*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mẹ Bầu

Khóe miệng bỗng dưng cong lên, Lê Lạc cầm lấy túi của mình, nhìn hướng về phía Tạ Uẩn Ninh.

Hai người cùng nhau đi ở trong công viên của trường Lan Đại, cách nhau một cự ly nhất định. Sở dĩ phải kéo ra một khoảng cách như vậy, chủ yếu là vì Lê Lạc sợ ảnh hưởng không tốt. Cô thì không để ý, thế nhưng mà, tốt xấu gì thì Tạ Uẩn Ninh cũng là một vị nghiên cứu viên cao cấp, chọc vào miệng lưỡi người đời thì không được tốt lắm.

Lê Lạc không nhanh không chậm đi theo sát. Đang đi ở phía trước Tạ Uẩn Ninh quay đầu lại, lành lạnh mở miệng nói: @MeBau*[email protected]@ "Không đi nhanh được hay sao?"

Người này rõ là... Lê Lạc lập tức đi lên phía trước, bộ dáng có chút không vừa ý, chủ động nhắc đến: "Thưa Giáo sư, vì chúng ta cũng đang trong thời kỳ thi cử, hết thảy cứ quan hệ theo lẽ thường đi. Ngài có thể đừng mặt lạnh đối với em như vậy có được hay không."

Tạ Uẩn Ninh: "..."

Lê Lạc trề môi dưới ra, ngửa đầu làm một biểu cảm để cho Tạ Uẩn Ninh xem: "Khuôn mặt của ngài chính là kéo dài như vậy đó - -" Nhiều lần hai người gặp mặt đều như vậy, chẳng phân biệt được như thế nào, lại tự cao tự đại, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn bộ dạng của Ninh Ninh như vậy, thật sự đã làm cho Lê Lạc không biết phải làm thế nào cho tốt.

Không cần chờ cho Lê Lạc nói xong, tay của cô đã bị giữ chặt. Tạ Uẩn Ninh kéo tay của cô lên. Hơi tạm dừng một chút, lấy giọng nói của nam giới hơi trầm nam xuống một chút, anh nói một câu vẻ như không thể làm thế nào khác được, nói: "Bản thân đã không chịu làm đúng theo kiểu một người bạn gái tốt đi, lại còn yêu cầu rất cao đối với người khác."

Lê Lạc: "..." Ra vẻ, cũng được đấy chứ!

Bị Tạ Uẩn Ninh dắt tay đi tới cửa trường Lan Đại. Xe xuất phát. Ở trong xe, Lê Lạc ngồi ở vị trí kế bên tài xế, gửi cho Ben­son địa chỉ tiệm ăn lẩu mà Tạ Uẩn Ninh đã lựa chọn xong. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Bởi vì tính toán không khí tùy ý một chút, lại đang là thời tiết mùa đông, nên ăn lẩu là thích hợp nhất.

Vừa vặn, Ben­son cũng muốn ăn lẩu.

"Em và vị bạn học nam người nước Mĩ kia có quan hệ rất tốt phải không?" Tạ Uẩn Ninh đột nhiên hỏi cô.

Lê Lạc để điện thoại di động xuống, trả lời Tạ Uẩn Ninh: "... Cũng không tệ lắm."

Tạ Uẩn Ninh mở miệng lần nữa: "Đợi lát nữa cùng nhau lúc ăn cơm, thì hai người nói chuyện phiếm với nhau nhiều một chút. Tôi và chàng trai trẻ kia, khả năng không có đề tài gì để mà nói chuyện." Tạ Uẩn Ninh cúi xuống, nói với cô vẻ cường điệu, "Không phải cố ý tự cao tự đại."

Lê Lạc: "... Ừm."

Nhưng trong lòng Lê Lạc lại yên lặng lắc đầu, Ben­son tuyệt đối không phải là một chàng trai trẻ đâu! Ben­son là một người đàn ông thành thục đã 45 tuổi rồi đó! Lê Lạc dựa vào cửa sổ xe có chút rối rắm, thân thể có chút lắc lư, nói, "Ninh Ninh, người bạn học kia của em… khả năng là sẽ làm cho thày có chút... Ngoài ý muốn."

"Hả, liệu có cái gì ngoài ý muốn?" Tạ Uẩn Ninh hỏi cô.

Lê Lạc không có ý định chủ động nói. Hiện tại nếu như cô càng nói nhiều, thì chính là đã càng lừa Tạ Uẩn Ninh nhiều hơn. Cho nên cô cố gắng gợi mở ra một cái gút: "Dù sao thì cũng đã sắp gặp mặt rồi, đợi lát nữa chính thày tự xem?"

Tạ Uẩn Ninh: "..."

Không muốn nói chuyện, nhưng nhớ tới lời thỉnh cầu của bạn gái đối với mình, Tạ Uẩn Ninh vẫn lại lên tiếng, sau đó nói: "Yên tâm đi, bất kể như thế nào, ngày hôm nay tôi đều sẽ làm tốt nhân vật của một người bạn trai, giúp em chiêu đãi vị bạn cùng học nam kia của em."

Lê Lạc: "..."

Rõ ràng là có người chủ động tiến gần lên, thế nào lại biến thành hỗ trợ chiêu đãi một khối như vậy chứ? Lê Lạc nhếch khóe miệng lên, vẫn tỏ vẻ thoải mái, khoái trá nói: "Cảm ơn Ninh Ninh."

Đáp lại lời nói kia của cô là một tiếng cười nhạo vẻ đầy khinh thường.

Nửa giờ sau, Lê Lạc đi theo Tạ Uẩn Ninh đến một phòng riêng ở trong một quán ăn, sân vườn có phong cách cực kỳ đặc sắc. Lê Lạc và Tạ Uẩn Ninh ngồi ở trên lầu hai. Ben­son còn chưa tới, xe bị tắc đường, nên đã gửi tới cho cô một cái tin nhắn.

"... Không vội, Hai chúng tôi sẽ đợi anh." Lê Lạc gửi trở lại cho Ben­son một cái tin nhắn.

Ông chủ quán tự mình đi lại để