Sẽ có một khoảnh khắc nào đó, bạn đột nhiên cảm thấy nghi ngờ về mối tình suốt hơn mười năm của chính mình.

Khi Giai Khởi gợi ý rằng anh và cô có thể tiến thêm một bước, Thương Ngôn không chỉ không kích động mà anh còn lập tức tỉnh táo lại, nó giống như một lời cảnh cáo, nhắc nhở rằng anh đang không dám thừa nhận sự thật.

Từ nhỏ Thương Ngôn và Lâm Giai Khởi đã là thanh mai trúc mã, mối quan hệ này xuất phát từ việc mẹ anh và Dì Lâm là chị em tốt. Mặc dù mẹ vẫn nói với anh rằng lúc còn rất nhỏ anh từng gặp Giai Khởi ở bệnh viện, nhưng ký ức của Thương Ngôn về Giai Khởi chỉ bắt đầu từ khi anh học trung học cơ sở, mẹ của anh muốn anh dạy Giai Khởi học. Trước đó hai người đã gặp nhau vài lần, nhưng anh không nhớ rõ, hồi đó anh không buồn để ý tới cô gái nhỏ xinh xắn như búp bê này. Là một cậu nhóc mười mấy tuổi, anh thích làm một cái đuôi nhỏ, bám theo người cậu mà anh sùng bái hơn.

Dì Lâm nhờ anh dạy Giai Khởi học, đương nhiên anh đồng ý. Sau một tuần, anh đã gặp cả cha và mẹ Giai Khởi, lúc ấy cha của Giai Khởi - chú Phương vẫn làm việc cho cha anh. Thời gian đó, cứ tan học là tài xế sẽ đón anh và Giai Khởi, đưa hai người tới công ty của cha anh. Cha làm việc ở trong phòng, còn anh sẽ làm bài tập của mình trước, sau đó dạy Giai Khởi học. Chờ cha tan làm, mẹ của anh và Dì Lâm sẽ cùng tới đón anh và Giai Khởi, sau đó hai bên ai về nhà nấy.

Đoạn thời gian đó, Thương Ngôn cảm thấy cuộc sống của mình cũng giống như những bài toán trong sách số học, đơn giản nhưng rất thú vị. Anh cảm thấy thật hoài niệm, khi ấy, ngày nào anh và cha mẹ cũng có thể cùng về nhà.

Nhờ những buổi học phụ đạo, Giai Khởi dần bước vào cuộc sống của anh, dù là học tập hay cuộc sống hàng ngày. Giai Khởi là một cô bé đáng yêu, yếu đuối, đơn thuần, ngày ngày Dì Lâm đều cho Giai Khởi ăn mặc như búp bê Barbie, hết sức đáng yêu.

Thương Ngôn thừa nhận, khi đó, sự xuất hiện của Giai Khởi đã thỏa mãn hư vinh trong anh. Bây giờ nghĩ lại, anh đứng là một thằng ngốc thích hư vinh. Giai Khởi là hoa khôi của trường, đương nhiên là cô được rất nhiều người thích, ngày ngày được một cô gái như vậy thân thiết gọi là anh, nói thích anh. Khao khát có em gái trong anh được lấp đầy, anh bắt đầu thương yêu và chăm sóc cho Giai Khởi.

Sau khi tốt nghiệp trung học, Giai Khởi thổ lộ tình cảm với anh. Giai Khởi nói có thể cô sẽ đi du học, giống như một thói quen đột nhiên bị chấm dứt, anh cảm thấy có chút buồn, đêm đó anh đã đồng ý lời tỏ tình của Giai Khởi. Anh từng nghĩ rằng mình thực sự thích Giai Khởi, tình cảm của hai người trải qua nhiều năm, không dễ dàng xóa đi hay thay thế. Mẹ của anh và dì Lâm là bạn tốt nhiều năm, anh và Giai Khởi cũng rất xứng đôi.

Vốn tưởng rằng Giai Khởi sẽ đi du học, nhưng cuối cùng Giai Khởi lại tới Lan Đại. Thương Ngôn không biết Giai Khởi đã làm cách nào để vào được Lan Đại, chỉ là dù không biết nhưng anh vẫn hiểu. Khả năng của Giai Khởi anh biết rõ, Giai Khởi có thể vào được Lan Đại chắc chắn là nhờ quan hệ. Anh vẫn giữ im lặng là vì nếu hỏi Giai Khởi chuyện này thì sẽ khiến cô tổn thương.

