Với hiểu biết về anh ta trong một năm qua, Đinh Tiễn không hề tin rằng, Tô Bách Tòng lại đột nhiên chạy từ Thượng Hải đến Bắc Kinh chỉ để đi tham quan Thanh Hoa một cách khó hiểu như thế.

Tô Bách Tòng hơn cô mười tuổi, trong một năm qua, hay nói là trong gần hai mươi năm qua, Tô Bách Tòng là người nhìn rõ thế sự nhất mà cô từng gặp, hơn nữa lại còn chỉ dạy rất thú vị. Lúc học lại cũng từng xảy ra mâu thuẫn với người khác, nhưng do tính cô ẩn nhẫn, không thích tranh chấp, nhẫn nhịn nhiều rồi cuối cùng cảm thấy oan ức, không có cách nào kể lể, thế là Tô Bách Tòng biến thành thùng rác của cô, lần nào anh ta cũng rất kiên nhẫn, hướng dẫn cô làm lấy ra được chính xác tin tức trọng tâm từ những lời khó nghe của người khác, rồi chuyển hóa thành thông tin hữu hiệu, có lỗi thì phải sửa, không có lỗi cũng cần cố gắng thêm.

Con người khi đang tức giận sẽ có thái độ công kích với tất cả mọi người, nhưng hiếm thấy ở đây là, khi anh ta nói chuyện, Đinh Tiễn lại nghe lọt, nhưng cũng có lúc tâm tình anh ta không được tốt, khi đàm phán thất bại, lần đó Đinh Tiễn gọi điện cho anh ta, Tô Bách Tòng vừa mệt nhọc quay về từ New York, không ký được hợp đồng, tâm trạng rất tệ, cả người toàn mùi rượu, nói cũng nặng lời: “Nói thì nói bảy phần, nghe thì nghe ba phần, đến đạo lý này mà em còn không hiểu hả?”

Hiếm khi thấy giọng điệu mất kiên nhẫn như thế, Đinh Tiễn sững sờ, song lại nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, ờ một tiếng rồi cúp máy.

Đợi hôm sau Tô Bách Tòng tỉnh rượu, ngồi trên giường mù mờ nhìn nhật ký cuộc gọi, từ từ nhớ lại giọng điệu tối qua của mình, phiền muộn day day huyệt thái dương, trong ngày hôm đó lập tức từ Thượng Hải bay đến Bắc Kinh, cố ý dẫn tiểu cô nương ra ngoài ăn bữa cơm, xin lỗi người ta.

Kỳ thực Đinh Tiễn rất hiểu, là ai cũng sẽ có lúc tâm tình không tốt, bèn gật đầu nói không sao, em hiểu. Hoàn toàn coi anh ta là trưởng bối đáng tin cậy.

Trước ngày Thanh Hoa khai giảng một ngày, Tô Bách Tòng lại gọi điện từ Thượng Hải đến, nói với cô phải hưởng thụ cuộc sống đại học vui vẻ vào, đừng lãng phí quan hệ giao thiệp này.

Đinh Tiễn đùa lại anh ta, đến đâu cũng chỉ biết có tiền, mở rộng quan hệ.

Tô Bách Tòng cười nhạt một tiếng, được rồi, giờ đang trong thời kỳ phản nghịch nên anh có thể hiểu, đợi đến khi em tốt nghiệp sẽ biết lời anh nói quan trọng đến đâu.

Đinh Tiễn cười cười không tỏ ý, nhưng không thể phủ nhận là anh ta rất biết kinh doanh, trong thời gian một năm qua, Diệp Thường Thanh nói anh ta lại đổi hai chiếc xe một căn nhà, thế nhưng lại không có bạn gái, trước khi cúp máy cô còn thành khẩn khuyên anh ta, chuyện của em không cần ngài quan tâm, ngài vẫn nên tự tìm bạn gái trước đi đã.

Tô Bách Tòng cười mắng: Anh đây nghe không quen kiểu nói chuyện của người Bắc Kinh các em, đừng có ngài này ngài nọ, cũng đừng gọi anh như thế hệ ông nội em nữa, anh đây chỉ mới hai mươi chín, chỉ lớn hơn em mười tuổi.

Đinh Tiễn khăng khăng, không được, đây là tôn kính.

Bỗng đầu dây im lặng một hồi, rồi đột nhiên Tô Bách Tòng nói: Tiễn Tiễn, anh cho phép em khỏi tôn kính anh.

