*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mẹ Bầu

Phương Tử Văn uống một ngụm liền cạn sạch rượu ở trong ly rượu. Sau khi dùng thành ngữ văn hoa sáo rỗng trên bàn rượu của người Trung Quốc ra, thì kỹ thuật lật lọng, tráo trở, dễ trở mặt, không trung thực, cũng rất tốt. Thế nhưng người đàn ông chỉ có chút trí khôn nhỏ mà không có trí tuệ lớn thì lại càng dễ trở mặt.

Lê Lạc chống má nhìn lại. Cô lại cầm lên ly nước trái cây của bản thân mình lên, hướng về phía Lâm Hi Âm: "Lâm đại tiểu thư, tôi cũng vậy, xin mời bà."

Lâm Hi Âm đột nhiên bị gọi tên, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), cho dù bà ta tâm không cam tình không nguyện, nhưng vẫn phải giơ lên ly nước trái cây của mình.

Lê Lạc lại nhẹ nhàng buông ly nước nước trái cây xuống, lông mi khẽ chớp chớp: "Chẳng lẽ Lâm đại tiểu thư cũng lại không thể uống rượu được chăng?"

Lâm Hi Âm: "..."

"Biết, đương nhiên là biết chứ ạ." Phương Tử Văn đáp lời thay cho vợ mình. Một lần nữa lại bảo với nhân viên phục vụ rót cho vợ mình một ly rượu trắng nhỏ, tràn đầy thành ý đối với với Lê Lạc.

Lâm Hi Âm cắn chặt răng.

Lê Lạc một lần nữa giơ lên ly nước trái cây của mình, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn chờ Lâm Hi Âm chạm cốc đối với mình.

Lâm Hi Âm cúi đầu nhìn xuống phía dưới.

Lê Lạc tiếp tục giơ cái ly nước trái cây. Người quản lý nghiệp vụ bên kia liền mở miệng nói: "Tổng giám đốc Lê, nếu không, để tôi uống với ngài, có được không ạ?"

Vị quản lý nghiệp vụ kia trình độ thực không ra cái gì cả, tại sao ông ta có thể uống rượu thay cho bà chủ được chứ. Lâm Hi Âm đã không muốn cùng uống với cô thì thôi. Lê Lạc đang định thu hồi lại ly nước trái cây của bản thân, thì rốt cục Lâm Hi Âm giơ ly rượu trắng lên. dieendaanleequuydonn Hai cái ly, một uống rượu, một nước trái cây, một lớn một nhỏ chạm vào nhau.

"Lê tiểu thư, tôi thật sự rất cám ơn ngài." Lâm Hi Âm mở miệng nói.

Lê Lạc nhoẻn miệng cười, mở miệng nói: "Lâm đại tiểu thư! Có thể là bà không biết, sở dĩ tôi đáp ứng thư thả lại cho bên Phương Tâm một tháng kia, thật ra, chính là nể mặt của bà đó."

"Thật tốt thật tốt quá!" Phương Tử Văn thiếu chút nữa thì vỗ tay chúc mừng. Giống như đang diễn trò với Lâm Hi Âm, liền nói, "A Âm, Lê tiểu thư đã nể mặt bà như vậy, ly rượu này, bà nhất định phải uống cho hết đó!"

Sắc mặt của Lâm Hi Âm cực kỳ khó chịu, Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn liền uống cạn ly rượu trắng kia, sau đó ngồi xuống.

Lê Lạc chỉ nhấp một một ngụm nhỏ nước trái cây, coi như là để đáp lại. Chiếc điện thoại di động để ở trên bàn, biểu hiện ra thời gian. Lê Lạc nhớ tới lời đã hẹn với Tạ Uẩn Ninh ở sân bay, miễn cưỡng dựa lưng vào chiếc ghế dựa.

...

Thời điểm Lê Lạc từ khách sạn cao cấp rời đi, màn đêm vừa mới buông xuống. Cô ăn bữa cơm này cùng với Lâm Hi Âm khá sớm, kết thúc cũng sớm, bởi vì cô muốn dành thời gian trở về cùng với Tạ Uẩn Ninh để báo cáo kết quả công tác.

Cũng muốn dành một ít thời gian để cho Lâm Hi Âm và Phương Tử Văn về nhà cãi nhau.

Cô không tin, đêm nay trở về Lâm Hi Âm