Lúc ở trên núi Thiết Lĩnh, thị trấn Bạch Sơn, khi nghe Tiểu Thụ nói vị trí của cô bị người khác dùng tiền đoạt mất, anh chợt có một suy nghĩ khác. Cũng có thể chính Giai Khởi đã cướp mất vị trí của Tiểu Thụ. Ngẫm lại thì khó có thể có được sự trùng hợp như vậy... Chỉ là những suy nghĩ và cảm xúc cứ tích lũy trong lòng, tình cảm của anh dành cho Giai Khởi không còn như lúc ban đầu. Anh cũng biết anh không nên như thế, cho nên hôm nay anh mới dẫn Giai Khởi đi xem bộ phim điện ảnh cô thích.

Kết quả, trong đầu anh đều là hình ảnh Lê Lạc chuyên tâm làm thí nghiệm.

Tình yêu là gì? Thương Ngôn không nhớ bộ phim điện ảnh tối nay nói về chuyện gì, anh chỉ nhớ duy nhất một câu: “ “Thích” cũng giống như tới bờ biển nhặt vỏ sò, tất cả mọi người đều thích nhặt vỏ sò, nhưng nếu như chỉ được nhặt duy nhất một chiếc vỏ sò thì bạn sẽ chọn thế nào? Nhất định là bạn sẽ chọn chiếc vỏ sò mà bạn thích nhất.”

Nhưng mà có nhiều vỏ sò đẹp đẽ như vậy, làm sao biết được đâu là vỏ sò mà bạn thích nhất?

Trong bộ phim đó còn có một câu nói khác, sau khi Thương Ngôn nghe xong cảm thấy có chút xấu hổ, nguyên văn như sau: “Nếu như “Thích” chính là nhặt vỏ sò thì “Tình yêu” chính là —— nếu như bạn đã nhặt được chiếc vỏ sò mà bạn thích nhất, vậy thì phải trân trọng, giữ gìn nó thật tốt, coi nó là chiếc vỏ sò duy nhất của mình. Từ đó phải luôn ghi nhớ, không cần tới bờ biển nhặt vỏ sò nữa, hãy tin tưởng rằng bạn đã tìm được chiếc vỏ sò đẹp nhất, tốt nhất.”

Gió đêm thổi mạnh, lá cây ngô đồng rơi lả tả, cả khu phố buôn bán dường như lập tức trở nên yên tĩnh. Giai Khởi tựa đầu vào trong ngực anh, mùi hương trên người cô quyện vào gió hòa với hơi thở của anh.

Adrenalin (*) vẫn duy trì ở mức bình thường, Thương Ngôn nói với Giai Khởi: “Chúng ta trở về trường học thôi.”

(*) Adrenalin là một hoocmon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.

Giai Khởi mở to mắt nhìn anh, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Thương Ngôn thừa nhận mình chột dạ, anh nói với Giai Khởi: “Chúng ta vẫn còn nhỏ, anh sợ em sẽ hối hận...”

Không ngờ Thương Ngôn lại nói thẳng ra như vậy, trong nháy mắt, mặt Lâm Giai Khởi đỏ bừng, xấu hổ đấm vào ngực Thương Ngôn một cái, sau đó ngẩng đầu lên nói: “...Thương Ngôn ngốc, em sẽ không hối hận.”

Thương Ngôn không nói được gì, cảm thấy mình đúng là tự đào hố chôn mình.

Lâm Giai Khởi không chịu trở về trường học, không chịu về nhà. Hai người, hai lối rẽ, thật sự không có cách nào đi về phía trước, bởi vì trước mặt chính khách sạn Quất Tử của thành phố Lan. Cuối cùng Thương Ngôn vẫn dắt tay Giai Khởi đi vào.

Anh và Giai Khởi đã đủ tuổi, nửa đêm cùng nhau tới khách sạn cũng không hề phạm pháp. Lúc nhân viên lễ tân trả lại thẻ căn cước cho anh và Giai Khởi còn lễ phép mỉm cười, giống như là chúc anh và Giai Khởi có một đêm vui vẻ.