Một người đàn ông bắt đầu dung túng một phụ nữ là có ý gì? Giống như Chu Tư Việt, hồi cấp ba chiều cô vô điều kiện để mặc cô tùy hứng tự do, tranh cãi vô lý, chẳng lẽ đây là khả năng đặc biệt của đàn ông ư?

Dĩ nhiên, hồi đó Chu Tư Việt còn chưa đủ để xưng là đàn ông.

Nhưng cậu trưởng thành hơn bạn cùng lứa rất nhiều.

Đinh Tiễn vội cúp máy, một thời gian dài sau đó không liên lạc với anh ta nữa.



Mục tiêu như Tô Bách Tòng quá nổi bật, dáng người cao ráo, âu phục giày da, đi trong sân trường chính là tinh anh của tinh anh thành công, thu hút rất nhiều ánh mắt, Đinh Tiễn sợ gặp người quen nên chỉ toàn đi theo sau anh ta cúi đầu bước đi, muốn nhanh chóng đi tham quan xong để còn dẫn anh ta đi.

Kết quả Tô tiên sinh không chỉ từ tốn đi dạo, mà còn nhắc đến bài tản văn “Trăng Sáng Đầm Sen” mà năm xưa Chu Tự Thanh đã viết ở trong vườn Thanh Hoa.

Đinh Tiễn thấp giọng hỏi: “Có đúng anh tốt nghiệp tiểu học không thế?”

Cô nhớ anh ta từng bảo mình sinh ra ở một xã nghèo phía Nam, vì không có tiền đi học nên từ cấp một đã phải thôi học giúp nhà làm việc, mười sáu tuổi bắt đầu đi làm ở bên ngoài, từ lúc đó mới bắt đầu leo lên đến ngày hôm nay. Nhưng trước lời nói và việc làm của anh ta, Đinh Tiễn luôn duy trì thái độ nửa tin nửa ngờ.

Tô Bách Tòng nhìn cô: “Anh không giống à.”

Đinh Tiễn cúi đầu: “Không giống.”

Nắng ráng chiều phẩy nơi không trung thành đuôi phượng hoạng lửa, cả một vùng trời nhuộm trong biển đỏ, nơi lùm cây ánh lên sắc vàng chói mắt.

Đi được chừng nửa đường.

Tô Bách Tòng bị người ta gọi với lại, Đinh Tiễn quay đầu, thì ra là Hình Lộ Phi.

Hình Lộ Phi cũng ngạc nhiên nhìn Đinh Tiễn, rồi lại nhanh chóng nhìn về Tô Bách Tòng, “Chào Tô tiên sinh, không ngờ là anh thật!”

Tô Bách Tòng nhìn Đinh Tiễn, sau đó mỉm cười lễ độ đáp Hình Lộ Phi: “Chào cô.”

Năm ngoái khi Hình Lộ Phi tham gia Super Girl, cô từng gặp Tô Bách Tòng ở sau cánh gà, lúc ấy Tô Bách Tòng cùng mấy nhà tài trợ vừa họp xong đi ra, đàn ông trẻ tuổi lại anh tuấn galant đã lập tức khiến tất cả các cô gái đều chú ý.

Sau đó nhà tài trợ mời tất cả thí sinh lọt vào vòng trong cùng đi ăn, trên bàn tiệc, Hình Lộ Phi kính Tô Bách Tòng mấy ly, cô nàng gan lớn cũng rất dám uống, mới hai mươi tuổi nhưng không hề hốt hoảng, thậm chí còn giúp Tô Bách Tòng cản mấy ly, cũng coi như để lại ấn tượng.

Đinh Tiễn đi lên chào hỏi trường: “Chào chị Hình.”

Hình Lộ Phi gật đầu rồi quay sang Tô Bách Tòng: “Vừa nãy trên đường còn không dám nhận, sao anh lại xuất hiện ở đây chứ?”

Kỳ thực trước kia khi Hình Lộ Phi định xin tài trợ cho câu lạc bộ hoạt hình máy tính thì định liên lạc với Tô Bách Tòng, thế nhưng lại không được hồi đáp.

“Đến thăm em gái nhỏ.”

Tô Bách Tòng thản nhiên nói.

Hình Lộ Phi sáng tỏ, ngạc nhiên nhìn Đinh Tiễn: “Thì ra em là bạn của Tô tiên sinh à? Thật khéo quá, cô ấy cũng là đàn em trong câu lạc bộ của chúng tôi.”

Tô Bách Tòng nhướn mày, hứng thú hỏi: “Câu lạc bộ gì?”

“Câu lạc bộ hoạt hình máy tính.” Đinh Tiễn đáp.

