Một bộ dạng kiêu ngạo kia, khiến An Mộc rối rắm suy nghĩ lại.

Phong Kiêu, không ai trong giới không biết, anh ghét nhất là sử dụng quy tắc ngầm.

Nghe nói, từng có nữ diễn viên Kì Hạ trong tập đoàn FAE, đối với anh yêu thương ôm ấp.

Một người quản lý công ty, có thể đẩy người diễn viên đi, trong đó tiêu tốn sức người sức của nhiều vô số kể.

Người bình thường, cho dù thật sự chán ghét đối phương, cũng muốn suy xét lợi ích của công ty, công chúng trước mắt, giữ gìn hình tượng của người diễn viễn này.

Nhưng Phong Kiêu lại bốc đồng, ở trước mặt mọi người, nói ra những lời ác độc mắng đối phương không sạch sẽ, là kĩ nữ.

Một loạt hành động này, ảnh hưởng trực tiếp tới thanh danh của người diễn viên này, từ đó hình ảnh tụt dốc không phanh.

Mà trải qua chuyện này, Phong Kiêu âm tình bất định, tính cách khó đoán cũng theo đo truyền ra ngoài.

Nhưng mặc dù như vậy, vẫn có những ngôi sao nhỏ lên kế hoạch chinh phục anh, nhưng cuối cùng họ đều quay lại.

Cho nên--

Hiện tại Phong Kiêu, rõ ràng là đang làm khó người!

Như vậy.. uống, hay không uống?

Thân là tổng tài FAE, dù sao người đàn ông này không có chuện nói gì mà không có tính toán chứ?

Nghĩ đến cơ hội này và số tiền lớn cần có để lấy lại doanh nghiệp của An thị, An Mộc tiến lên, một tay cầm lấy cái chai, ngẩng đầu lên, trực tiếp đổ vào miệng!

Người đàn ông ở trên sôfa, nhìn thấy rõ ràng hành động của người phụ nữ, nhưng cả người anh trở nên lạnh lùng và xấu xa!

Anh nhìn An Mộc từ trên xuống dưới.

Khuôn mặt An Mộc, thuộc loại đặc biệt kinh diễm.

Ngũ quan xinh xắn, nhan sắc rất sâu, môi màu đỏ thẵm, mũi thẳng tắp, đặc sắc nhất chính là đôi mắt phượng bay lượn, giống như mang theo ánh sáng của cả thế giới, nhăn mày cười gian, mị hoặc mười phần!

Hôm nay cô mặc chiếc váy màu vàng nhạt, lộ ra làn da trắng nõn nhẵn mịn.

Cô đi một đôi xăng đan màu trắng cao sáu phân, chân không đi tất, ngón chân tròn trịa trông giống cái bánh trôi, rất dễ thương.

Ánh mắt Phong Kiêu dài hẹp tà mị.

Không nghĩ tới vật nhỏ này tháo lớp trang điểm, đúng là sắc nước hương trời, hại nước hại dân!

Đúng vậy, An Mộc nói câu đầu tiên, Phong Kiêu liền nhận ra cô đến.

Nhưng để có được một vai diễn nào đó, người phụ nữ này định phó mặc cho người khác?

Cô đã quên lời đe dọa hôm trước rồi phải không?

Hơn nữa uống một chai Vodka như vậy, dạ dày của cô chịu được sao?

Người phụ nữ này----nghĩ điên rồi sao!

Phong Kiêu tức giận tăng cao, đời này chạm vào người phụ nữ này, cũng không nghĩ đến cô dơ bẩn như vậy!

Ở Phong gia, xảo trá tai quái, nói dối hết bài này đến bài khác.

Mà hiện tại, vì để nổi danh, thế nhưng không biết xấu hổ đắm mình, tự đề cử mình!

Thấy cổ họng nuốt xuống không ngừng, Phong Kiêu đột ngột đứng dậy và dùng một tay lấy chai rượu đi!

Bang!

Chai rượu rơi xuống đất.

An Mộc hô hấp từng ngụm, hương vị trong khoang miệng cay nồng, khiến cổ họng cô đau rát!

Quả nhiên không hổ là rượu mạnh.

An Mộc ngẩng đầu, nhìn về phía Phong Kiêu, ngón tay mảnh khảnh lau rượu còn xót lại trên miệng, ánh mắt bướng bỉnh: "Hiện tại, vai diễn này là của tôi sao?"

Không ngờ, Phong Kiêu hơi nheo mắt lại, một lúc lâu, cong môi, tà ác nói: "Ai nói là của cô?"

An Mộc phẫn nộ: "Anh.."

Trong đôi mắt dài và hẹp của Phong Kiêu lóe lên một tia sáng tối không rõ ràng, "Tôi vừa nói, nếu muốn nhân vật này, uống cạn đi! Bây giờ, cô.. nghĩ lại đi!"

Suy nghĩ lại?

Đồng tử An Mộc co rút lại.

Nha, người đàn ông này đùa giỡn cô!

An Mộc nhăn mày, nhìn chằm chằm Phong Kiêu: "Anh nằm mơ đi".

Nói xong, xoay người, liền đi ra ngoài.