Áp lực cuộn trào trong lòng. Anh là một thanh niên bình thường, đương nhiên anh từng có suy nghĩ về chuyện này, chỉ là anh đã được nhận sự giáo dục tử tế của gia đình, anh hiểu, nếu đêm nay anh cùng Giai Khởi thì Giai Khởi chính là chiếc vỏ sò mà anh nhất định phải mang về nhà.

Nhưng anh thật sự đã tìm được chiếc vỏ sò tốt nhất, thích hợp nhất rồi sao? Đột nhiên Thương Ngôn rất hoảng hốt, loại hoảng hốt này xuất phát từ việc anh không hiểu rõ tình cảm của bản thân. Giai Khởi đang tắm, tiếng nước chảy róc rách dường như cũng đang trút xuống người anh, mặc dù cả người nhếch nhác nhưng lại tỉnh táo vô cùng.

Thương Ngôn đứng thẳng dậy.

Lúc này, nếu không muốn làm tổn thương đến sĩ diện của Giai Khởi, anh chỉ có thể cầu cứu cậu của mình. Lấy điện thoại di động ra, Thương Ngôn gửi cho cậu một tin nhắn ——”Cậu, cậu lập tức gọi điện thoại cho cháu nhé, cảm ơn cậu.”

Chuyện gì thế này? Tạ Uẩn Ninh đang nằm trên giường nghỉ ngơi, trên tay cầm một quyển sách. Anh nhìn tin nhắn Thương Ngôn gửi tới, định lờ đi, nhưng nghĩ một chút vẫn cầm điện thoại lên gọi cho Thương Ngôn.

“Có chuyện gì...” Tạ Uẩn Ninh lười biếng hỏi.

“Cậu, cậu tìm cháu sao!” Thanh âm vui vẻ, phấn khích của Thương Ngôn truyền vào lỗ tai anh, từng tiếng từng tiếng như thét vào màng nhĩ, Thương Ngôn hỏi ngược lại anh: “... Cậu tìm cháu có chuyện gì vậy!”

Anh tìm Thương Ngôn ư? Tạ Uẩn Ninh phản ứng rất nhanh, anh lập tức hiểu ra vì sao Thương Ngôn lại cần anh gọi điện thoại, nếu như không ở trong một tình huống cấp bách, thằng nhóc này cũng sẽ không làm phiền anh vào lúc nửa đêm thế này.

Tạ Uẩn Ninh lật một trang sách, không nhanh không chậm hỏi: “Cháu đang ở đâu?”

“Ở bên ngoài...” Thương Ngôn trả lời anh.

Trong tiếng nước chảy róc rách truyền đến một giọng nữ yêu kiều ngọt ngào: “Thương Ngôn, anh có thể tới giúp em một chút không?”

Lâm Giai Khởi?

Tạ Uẩn Ninh ngước mắt liếc nhìn chiếc đồng hồ điện tử treo phía đối diện, trên màn hình hiển thị nhiệt độ phòng, độ ẩm, cường độ ánh sáng và thứ cơ bản nhất: thời gian ——10 rưỡi đêm.

Bây giờ thì anh đã hoàn toàn hiểu lý do tại sao Thương Ngôn lại cầu xin anh gọi điện thoại cho mình, và hiện tại Thương Ngôn đang ở đâu. Cháu ngoại của anh bây giờ giống như là một côn trùng nhỏ bị dính vào lưới tình, bởi vì không thể đưa ra quyết định cho nên chưa lâm trận đã muốn bỏ chạy.

Thật là phiền, lại có chút buồn cười. Thanh niên bây giờ có thể đáng tin một chút hay không?

Tạ Uẩn Ninh tiếp tục lật một trang sách, giống như là cố ý hành hạ Thương Ngôn ở đầu dây bên kia vậy, anh chậm rãi nói: “Hôm qua cháu gửi xe đạp trong gara của cậu, có phải đã cầm luôn cả chìa khóa gara theo? Cậu cất máy cắt cỏ ở trong đó, bây giờ cháu mau cầm chìa khóa tới cho cậu, sáng sớm ngày mai cậu muốn... cắt cỏ.”

