiều chuyện, hết tranh cử ban cán sự rồi đăng ký hội thể thao, sau kỳ thi kiểm tra chất lượng là ba ngày hội thể thao, sau đó mới nghỉ lễ Quốc Khánh.

Khổng Sa Địch muốn tranh cử vị trí ban cán sự văn nghệ, Tống Tử Kỳ thì muốn tranh cử ban cán sự thể dục.

Cấp ba là thời điểm ai ai cũng muốn tranh cử vào một chức vị nửa vời trong lớp, thuận tiện kiểm tra năng lực lãnh đạo cũng như khả năng quản lý tổ chức, chứ như chức vụ lớp trưởng bí thư rồi lớp phó học tập này, vừa nhiều chuyện lại phức tạp.

Thế là ban cán sự văn nghệ cùng ban cán sự thể thao trở thành chức vị hấp dẫn.

Tống Tử Kỳ lôi kéo Chu Tư Việt cùng với cậu ta tham gia tranh cử vị trí ban cán sự thể thao, thế nhưng lại bị Chu thiếu gia cười giễu cho qua, mà suy nghĩ một chút cũng phải, Chu thiếu gia làm sao có thể tranh cử vị trí đó chứ. Cậu vốn không cần kiểm tra khả năng lãnh đạo của mình, cậu giống cha mình, trời sinh có tính lãnh đạo, nhưng hết lần này tới lần khác lại không chịu câu nệ trói buộc.

Khổng Sa Địch lại lôi kéo Đinh Tiện: “Tiện Tiện, tớ cảm thấy cậu nên thử đi tranh cử vị trí lớp phó học tập đi, không thì bí thư đoàn hay ủy viên kỷ luật đều được.” Nói rồi cũng không chờ cho Đinh Tiện trả lời, trực tiếp để Tống Tử Kỳ viết tên luôn.

“Không muốn mà —— “

Giọng của cô vừa lớn vừa chói tai, cứ như bị người ta đạp phải đuôi chó vậy, ngay cả Chu Tư việt đang đọc sách cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn cô, “Ai lại đạp phải đuôi của cậu à?”

Đinh Tiễn giờ mới lấy lại tinh thần, chậm rãi nói với Khổng Sa Địch: “Đừng viết, tớ không muốn làm đâu.”

Mặc dù biết nơi đây không phải là ngôi trường lộn xộn như Diên Bình, nhưng mà cô chỉ muốn yên ổn học tập, quả thật không muốn thân mang chức vụ nào hết.

Khổng Sa Địch bị cô gào vào mặt thì sửng sốt, đầu óc xoay chuyển chậm, một lúc sau mới a a phản ứng lại, bảo Tống Tử Kỳ gạch tên.

Chu Tư Việt nhìn Đinh Tiễn như có chiều đăm chiêu.

Tiểu cô nương tâm tư tinh tế, nhận thấy có người nhìn sang, ánh mắt hai người chạm nhau trong không khí, rồi lại rất ăn ý đồng thời xoay đi.

Trên bục giảng nháo nháo hò hét bắt đầu tranh cử vị trí ban cán sự.

Tống Tử Kỳ dễ dàng được nhiều phiếu chọn. Chức vụ ban cán sự thể dục, thiếu niên đứng trên bục giảng ném cái nhìn quyến rũ về phía Chu Tư Việt, không biết lúc trước hai người này đưa ra chủ ý gì.

Từ xưa đến nay văn-thể đã là một nhà, sau khi Tống Tử Kỳ có được vị trí ban cán sự thể dục, Khổng Sa Địch càng gấp gáp muốn có được chức vụ ban cán sự văn nghệ này.

Kết quả nửa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim*.

(*Khi một người được gọi là Trình Giảo Kim thì ý chỉ đó là kẻ phá đám.)

Dương Thuần Tử trước nay vốn không nói nhiều trong lớp bỗng nhiên xin làm ban cán sự văn nghệ.

Nếu Chu Tư việt là hotboy của lớp, vậy thì Dương Thuần Tử chính là hotgirl rồi.

Cô gái này cũng được coi như là bản sao nữ của Chu Tư Việt, thi đầu vào là bảy trăm lẻ một, chơi dương cầm ở cấp độ mười, dáng dấp xinh đẹp, thật ra thì không thể nói là quá mức đẹp được, dĩ nhiên là nếu tính luôn cả mấy định ngữ đằng trước.

Cô nàng hẳn là học bá trong top xinh đẹp.

Đinh Tiễn vẫn cho rằng Khổng Sa Địch là người đẹp nhất trong lớp, với điều kiện tiến quyết là nếu như Khổng Sa Địch không nói gì, chứ hễ nói chuyện thì lập tức còn không bằng một nửa người khác.