“Đinh Tiễn, chị vừa hẹn đi ăn với Kê Hàng, hay là em và Tô tiên sinh đi cùng nhé?”

Đây là mệnh lệnh của Hình Lộ Phi, Đinh Tiễn nghe rõ và cũng biết Hình Lộ Phi có ý gì, nhưng quả thật Đinh Tiễn không hề muốn kéo mạng lưới quan hệ của Tô Bách Tòng vào trong trường, hơn nữa Hình Lộ Phi và Kê Hàng đều là bạn học của Chu Tư Việt, càng không hy vọng có liên quan đến Chu Tư Việt.

Nhưng Hình Lộ Phi là kiểu người, nghe lời thì chị bảo vệ em, còn không nghe lời thì cũng đừng trách chị làm khó dễ em.

Nếu như ánh mắt có thể giết được người, thì hẳn bây giờ Đinh Tiễn đã chết một trăm lần rồi.

“Hay là hôm nay thôi đi.”

Đinh Tiễn nhỏ giọng nói, nhưng vừa dứt lời, quả nhiên Hình Lộ Phi trợn tròn hai mắt, “Cái gì?”

Không tưởng tượng nổi, Đinh Tiễn bình thường dễ thương lượng là thế mà lại từ chối cô nàng ngay trước mặt Tô Bách Tòng.

Cuối cùng vẫn là Tô Bách Tòng mở miệng giảng hòa: “Thế này đi, để anh mời khách, các em chọn chỗ đi, mọi người cùng ăn chung.”

“Được! Để tôi gọi điện cho Kê Hàng, bảo cậu ta thêm hai ghế.”



Địa điểm ăn là ở Án Minh hiên, trong phòng bao nhỏ.

Đinh Tiễn đi theo Hình Lộ Phi vào cửa, Kê Hàng đang đứng gọi điện trước cửa sổ, thấy người đi vào thì nói anh, “Ừ, ở 302. Được, đến thì gọi, tôi cúp máy trước.” Sau đó nhét điện thoại vào trong túi, xoay người lại nhiệt tình chào hỏi Tô Bách Tòng, “Chào anh chào anh.”

Suy cho cùng vẫn là đàn ông được năm tháng gột rửa, Tô Bách Tòng điềm tĩnh lễ phép cúi người, “Còn có bạn à?”

Kê Hàng gật đầu rồi gãi đầu, “Đúng, còn một người nữa, ba người chúng tôi đã hẹn cùng ăn rồi, không ngờ lai có anh đến, anh sẽ không ngại nếu ăn cùng chứ?”

Bình thường, Đinh Tiễn cảm thấy cậu ta chững chạc mạnh mẽ hơn con trai cùng lứa nhiều, nhưng giờ so ra, vẫn còn non lắm.

Tô Bách Tòng cười: “Dĩ nhiên.”

Mười phút sau, người cuối cùng cũng đã đến.

Cửa phòng bao được đẩy ra, có người xoa đầu đi vào, vẻ mặt mệt mỏi hệt như vừa tỉnh ngủ.

Đinh Tiễn bất giác cúi đầu nhìn giờ, sáu giờ tối.

Hai mắt thâm đen, hẳn tối qua lại thức đêm rồi.

Hình Lộ Phi vẫy tay với cậu, vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh mình: “Chu Tư Việt, ngồi đây này.”

Chu Tư Việt đóng cửa lại, từ từ lấy lại tinh thần, vừa ngẩng đầu lên thì sửng sốt, ngón tay thon dài trắng bóc đang cào tóc khựng lại, ánh mắt quét nhanh qua mặt Đinh Tiễn, rồi dừng trên mặt Tô Bách Tòng ngồi cạnh, sau đó lại quay về mặt Đinh Tiễn, cuối cùng thôi nhìn, khôi phục vẻ lạnh lùng.

Kéo ghế ra phanh chân ngồi xuống không nói câu gì, không hiểu sao Đinh Tiễn lại thấy được sự kiêu ngạo trong xương cốt trước kia của cậu.

Đầu tiên là Hình Lộ Phi giới thiệu với Tô Bách Tòng: “Đây là bạn tốt của tôi và Kê Hàng, Chu Tư Việt.”

Tô Bách Tòng khẽ mỉm cười, gật đầu, “Chào cậu.”

Rồi Hình Lộ Phi nói với Chu Tư Việt: “CEO của tập đoàn Khoa học Công nghệ Xích Mã, tiên sinh Tô Bách Tòng.”

Chu Tư Việt nhếch môi, “Rất vui được gặp.”

“Đây là Đinh Tiễn, đàn em năm nhất của bọn tôi.”