Đúng là Tạ Uẩn Ninh có cất một chiếc máy cắt cỏ đời mới trong gara, đây cũng là đồ vật duy nhất anh có thể nghĩ tới, hai ngày trước, chiếc máy cắt cỏ mới được vận chuyển từ Đức tới đây, anh đang định hai ngày nữa sẽ mang về nhà cho Tạ Phồn Hoa, cho Tạ Phồn Hoa có thêm việc để làm.

Cái lý do vô nghĩa này, Tạ Uẩn Ninh xoa trán, có thể sao?

Đang trong lúc nguy cấp, cứ coi như ngày mai cậu thật sự muốn dùng máy cắt cỏ thì đối với Thương Ngôn mà nói cũng là một lý do tốt. Anh sờ sờ áo khoác, phát hiện trong túi có một chiếc chìa khóa, thiếu chút nữa anh đã lệ rơi đầy mặt, thầm cảm tạ trí thông minh của cậu, Thương Ngôn không ngừng gật đầu đồng ý: “Được, được... Cháu mang đến cho cậu ngay đây.”

Lâm Giai Khởi đi ra từ phòng tắm, quấn khăn tắm quanh người, đứng trước mặt anh.

Theo bản năng, trước tiên Thương Ngôn nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, Giai Khởi.”

“Cậu muốn anh mang chìa khóa gara tới trả, bây giờ anh phải đi đưa cho cậu.” Thương Ngôn nói tiếp, sau đó không buồn để ý đến tâm trạng và dáng vẻ của bạn gái, nhắm mắt nói cho xong: “Nếu như em muốn về, chúng ta cùng nhau đi về. Nếu như em muốn ở lại, khách sạn này rất an toàn, anh đi trước... đưa chìa khóa cho cậu...”

Mặt Lâm Giai Khởi đỏ bừng: “Thương Ngôn!”

Thương Ngôn rời đi, thậm chí còn không nhìn Giai Khởi. Cửa phòng khách sạn khép lại, Thương Ngôn dựa vào cửa, nặng nề thở ra một hơi.

Anh không biết sau đêm nay anh có hối hận hay không, nhưng cứ thận trọng một chút, đỡ phải hối hận cả đời.

Thương Ngôn không về ký túc xá mà tới chỗ Tạ Uẩn Ninh trả chìa khóa, đồng thời anh nói: “Cậu, có thể cho cháu ngủ nhờ ở đây một đêm không?”

Căn hộ của Tạ Uẩn Ninh rộng 200 m2, nhưng lại chỉ có một phòng ngủ một giường lớn mà Tạ Uẩn Ninh lại có tật xấu giống Lê Lạc là không thích ngủ chung với người khác. Tuy vậy Tạ Uẩn Ninh vẫn mở cửa, nói với Thương Ngôn: “Vào đi.”

Đêm khuya. Sau khi tắm rửa xong, Thương Ngôn thay tạm quần áo của Tạ Uẩn Ninh, lúng túng đi tới nằm xuống giường, Thương Ngôn muốn nói chuyện, nhưng Tạ Uẩn Ninh lại cầm điều khiển lên trực tiếp tắt đèn ngủ.

Thương Ngôn ngủ không yên, hôm nay tâm trạng anh rối tung lên, anh nhìn trần nhà, tâm sự với Tạ Uẩn Ninh, anh nói thẳng vào vấn đề: “Cậu, có lẽ cháu thật sự thích Lê Lạc mất rồi.”

Chỉ bằng một câu nói, Thương Ngôn đã khiến cả Tạ Uẩn Ninh cũng ngủ không yên giấc. Cả hai người đều có tâm sự, mỗi người nằm một bên, tuy vậy gương mặt Tạ Uẩn Ninh vẫn không đổi sắc.

Thương Ngôn thì cảm thấy xấu hổ, nhưng anh cũng hiểu rõ bản thân mình hơn.

Tạ Uẩn Ninh biết lý do tại sao Thương Ngôn lại khẳng định như vậy, anh mở mắt, gương mặt không lộ ra vui buồn. Xem ra lưới tình đúng là khó thoát, tối nay, người vướng vào nó không chỉ có Thương Ngôn mà còn có anh. “Cháu nên nghĩ cho kỹ.” Tạ Uẩn Ninh nhắc nhở, không nể mặt nói: “Đừng làm chuyện gì nông nổi, đến lúc đó tất cả mọi người đều khó xử.”

