*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mẹ Bầu

Thương Ngôn nói xong liền cúi đầu. Lê Lạc há miệng thở dốc. Cô đã không có cách nào dùng ngôn ngữ để biểu đạt sự khiếp sợ của mình. Cô hận không thể cầm được một cái chuỳ thật lớn, giống như là để đánh chuột vậy, sau đó gộp hai cái đầu của Thương Vũ và Thương Ngôn lại với nhau thành một khối, rồi tiếp đó gõ chùy xuống cả hai cái đầu kia. Thật là quá đáng quá mức!

Thương Ngôn lại ngẩng đầu mình lên một lần nữa, hỏi cô: "Lê Lạc, đến cùng thì có phải hay không vậy?"

"Không phải đâu! Lê Lạc lập tức phủ định. Tiện nghi như vậy, cô không thể chiếm được. Cô thực sự rất thích Thương Ngôn, cũng hi vọng có một người em trai giống như Thương Ngôn vậy, @MeBau*[email protected]@ nhưng không phải là dùng biện pháp như thế để có được.

Thương Ngôn: "..." Gương mặt của Thương Ngôn vẫn còn đỏ ửng lên như trước.

Lê Lạc kiêu căng ngẩng đầu lên, đồng thời giọng điệu cũng mang theo nhiều thêm một phần cao quý lạnh lùng diễm lệ: "Thương Ngôn, tôi không là chị của anh. Anh không cần phải nghĩ quá nhiều. Đồng thời, anh cũng trở về nói cho ba ba của anh rằng, không cần phải nghĩ đến những chuyện quá tốt đẹp như vậy."

Lâm Thanh Gia cô lại còn có thể trở thành con gái của Thương Vũ được sao? Thực là vô nghĩa mà - -

Lê Lạc trực tiếp đi vào, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), vô tình bỏ lại người “em trai” là Thương Ngôn ở lại trong cơn gió lạnh của đêm đông. Đi nhanh, nên bước chân của Lê Lạc có chút hỗn độn, khó hiểu! Thương Vũ còn có thể vô sỉ đến mức độ như vậy hay sao? Thật không biết xấu hổ.

Một người đứng ở trong gió hồi lâu, Thương Ngôn lặng lẽ ngồi lên xe đạp, đạp đi rồi. Không phải là anh cố ý quăng cái nồi kia cho ba ba của mình, nguyên lai chuyện này chính là anh chỉ muốn giải thích với Lê Lạc. Nhưng mà sự phản ứng kia của Lê Lạc, rõ ràng cho thấy cô cự tuyệt với sự nhận biết nhau này.

Tâm tình loạn run lên. Thương Ngôn đạp xe đi đến cửa Bắc của trường Đại Lan. Anh dự định tìm một nhà hàng để ăn một chút gì đó. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Thương Ngôn đẩy cửa của một quán ăn ra, đi vào, Thương Ngôn liền lên tiếng hỏi đối với cô gái đang lau bàn ăn phía đối diện: "Tiểu Thụ?"

Tiểu Thụ xoay người lại, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, đứng thẳng tắp ở trước mặt Thương Ngôn: "Xin chào, bạn học Thương."

Tiểu Thụ ở trước mặt anh mặc bộ quần áo của người phục vụ trong nhà hàng. Rõ ràng Tiểu Thụ ở trong này để làm việc vặt. Thương Ngôn quan tâm liền hỏi thêm một câu: "... Cô chưa đi về nhà à?"

...

Bên kia, sau khi sản phẩm Lu mà xí nghiệp của Lâm thị gia công, được xác định là không có cách nào để sản xuất được, Lâm Hi Âm liền đến nhờ luật sư cố vấn về vấn đề này. Bà ta muốn tìm hiểu xem, liệu có sự lừa gạt nào ở trong vụ kiện này hay không! Kết quả đáp án lấy được dĩ nhiên là hợp đồng hoàn toàn hợp pháp, không hề có bất kỳ lỗ hổng nào để có thể lọt qua được! Ngay cả khi chính sách bảo hộ ngoại thương trong nước được thông qua thì khả năng thắng cũng không cao.

Lâm Hi Âm tức giận bất bình, đứng lên rời đi.

"Lâm nữ sĩ." Luật sư Điền gọi Lâm Hi Âm lại, mỉm cười đề cập đến vấn đề phí dịch vụ của năm nay, "Phí tư vấn năm nay của Phương Tâm, nếu bà có thời gian, nhớ hãy gửi tới cho."

Lâm Hi Âm tức giận, lạnh mặt hỏi: "Lâm Hi Âm tôi đây còn có thể thiếu chút tiền như vậy cho các người sao!."

Luật sư Điền chính là chỉ cười cười, không có so đo, cũng không hề nói thêm nhiều lời.

Những người hoạt động trong nghề, có người nào không biết chuyện, có khả năng Phương Tâm sắp phá sản rồi. Tin tức này không biết từ đâu truyền tới, rồi lan nhanh truyền xa. Hiện tại chỉ cần là công ty có quan hệ hợp tác với bên Phương Tâm ngoại mậu - Công ty xuất nhập khẩu Phương Tâm (*), đều biết đến chuyện Phương Tâm không phải chỉ có tài chính xuất hiện vấn