“Dương Thuần Tử và Khổng Sa Địch, cậu chọn ai?”

Đinh Tiễn hỏi Chu Tư Việt đang ngồi một bên múa bút viết bài.

“Chọn cái gì?”

Chu Tư Việt rõ ràng không chú ý tới, chỉ lo giải toán.

Đinh Tiễn hít sâu một hơi, gõ lên mặt bàn bên cậu: “Tranh cử ban cán sự đấy, dù gì cậu cũng nên có niềm vinh dự tập thể chứ.”

Chu Tư Việt buồn cười nhìn cô: “Cậu có vinh dự tập thể như thế thì vì sao không đi tranh cử đi? Cậu đi tranh cử đi, tôi chọn cậu.”

“Chọn tôi làm gì!”

Con nai nhỏ đang chạy loạn trong lòng, cô chột dạ lại vội vàng nói.

“Bởi vì cậu ngốc.”

“…”

“Bây giờ là đang chọn giữa Sa Địch với Dương Thuần Tử.”

Thiếu niên suy nghĩ một chút, đưa ra câu trả lời: “Dương Thuần Tử.”

Đinh Tiễn bỗng im lặng.

Khổng Sa Địch sẽ không vì Chu Tư Việt không chọn mình mà cảm thấy khổ sở, nhưng Đinh Tiễn lại vì Chu Tư Việt chọn Dương Thuần Tử mà trong lòng thấy đắng chát.

Trong lúc đó.

Ngay khi Chu Tư Việt nhìn Dương Thuần Tử nhiều hơn một cái, Đinh Tiễn yên lặng cúi thấp đầu xuống, sau đó cảm nhận sâu sắc rằng mình cũng những người này chênh lệch quá nhiều, người như Chu Tư Việt, làm sao có thể thích mình chứ.

Có lẽ, cho dù cậu ngồi ngồi cùng bàn với ai cũng sẽ đối xử như vậy.

Có lẽ, ba năm sau, cô sẽ đi Hàng Châu, còn cậu thì ở lại Bắc Kinh.

Và rồi những gì đã diễn ra ở đây, hệt như một giấc mộng Nam Kha của thanh xuân tươi đẹp, cuối cùng lại bị thời gian đốt cháy thành không tưởng.

Bất chợt Đinh Tiễn bắt đầu xem kỹ chính mình.

Suýt nữa nữa cô đã quên mất bản thân nên làm cái gì, rốt cuộc cô vẫn khác Chu Tư Việt, cậu có một bầu trời rộng lớn, cậu lại tự do tự tại, trời sinh tính tình thoải mái, Thanh Hoa Bắc Đại đang vẫy tay chào đón cậu.

Mà còn cô, nhất định không bước vào được cuộc sống của cậu.

Điều đó là chắc chắn.

Nhận rõ được điểm này, Đinh Tiễn bỗng nhiên phấn chấn lại, không nhịn được lấy tay vỗ vào đầu mình tự nói.

“Trước đó mày làm cái gì vậy chứ!”

Chu Tư Việt liếc cô, cười trêu chọc: “Đầu óc đã không được linh hoạt cho lắm rồi, còn đánh nữa thì có muốn thi đại học không đấy.”

Đinh Tiễn không ngẩng đầu lên: “Thi chứ, đương nhiên phải thi.”

Chu Tư Việt: “Đã nghĩ xong là sẽ thi vào đâu chưa?”

“Hàng Châu, vẫn vậy không thay đổi.”

Chu Tư Việt lắc đầu một cái: “Trẻ nhỏ không dễ dạy.”

“Chẳng lẽ người người thi vào Thanh Hoa mới dễ dạy à?”

Chu Tư Việt thấy Đinh Tiễn nghiêm túc thì lập tức thôi cười, lật sách, thờ ơ nói: “Tôi chỉ nói đại thôi, cậu muốn thi vào đâu thì thi, tôi không có ý kiến.”

Bất chợt thời gian sau đó lại khôi phục bình thường.

Chu thiếu gia vẫn như cũ ung dung đọc sách của mình, Đinh Tiễn tiếp tục vùi đầu vào toán, tan học lại như bình thường cùng Khổng Sa Địch tay trong tay đi nhà vệ sinh, dáng dấp của Khổng Sa Địch luôn khiến nhiều nam sinh lớp khác chú ý nhiều.

Còn Đinh Tiễn chẳng khác gì tiểu nha đầu theo sát người cô nàng.