Từ khi vào cửa Đinh Tiễn không hề nói một lời, đoán chắc cậu cũng không muốn nhận nhau, còn định theo cậu giả vờ không biết, ai dè lại nghe thấy Chu Tư Việt dựa vào ghế, thờ ơ nói: “Có quen biết.” rồi nhanh chóng liếc nhìn cô.

Hình Lộ Phi à à, nhìn sang Đinh Tiễn: “Người em quen đúng là không ít nhỉ.”

Đinh Tiễn nhìn chằm chằm Chu Tư Việt, nói: “Vâng, trước kia là bạn cùng lớp.”

Vừa dứt lời, Chu Tư Việt nhếch môi cười giễu cợt.

“Cũng học ngành máy tính cả à?” Tô Bách Tòng nói xen vào.

Hình Lộ Phi biết rất rõ, hiện tại Xích Mã đang dẫn đầu trong ngành công nghiệp máy tính Internet, Tô Bách Tòng lại là thương nhân thích mạo hiểm, hơn nữa, nghe nói tiền thưởng một năm của kỹ sư cao cấp ở Xích Ma ít nhất lên đến năm trăm ngàn.

Nghe nói trong tay Tiền Bùi có một hạng mục đang khai phá, biết bao người đều thèm khát được chia một mẩu từ miếng bánh ngọt trên bàn anh ta, nếu có thể gia nhập vào đoàn đội của anh ta, đừng nói là tiền lương hằng năm hăm trăm ngàn, mà dù chỉ có một trăm ngàn thì họ cũng cam chịu đi theo.

Hình Lộ Phi vội nói: “Tôi ở Khoa Tính lớp 6-5, Kê Hàng lớp 6-4, Tư Việt lớp 6-1.”

Tô Bách Tòng tỏ vẻ nghi ngờ với con số lớp học, nhìn sang Đinh Tiễn.

Đinh Tiễn như cô nàng thư ký, lập tức giải thích: “Khoa Khoa học Máy tính gọi tắt là Khoa Tính, tổng cậu có sáu lớp, sắp từ 0 đến 5, còn 6 là chỉ khóa học, năm nay em nhập học, chính là lớp 7-3.”

Tô Bách Tòng: “Có cả lớp 0 à?”

Đinh Tiễn gật đầu: “Đó là lớp thí nghiệm, lúc nhập học sẽ thi chia lớp một lần, top bốn mươi người sẽ vào lớp 0, gọi tắt là lớp Diêu*, lớp Diêu liên kết với Viện Trao đổi Thông tin, không thuộc khoa Khoa học Máy tính.”

(*Lớp Diêu là lớp thí nghiệm Khoa học Máy tính của đại học Thanh Hoa, do viện sĩ Diêu Kỳ Trí tạo dựng vào năm 2005.)

“Các em đều là trụ cột của tổ quốc tương lai đấy.”

Hình Lộ Phi cười: “Chắc chắn không địch lại nổi Tô tiên sinh rồi.”

Hình Lộ Phi ra ngoài lấy hai chai rượu từ nhân viên phục vụ, Tô Bách Tòng lại gọi hai chai nước cốt dừa cho hai cô gái, vô cùng phong độ lịch sự, có điều Hình Lộ Phi từ chối, khăng khăng muốn cùng uống rượu với anh ta.

Đang ăn uống vui vẻ, Hình Lộ Phi làm như vô tình nhắc đến chuyện tài trợ, nhưng đều bị Tô Bách Tòng đáp qua loa rồi thôi, người nào người nấy đều tinh ranh, âm thầm thử thăm dò lẫn nhau qua lời nói, nhưng với thương nhân Tô Bách Tòng kinh doanh đã mười mấy năm chưa hề thua thiệt mà nói, hai người này chính là thịt trên bàn, mặc cho người ta xẻ thịt.

Cả quá trình, Đinh Tiễn chỉ biết vùi đầu ăn cơm.

Chu Tư Việt ngồi dựa vào ghế không nói một lời, trò chuyện đến ngành nghề, thỉnh thoảng mới xen vào đôi câu chứ không như trước nữa, không còn là cậu thiếu niên từ nam đến bắc ai cũng có thể tán gẫu.

Chợt trong bát có thêm một miếng cá, bên tai nói: “Sao chỉ ăn rau mãi thế?”

Bỗng Đinh Tiễn ngẩng đầu, bốn người trên bàn đồng loạt nhìn cô, còn cô, theo bản năng đưa mắt nhìn Chu Tư Việt ngồi đối diện, chạm vào tròng mắt đen láy, ngập tràn giễu cợt lại lạnh lùng, tay đặt trên bàn, cầm chiếc ly trong suốt.

