*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mẹ Bầu

Lâm Hi Âm đi đôi giày cao gót màu trắng cao 8 cm, không cẩn thận bị rớt mất một chiếc. Chân của bà ta gần như đã bị Lê Lạc kéo lê đi tới phía trước của phần mộ ba mẹ. Ban đêm, công viên tưởng niệm không có ngọn đèn nào, tối đen một mảnh, chỉ có ánh trăng vừa lớn vừa tròn, chói lọi đọng ở giữa sườn núi.

Ánh sáng tựa như có thể chiếu vào trong lòng người.

Năm đó cha Lâm mẹ Lâm được hợp táng ở cùng một chỗ. Phía trước mộ bia là ảnh hai người chụp chung. Dưới ánh trăng mờ mờ ảo ảo, ba mẹ mỉm cười nhìn cô cùng Lâm Hi Âm, thật thân thiết mà ấm áp. @MeBau*[email protected]@ Lê Lạc mang theo Lâm Hi Âm đến trước mộ phần, để cho Lâm Hi Âm đứng đối diện với ba mẹ, mở miệng nói: "Lâm Hi Âm, chị thực sự đã cho rằng tôi không biết trong lòng chị đang có những ý nghĩ gì đó hay sao?"

Luồng gió lạnh trên đỉnh Tây Sơn lạnh buốt thấu xương, giống như là tối nay bày đặt chuyện tàn bạo đối với người vậy. Nó mang theo tất cả sự phẫn nộ lẫn sự trả thù thổi cuốn tới. Khuôn mặt của Lê Lạc lạnh thấu xương đứng ở trước mặt Lâm Hi Âm.

"Chị nói là nhà họ Lâm có lỗi với chị! Nhưng mà, là ai có chết cũng vẫn dựa vào nhà họ Lâm không đi chứ? Không, sẽ không đi đâu hết, bởi vì chị còn nghĩ đến tiền của nhà họ Lâm. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Chị oán hận ba mẹ, nhưng chị lại vì tiền và cổ phần công ty! Chị vẫn như thường, còn có thể để cho con gái của mình tiếp tục mang họ Lâm! Có bản lĩnh thì chị bất cứ cái gì đều không cần, bất cứ cái gì cũng không lấy đi xem nào!"

"Chị cảm thấy chị phải chịu uất ức, bởi vì chị cảm thấy ba mẹ càng yêu tôi hơn chị. Chị đang ở đây nghĩ rằng nhà họ Lâm đã đối đãi không công bằng đối với chị, ba mẹ không thân thiết đối với chị - -" Lê Lạc hít hít không khí một cái, chất vấn một câu rõ ràng, "Nhưng mà tôi muốn hỏi chị một câu, điều đó không đúng hay sao?"

"Ha ha." die,n;da.nlze.qu;ydo/nn