A quên nói nữa, vị trí ban cán sự văn nghệ của Khổng Sa Địch bị Dương Thuần Tử giành mất rồi.

Mặc dù trên mặt Khổng Sa Địch không biểu lộ gì, nhưng Đinh Tiễn có thể cảm thấy không những cô ấy không vui vẻ mà còn sinh ra địch ý đối với Dương Thuần Tử.

Tâm tư giữa nữ sinh đặc biệt nhạy cảm, chỉ cần một cái liếc mắt là đã biết hai người họ không hợp nhau, nhưng với chuyện này thì cánh nam sinh lại chẳng tài nào hiểu nổi, giống như bên này sắp đánh nhau tới nơi rồi, mà bên kia còn ngu ngơ chạy lại hỏi, các cậu đang làm gì vậy?

Dĩ nhiên, Dương Thuần Tử chẳng hề để địch ý của Khổng Sa Địch vào mắt,người ta vẫn cứ như nữ thần mùa xuân, từ trong sương mù và gió bước ra, tình cờ gặp nhau trên đường thì gật đầu nhìn nhau cười một tiếng, sau đó như tiên nữ nhẹ nhàng lướt qua.

Khổng Sa Địch ở bên này đã muốn cắn nát hàm răng, phun ra hai chữ: “Vờ vịt.”

Vờ vịt chỗ nào?

Đinh Tiễn cảm thấy cô ấy rất tự nhiên, tự nhiên như tiên nữ thật từ trên trời bay xuống vậy, thế nên cô vỗ vai Khổng Sa Địch, khuyên nhủ: “Ghen tị sẽ khiến bản thân xấu đi.”

Khổng Sa Địch bị dọa ôm mặt: “Có thật không?”

Đinh Tiễn nhìn bóng lưng của Dương Thuần Tử, nghiêm túc gật đầu: “Thật.”

Khổng Sa Địch chợt nắm hai vai cô, vô cùng chân thành nói: “Nói thật, tớ cảm thấy nếu cậu chưng diện lên, cũng không đến nỗi khó coi.” Nói xong lại nhìn khuôn mặt cô chăm chú: “Thật luôn, trán cậu có hơi cao, thử để mái che đi xem, cậu thấy thế nào? Cuối tuần chúng ta đi cắt tóc nhé?”

Nói trắng ra chính là muốn rủ cô cùng đi cắt tóc mà thôi.

“Muốn tớ đi cắt tóc cùng cậu thì cứ nói thẳng, có điều cuối tuần này phải giúp em trai học thêm, không thể đi được.”

Khổng Sa Địch ôm tay cô nũng nịu: “Sao lần tớ tìm cậu cũng không có thời gian thế.”

Đinh Tiễn thấp giọng nói: “Thật sự không có thời gian.”

“Được rồi.” Khổng Sa Địch thất vọng nói: “Vậy tớ chỉ có thể tìm bạn cũ thôi, nhưng mà điều tớ nói là sự thật, cậu cũng dễ thương lắm đấy, chỉ là trán hơi cao thôi, đầu thì hơi to, có điều che đi thì trông sẽ đẹp lắm.”

Đinh Tiễn nào dám cắt tóc mái, cũng không dám có ý nghĩ này trong đầu, chỉ cần đụng vào một cọng tóc trên đầu thì Diệp Uyển Nhàn sẽ liều mạng với cô.

“Thầy bói nói đầu to sau này sẽ làm quan, không thể che lại.”

Khổng Sa Địch bị cô chọc cười khúc khích, “Cậu còn tin cái đó à?”

Hai người quay lại lớp, Chu Tư Việt vẫn như bình thường lười biếng dựa vào lưng ghế nói chuyện với Tống Tử Kỳ.

Đinh Tiễn mới vừa ngồi xuống thì một tờ giấy được đưa sang, định thần nhìn lại —— bản đăng ký hoạt động thể thao.

“Là sao?”

Chu thiếu gia bắt chéo hai chân: “Thì đăng ký thôi.”

Lớp ba có ít nữ, chỉ có được mười mấy người, mỗi người phải đăng ký hai hạng mục thì mới đủ, Đinh Tiễn biết rõ không thể kéo cả lớp tụt lại phía sau, cô cầm tờ đăng ký cả nửa buổi, cuối cùng tìm hai hạng mục có thể tham gia.

Nhảy xa với nhảy cao.

Vừa viết xong thì thấy Dương Thuần Tử từ phía trước đi tới, đưa hai tờ giấy cho Chu Tư Việt.

“Cậu và bạn cùng bàn điền cả đi.”

Sau đó, Đinh Tiễn thấy Chu Tư Việt bỗng đặt hai chân xuống.