Khó xử? Thương Ngôn gật đầu: “Đúng vậy, nếu như không hiểu rõ, cháu và Lê Lạc cũng khó có thể tiếp tục làm bạn, đúng là rất khó xử.”

Tạ Uẩn Ninh không nói gì, anh nói khó xử không phải là ý này, ý anh là anh và Thương Ngôn sẽ khó xử.

“Đừng suy nghĩ nhiều nữa, ngủ đi.” Tạ Uẩn Ninh nói, nhắm mắt lại.

Thương Ngôn vẫn suy nghĩ miên man, dù sao tối nay anh đã trải qua chuyện như vậy. Nghĩ đến Giai Khởi vẫn còn ở khách sạn, anh nói với cậu: “Cháu không ngủ được.”

Tạ Uẩn Ninh: “... Vậy thì đi đi.”

Thương Ngôn đi thật, anh ôm chăn từ trong phòng cậu ra phòng khách ngủ tạm một đêm.

——

Ngày hôm sau, Lê Lạc ngồi trong phòng làm việc trả lời tin nhắn của Tạ Tịnh Di. Cô biết Tạ Tịnh Di lo lắng chuyện gì, cho nên cô trả lời rõ ràng với Tạ Tịnh Di, cô sẽ không nói chuyện hôm đó và chuyện của Thương tổng với Thương Ngôn, mặc dù cô biết Thương Ngôn đã biết.

Nhưng cô có thể hiểu được tâm trạng của một người mẹ như Tạ Tịnh Di, có lẽ là Tạ Tịnh Di không muốn Thương Ngôn thất vọng về Thương Vũ. Dù sao Thương Ngôn vẫn luôn tôn kính và sùng bái cha của anh.

Lê Lạc nhắn tin xong, ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Thương Ngôn đang bước vào: “Chào buổi sáng.” Sau đó lặng lẽ xóa hết tin nhắn, mặc kệ Thương Ngôn có biết hay không, cô vẫn đồng ý với lời nhờ vả của Tạ Tịnh Di.

“Chào buổi sáng.” Thương Ngôn trả lời Lê Lạc, tối hôm qua anh ngủ không ngon giấc, anh ngồi xuống, xoa xoa huyệt thái dương.

“Tối hôm qua ngủ không ngon sao?” Lê Lạc hỏi.

Thương Ngôn gật đầu một cái, giống như một đứa bé đùa giỡn, oán trách nói: “Tối hôm qua tôi ngủ ở nhà cậu, cậu đuổi tôi xuống giường...”

Chưa kịp “Nói xấu” xong, Tạ Uẩn Ninh đã đứng ở ngay phía sau, tầm mắt trực tiếp lướt qua Thương Ngôn nhìn về phía Lê Lạc, mở miệng nói: “Lê Lạc, cô qua đây.”

“Chuyện gì vậy, giáo sư?” Lê Lạc hỏi.

Sắc mặt Tạ Uẩn Ninh vẫn như thường, đứng trước mặt Lê Lạc: “Cô mang báo cáo thí nghiệm hồi tuần trước tới cho tôi xem, có vài chỗ có vấn đề, cần phải sửa một chút.”

Yes! Lê Lạc không thể tưởng tượng nổi, trước đây khi làm thí nghiệm, Tạ Uẩn Ninh đều mặc kệ cô, ngay cả mấy câu nhận xét cũng không thèm viết, toàn bắt cô tự tìm tòi, mò mẫm. Không ngờ hôm nay Tạ Uẩn Ninh lại muốn tự mình sửa báo cáo thí nghiệm cho cô! Lê Lạc vô cùng vui vẻ đi theo sau Tạ Uẩn Ninh, không thể không nói gần đây cô được đối xử thật là tốt... có lẽ còn sắp được thiên vị hơn cả Thương Ngôn rồi!

Không, rõ ràng là đã được thiên vị hơn rồi. Tạ Uẩn Ninh phụ đạo cho Lê Lạc, nhưng lại cảm thấy mình không thể thể hiện sự thiên vị quá rõ ràng, anh nói với Lê Lạc: “Lúc cô đi xuống nhớ gọi Thương Ngôn lên đây.”

——

Lê Lạc nhận được hai tấm thiệp mời.