Mà ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng lại vô ý thức vuốt khẽ thành ly.

Đinh Tiễn vùi đầu, “Cám ơn.”

Hình Lộ Phi nhìn Kê Hàng, cảm thấy quan hệ này rất thâm sâu.

Rượu quá tam tuần, Tô Bách Tòng cởi âu phục ra vắt lên ghế, tay chống bàn, tiếp tục chuyện trò với Hình Lộ Phi, lại lần nữa nói đến vấn đề tài trợ.

Đinh Tiễn đứng dậy đi vệ sinh.

Đợi người khuất dáng sau cánh cửa, Hình Lộ Phi nhìn sang Tô Bách Tòng, trong ánh mắt là nụ cười yêu kiều, nắm chắc mười phần: “Có một câu hỏi, có hơi tò mò.”

“Cô nói đi.”

“Tô tiên sinh và đàn em của bọn tôi có quan hệ gì?”

Tô Bách Tòng thẳng thắn: “Cậu cô ấy là bạn tốt của tôi.”

“Nhìn có vẻ Tô tiên sinh rất thích em ấy.”

Tô Bách Tòng cười vẻ bâng quơ: “Đúng thế, tôi rất thích cô ấy, đợi cô ấy tốt nghiệp xong sẽ mời đến công ty tôi. Dĩ nhiên nếu mấy người muốn tới, tôi cũng nhiệt liệt hoan nghênh, có điều nếu so với cô ấy thì vẫn thêm một thủ tục.”

Ý tứ trong câu đã quá rõ, Đinh Tiễn tốt nghiệp xong là có thể vào thẳng Xích Mã, hẳn nha đầu này đã tu luyện có phúc mấy đời rồi.

Hình Lộ Phi chi miệng cười, “Chỉ thêm một thủ tục thôi à?”

“Mấy người là bạn của Tiễn Tiễn, dĩ nhiên có thể miễn vòng loại.”

Được lắm.

Vẫn là anh ta tinh ranh, làm gì có ai không thi qua vòng loại? Không làm hại lợi ích của mình, lại vừa vặn cho Đinh Tiễn mặt mũi, giúp tiểu nha đầu này tăng thể diện, xây dựng uy tín trước mặt bạn học, lại vừa chỉ ra quan hệ mập mờ của hai người họ, để đàn ông đang ngồi đây phải biết khó mà lui.

Bàn về làm người, chẳng ai bằng được Tô Bách Tòng.

Không biết từ lúc nào mà bên ngoài đã có mưa nhỏ rơi tí tách, trong màn đêm không thấy rõ ánh trăng, gió ào ào thổi đến chẳng chút kiêng dè, một luồng giá rét từ đối diện quét qua da thịt cô, người đi đường lưa thưa chẳng mấy ai, hạt mưa càng lúc càng lớn, như những chuỗi hạt kết thành rèm châu treo nơi khoảng trời cao.

Chu Tư Việt uống khá nhiều nhưng lại không thể hiện ở mặt, thuộc kiểu càng uống càng tỉnh, chỉ có tai là ửng đỏ.

Đến lúc đi ra khỏi khách sạn, người hơi lảo đảo, Đinh Tiễn vội đưa tay ra đỡ, Chu Tư Việt vô thức tính chống cửa, nhưng Đinh Tiễn xông lên kịp thời, nhanh chóng đỡ lấy cậu.

Dưới ánh đèn mờ vàng.

Cậu bỗng quay đầu, chạm vào đôi mắt mờ mịt đầy bịn rịn, khẽ ngẩng đầu sóng sánh nhìn cậu, trong màn đêm triền miên nơi đây, chợt lóe lên ánh nước.

Cánh tay rắc chắc ních đầy sức mạnh cơ thể của đàn ông.

Da trắng nõn nà điểm tô mị lực phong tình của phụ nữ.

Dù bên ngoài ngựa xe như nước, ánh điện lập lòe, trong phòng bao tiệc rượu linh đình, cạn ly đổi chén, nhưng trong cả thế giới đấy, cô lại chỉ nghe thấy mỗi tiếng tim đập điên cuồng của chính mình.

Cô không hiểu, chỉ là nắm tay thôi mà.

Vậy mà mặt cô lại đỏ tới tận mang tai, đến cả thở cũng khó khăn.

Chu Tư Việt cũng không hiểu, chỉ một năm thôi mà.

Tại sao cô lại được người khác nhớ nhung đến rồi.