*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mẹ Bầu

Thời điểm Lê Lạc khởi động lại máy, phát hiện ra lượng điện của điện thoại di động còn không đủ dùng. Cô rời đi về phía trước sân bay, đi đến trạm cấp tốc nạp điện ở lối ra của đại sảnh, để nạp điện cấp tốc cho điện thoại di động của mình. Phía trước cô, đủ các sắc mặt lữ khách đi qua.

Bên tai Lê Lạc, nhân viên công tác hàng không thông báo tin tức các chuyến bay sắp hạ cánh bằng hai loại ngôn ngữ, tiếng Anh và tiếng Trung.

Điện thoại di động hơi rung lên, trên màn hình điện thoại biểu hiện lên một dãy số điện thoại xa lạ, là số điện thoại ở trong nước nhưng có mã số quốc tế. Sau khi Lê Lạc đón nghe thì mới biết được, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn) đây là mã số điện thoại riêng của Thương Vũ.

Càng ngoài ý muốn của Lê Lạc, Thương Vũ đã ở trong sân bay quốc tế Kennedy, thành phố Newyork, nước Mĩ.

"Chú Thương..." Lê Lạc hơi ngẩng đầu lên, thật khéo thời điểm này lại nghe được giọng nói của Thương Vũ. Quả nhiên, Thương Vũ đang đứng ở phía trước tầm mắt của cô, một thân tây trang thoải mái, ánh mắt hơi híp lại, giống như ý cười luôn luôn xao động.

Lê Lạc trực tiếp cúp điện thoại di động, không muốn lãng phí một chút điện.

Đồng thời, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn cô cũng không hề đi lên phía trước nhiều hơn một bước; lấy lại dây sạc điện thoại từ trên ổ điện xuống, bỏ vào trong túi. Lại ngẩng đầu lên, Thương Vũ đã đi tới trước mặt cô, mở miệng nói: "Không thể không nói, tôi và cô, Lê Lạc à, thật sự là có vài phần duyên phận, thật sự là ở đâu cũng có thể gặp gỡ được nhau."

Lê Lạc cong môi lên, trực tiếp hỏi: "Chú Thương cũng vừa vặn bay chuyến bay này hay sao?"

Ý tứ rất rõ ràng, đã không cùng bay trên một chuyến bay vừa hạ cánh, lấy ở đâu ra duyên phận.

"À..." Thương Vũ cười cười, ánh mắt nhẹ nhàng rơi xuống trên gương mặt của Lê Lạc ở đối diện, không nhanh không chậm trả lời, "Tôi bay chuyến bay sớm hơn so với cô một chuyến bay. @MeBau*[email protected]@ Bởi vì người đến đón máy bay đã nhớ sai tin tức giờ bay của chuyến bay, nên tôi vẫn luôn luôn chờ ở quán cà phê trên lầu hai."

Đúng như vậy. Thương Vũ vừa từ quán cà phê trên lầu hai đi xuống dưới. Thời điểm xuống máy bay, Thương Vũ ngoài ý muốn biết được là Lê Lạc bay trên chuyến bay sẽ hạ cánh kế tiếp, nên không để ý đã chờ ở trong này lâu thêm mấy giờ.

Nghe Thương Vũ giải thích, Lê Lạc nở nụ cười, ném ra một câu: "Chú Thương, chú đúng thật là xui xẻo."

"Vốn dĩ tôi cũng vậy, cũng cho là như vậy, còn rất tức giận nữa." Thương Vũ nói, khẩu khí còn làm ra một bộ bất đắc dĩ, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn "Không nghĩ tới lại đụng được người quen, nên cũng không thấy xui xẻo chỗ nào."

Lê Lạc: "..." Thương Vũ từng đã xưng hô với cô là cố nhân (người quen cũ), cô bây giờ lại là người quen. Không biết ở trong lòng ông, cố nhân và người quen có phải đã cùng một người rồi hay không.

Lê Lạc chỉ cười không nói, tốt nhất là dùng