Một là tập đoàn AC đã xác nhận hợp tác cùng Uy Nhĩ Tư, sắp tới hai bên sẽ cử hành buổi ký hợp đồng ở Mỹ, cô là người nghiên cứu phát triển sản phẩm nên cũng được mời tham gia.

Thư ký Ngô gọi điện thoại cho cô xác nhận thời gian và địa điểm, sau khi buổi ký hợp đồng kết thúc sẽ có tiệc rượu ăn mừng, đương nhiên cô cũng muốn tham gia. Chỉ là tiệc rượu kiểu này, Lê Lạc tựa lưng vào ghế, tham gia tiệc rượu: một không có bạn trai, hai không có Hộ Hoa Sứ Giả, thật đúng là phiền não. Hơn nữa, Thương Vũ lại là chủ trì, cô không thể tìm Thương Ngôn.

Dù sao cô vẫn đang chờ bữa tiệc đính hôn của Thương Ngôn và Giai Khởi, cô không thể chủ động phá hỏng chuyện này.

Một tấm thiệp mời khác là từ buổi đấu giá từ thiện của thành phố Lan, tổ chức vào thứ bảy tuần này. Đây thật ra chính là buổi tiệc của những nam nữ thanh niên ưu tú, là một hình thức xem mắt cao cấp. Đương nhiên từ thiện cũng là thật vì dù sao vẫn có hoạt động đấu giá, tuy phải vung tiền như rác nhưng đổi lại sẽ có được danh tiếng tốt. Đương nhiên, các tiểu thư danh giá cũng có thể thông qua hoạt động này để kiểm tra thực lực và tâm ý của bên nhà trai. Mà cô, chính là một nữ khách được mời cho đủ số lượng.

Hiện tại trang blog của cô ngày càng được nhiều người biết đến, vì thế cô cũng được coi là một nhân vật nổi tiếng, hơn nữa cô lại đang ở thành phố Lan, nhận được loại thiệp mời thế này cũng chẳng có gì lạ, ban đầu cô viết blog cũng là vì nguyên nhân này.

Lê Lạc tùy ý đặt hai tấm thiệp mời lên bàn trong phòng làm việc. Làm chuyện lớn mà, cần ám muội thì phải ám muội, cần thoải mái thì cứ thoải mái.

Chiều thứ sáu, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Lê Lạc xin về sớm. Về phương diện này, Tạ Uẩn Ninh rất dễ tính, về sớm hay tới muộn một chút cũng không vấn đề gì. Lúc này Thương Ngôn cũng vừa hoàn thành nhiệm vụ, anh hỏi: “Lê Lạc, cô phải đi đâu à?”

“Đi dạo phố, mua quần áo.” Cô trả lời Thương Ngôn.

——

Lê Lạc lái xe tới trung tâm thương mại, đỗ xe xong liền đi thang máy đi lên, đúng dịp không bằng trùng hợp. Xa xa, cô nhìn thấy Tạ Tịnh Di và Lâm Hi Âm đang cùng đi vào một cửa hàng thời trang cao cấp, bên cạnh còn có Lâm Giai Khởi.

Chiều nay cô thấy Thương Ngôn nghe điện thoại của Tạ Tịnh Di, không biết có chuyện gì mà Thương Ngôn lại từ chối mẹ mình, hóa ra là không muốn cùng đi dạo phố! Xem ra những lời cô nói với Lâm Hi Âm lần đó cũng rất hiệu quả, mới đó mà đã lập tức dẫn theo đứa con gái bảo bối tới đây để bồi dưỡng tình cảm với “mẹ chồng” rồi?

Lê Lạc nhét chìa khóa xe vào trong túi, bước về phía cửa hàng thời trang cao cấp kia. Đây là một cửa hàng chuyên về thời trang, mặt tiền rất rộng, Tạ Tịnh Di, Lâm Hi Âm và Lâm Giai Khởi đều đang chọn lựa ở bên trong.

Lê Lạc vừa bước vào liền có nhân viên lễ tân cúi đầu chào. Lê Lạc không quan tâm, chậm rãi khoan thai chọn lựa, sau đó vẫn là Tạ Tịnh Di gọi cô trước, giọng nói cực kỳ dịu dàng. Lê Lạc mỉm cười quay đầu lại: “Chị Tạ, thật trùng hợp.”

Một tiếng chị Tạ khiến Tạ Tịnh Di mát lòng mát dạ. Hôm nay Tạ Tịnh Di vốn định đi mua cho Giai Khởi mấy bộ quần áo, cô thấy tâm trạng của Giai Khởi không tốt, có lẽ là vừa mới cãi nhau với Thương Ngôn. Hòa giải cho con trẻ là chuyện mà một người mẹ như cô nên làm, không ngờ lại bắt gặp Lê tiểu thư. Tạ Tịnh Di lại xin lỗi Lê Lạc một lần nữa, đồng thời cũng thay Hi Âm nhận lỗi với cô.

Lê Lạc mỉm cười: “Không sao.”

Giai Khởi đang thay quần áo trong phòng thử đồ, Lâm Hi Âm cũng đang soi gương ngắm nghía dáng vẻ của mình, có lẽ là quá say sưa nên nhất thời không chú ý đến cô. Lê Lạc chủ động đi lên trước, nhìn Lâm Hi Âm đang soi gương nói: “Dì Lâm mặc bộ này cũng không tệ nhỉ.”

Lâm Hi Âm lập tức quay đầu lại, sau đó thu lại sắc mặt không tốt, khách khí nói: “Cám ơn Lê tiểu thư.”

Lê Lạc cười cười, chỉ vào bộ váy Lâm Hi Âm đang mặc, hỏi nhân viên bán hàng: “Bộ váy này có size khác không? Tôi muốn mặc thử size S.”

“Bộ này vẫn còn, thưa tiểu thư.” Nhân viên bán hàng vẫn trả lời dù cảm thấy vị tiểu thư này quá trẻ, không hợp với bộ váy này.

Lời mà nhân viên bán hàng không dám nói, Tạ Tịnh Di lại dịu dàng nói ra: “Lê tiểu thư, bộ này váy chỉ thích hợp với tuổi của chúng tôi thôi, cô mặc nhìn sẽ rất già.”

Tạ Tịnh Di nói thật lòng, Lâm Hi Âm cúi đầu.

Lê Lạc cong miệng: “Oh, vậy sao?”

“Đương nhiên.” Tạ Tịnh Di mỉm cười.

“Aizz, gu thẩm mỹ của em rất tệ.” Lê Lạc nói, mỉm cười sáng lạn trả lời Tạ Tịnh Di: “Hay là chị Tạ chọn giúp em vài bộ nhé?”

“Được.” Tạ Tịnh Di sảng khoái đồng ý, cô đang cần một cơ hội bù đắp cho Lê Lạc, hơn nữa cô là chị của Uẩn Ninh, cô hy vọng có thể có một mối quan hệ tốt đẹp với Lê tiểu thư, tránh cho em trai mình phải khó xử.

Lúc Lâm Giai Khởi thay xong quần áo xong, đi ra ngoài, thấy Tạ Tịnh Di đang chọn váy cho Lê Lạc, nhất thời khó có thể tiếp nhận, Lâm Hi Âm liếc mắt ra hiệu cho con gái, Lâm Giai Khởi đành nuốt cơn tức vào trong lòng.

Lê Lạc mặc thử từng bộ váy mà Tạ Tịnh Di chọn cho cô, tất cả đều là những bộ váy trẻ trung tươi sáng. Sau đó, Tạ Tịnh Di còn quẹt thẻ tính tiền cho cô.

“Gần đây phu nhân đã gặp Lê tiểu thư hai lần, ngày hôm qua còn mua váy cho Lê tiểu thư...” Trong phòng làm việc của Tổng giám đốc, thư ký Ngô báo lại với Thương Vũ.

Thương Vũ dựa vào ghế, ánh mắt hướng về những tòa nhà cao ốc bên ngoài, cả thành phố Lan giống như một bức họa hiện lên trong tầm mắt anh. Thu hồi tầm mắt, Thương Vũ xoa trán, những chuyện gần đây như một lời nhắc nhở với anh … đã 25 năm rồi.

Thư ký Ngô hỏi: “Còn phải tiếp tục bảo vệ (theo dõi) Lê tiểu thư không?”

Thương Vũ nhắm mắt lại, không do dự trả lời: “Tiếp tục.”

——

Tối thứ bảy, buổi đấu giá từ thiện, ánh đèn sáng rực rỡ. Đây là một hoạt động từ thiện của thanh niên thành phố Lan, bởi vì có rất nhiều nhân vật nổi tiếng được mời nên cũng thu hút không ít ký giả truyền thông tới chụp ảnh, viết báo. Lê Lạc một mình tới đây, trên người mặc bộ váy màu xanh dương mà Tạ Tịnh Di chọn, để phối hợp với váy, cô cố ý cài một chiếc kẹp tóc kim cương, hoạt bát mà không mất đi sự quý phái.

Giàu có cũng là một loại khí chất, hôm nay cô muốn thể hiện nó một cách tinh tế.

Đang chuẩn bị xuống xe, cô đột nhiên nhớ ra mình chưa trang điểm, cô soi gương thoa chút son môi, mím môi lại, sau đó vui vẻ mở cửa xe.

Buổi đấu giá tối nay, các tiểu thư danh giá ở thành phố Lan căn bản đều là vì muốn tìm “bạn” mà đến, chỉ có Lê Lạc là một thân một mình, hơn nữa còn là một khuôn mặt mới, gương mặt sáng ngời, thần thái phấn chấn.

Tùy ý tìm một chỗ phong thủy tốt, Lê Lạc cầm một ly rượu trái cây, quan sát toàn bộ hiện trường, đôi mắt quyến rũ chớp chớp, vừa lười biếng vừa tự tin chờ đợi người khác tới tìm.

Nếu như hôm nay may mắn tìm được người thích hợp, cuối tuần cô có thể cùng người đó tham gia dạ tiệc ăn mừng của AC và Uy Nhĩ Tư rồi.

1 2 3 4 5... Lê Lạc đếm nhẩm trong lòng, trước kia cô phải đợi nhiều nhất là chín giây? Chỉ là dù sao hiện tại cũng không thể so với trước đây được, Lê Lạc chấn chỉnh lại suy nghĩ của mình, kết quả vẫn chưa đếm tới chín giây, một giọng nói lạnh nhạt từ phía sau truyền đến.

Lê Lạc lập tức quay đầu lại, Tạ Uẩn Ninh mặc một bộ âu phục sáng màu đang đứng ngay sau cô, cô lúng túng mà gọi một tiếng: “Giáo sư Tạ... Sao thầy lại ở đây?”

Tạ Uẩn Ninh không trả lời.

Lê Lạc suy đoán: “Ah, em hiểu rồi, thầy cũng tới đây làm từ thiện (tìm bạn gái), đúng không?”

Tạ Uẩn Ninh vẫn không trả lời cô, Lê Lạc có chút xấu hổ, giơ tay lên vén mái tóc ngắn xinh đẹp, khẽ mỉm cười.

“Còn cô, tới đây làm cái gì?” Rốt cuộc Tạ Uẩn Ninh cũng nói chuyện, chỉ là không trả lời cô mà lại hỏi.

Thật là không công bằng! Nhưng ai bảo anh là thầy của cô chứ, Lê Lạc đưa thiệp mời cho Tạ Uẩn Ninh xem, cô nói: “Em cũng được mời tới đây, cũng giống thầy, tới đây vì muốn làm từ thiện, cống hiến sức mình cho sự nghiệp nước nhà.”

Tạ Uẩn Ninh hạ mí mắt, xì mũi coi thường.

Được rồi, cô đành nói thật. Lê Lạc vén tóc một lần nữa, mặc dù hơi kỳ cục, nhưng vẫn đành khai báo với Tạ Uẩn Ninh: “Giáo sư Tạ, em năm nay đã 22 rồi, cũng giống thầy, đã đến tuổi nên cưới gả.”

Cho nên? Tạ Uẩn Ninh nhướng mày nhìn Lê Lạc.

Lê Lạc nháy mắt, mỉm cười nói: “Em đã không còn ý định quay về nước Mỹ rồi, em rất thích thành phố Lan, có lẽ em sẽ cắm rễ tại thành phố Lan, kết hôn rồi sống ở đây tới khi chết.”

“Có thể.” Tạ Uẩn Ninh gật đầu, đồng ý với quyết định này của cô.

Vậy là được sao... Lê Lạc nhìn Tạ Uẩn Ninh nói: “Nghe nói tối nay những thanh niên ưu tú nhất đến tuổi kết hôn ở thành phố Lan đều tới đây, em tới đây để tìm “bạn”...”

(Hết chương 29)