*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mẹ Bầu

Đếm ngày mai sẽ là đêm trừ tịch, Tạ Uẩn Ninh còn bay tới nơi này. Lê Lạc hận không thể đồng dạng bay đến sân bay để nghênh đón Tạ Uẩn Ninh. Nắm điện thoại di động trong tay, Lê Lạc đứng lên: "Giáo sư, thày đang ở cổng sân bay sao? Hãy ở đó đợi em tới, em lập tức đến tìm thày."

"Lê Lạc, tôi không phải là một đứa bé con." Tạ Uẩn Ninh cường điệu nói với cô, cúi xuống nói tiếp, "Em hãy mở định vị đi, tôi sẽ tới đó tìm em."

Lê Lạc: "... Được."

Tạ Uẩn Ninh: "Nếu thấy nhàm chán, em hãy đi tìm một quán coffee nào đó, nhớ là hãy mua thêm cho tôi một ly."

Nhàm chán sao? Chờ tình nhân nhỏ làm sao có thể nhàm chán được chứ! Lê Lạc cười nhẹ hai tiếng: die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, "Được."

Tạ Uẩn Ninh lại nói hai chữ: "... Chờ tôi."

Cuối cùng giọng điệu của hai người đều mang theo một phần ý vị thâm trường. Lê Lạc phát ra vị trí của mình cho Tạ Uẩn Ninh, nghênh đón từng trận gió đông thổi tới Seattle. Cô nhếch nhếch miệng, nhưng lại không có bất kỳ cảm giác lạnh lẽo nào.

Trên ghế băng bày đặt đôi bao tay da dê của cô. Lê Lạc lần nữa ngồi xuống, cầm lấy đôi bao tay. Tạ Uẩn Ninh thuê xe đi đến đây, Lê Lạc nhẩm tính thời gian, đại khái cần mất nửa giờ đồng hồ. Rồi sau đó, cô nhìn lên bầu trời trong xanh không một gợn mây phía trên những tòa nhà hình vuông. Cô chỉ cảm thấy thành phố Seattle trở nên tươi sáng hơn vì sự xuất hiện của Tạ Uẩn Ninh.

Không biết Tạ Uẩn Ninh đã tới Seattle bao giờ hay chưa. Nếu anh ở nhiều độ vài ngày, cô nhất định sẽ mang theo anh du ngoạn đến tận tình tận hứng. Thân phận mới này của Lê Lạc đã dừng lại ở Seattle, cũng có thể coi như là một nửa chủ nhà.

Tạ Uẩn Ninh muốn uống cà phê ư? Seattle nổi tiếng nhất chính là cà phê rồi... Đột nhiên Lê Lạc nhớ tới cách quảng trường Seattle này độ nửa dãy phố, có một quán cà phê nhỏ rất nổi tiếng. Lê Lạc giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, nhấc cặp chân dài bước đi rời khỏi quảng trường. Không biết có phải là sắp đến ngày nghỉ lễ tết âm lịch hay không, đầu đường Seattle có rất nhiều người Hoa.

Bên ngoài tiệm cà phê nổi tiếng, người đã xếp đầy thành hàng dài. Cảnh tượng này, năm đó khi lần đầu tiên cô tới Seattle cũng là như thế này. Hàng năm mỗi ngày đều có một lượng lớn lữ khách cùng với những người yêu thích hâm mộ cà phê đều đến phía trước quán cóc này. Lê Lạc xếp hàng ở phía sau đội ngũ thật dài kia. Đại khái đợi khoảng hai mươi mấy phút đồng hồ, rốt cục cũng đến lượt cô.

Lê Lạc mua một ly cà phê phù hợp với khẩu vị của Tạ Uẩn Ninh. Chờ thêm một lát, cô cảm thấy mỹ mãn khi đón lấy ly cà phê nóng vừa pha. Lê Lạc nghĩ, nếu là mua cà phê cho chính mình, cô tuyệt đối mặc kệ việc này.

Không biết Tạ Uẩn Ninh đã đến chưa?

Lê Lạc lại nhìn đồng hồ một lần nữa, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn mang theo ly cà phê đã được bao gói kỹ càng, bước chân nhanh hơn. Còn độ năm mươi mét nữa, quẹo một cái là đến nơi rồi. Chuông điện thoại di động chợt vang lên. Lê Lạc cầm lấy điện thoại di động đặt ở bên tai, nhẹ nhàng nói: "Tạ Uẩn Ninh, thày cứ tại chỗ đó chờ em một phút đồng hồ..."

"Không cần đâu, tôi đã nhìn thấy em rồi." Trong điện thoại di động Tạ Uẩn Ninh nói với cô, "Lê Lạc, em nhìn về hướng bên phải xem sao."

Lê Lạc theo lời nói của Tạ Uẩn Ninh nhìn về phía trước bên phải. Phía bên đường có một chiếc xe taxi màu đỏ đang dừng đỗ ở đó. Tạ Uẩn Ninh từ bên trong bước xuống xe. Anh mặc một bộ quần áo màu đen, quấn trên cổ một khăn quàng cổ, bộ dáng thoạt nhìn vô cùng khôi ngô tuấn tú, nhưng đa phần là vẻ dịu dàng động lòng người.

Hóa ra hai người chỉ đứng cách nhau có mỗi con đường cái. Lê Lạc buông điện thoại di động xuống, khóe miệng cong lên. Tạ Uẩn Ninh mang theo túi hành lý đơn giản đi về phía cô, đứng đối diện ở trước mặt cô khoảng ba mươi cm, đang muốn tiếp tục nói chuyện. Lê Lạc tiến lên một bước; không có lời nói dư thừa nào, mà cứ thế..., cô trực tiếp ôm lấy Tạ Uẩn Ninh.

"A..." Tạ Uẩn Ninh cười khẽ, hơi cúi đầu xuống, nói lên một câu vui đùa, "Lê tiểu thư, em đối với bạn trai trước thật sự là càng ngày càng nhiệt tình rồi." Sở dĩ anh nói ra ba chữ "Bạn trai trước" kia, là bởi vì lần này anh tới Seattle, đồng dạng là để chuyển thành “Bạn trai chính thức”.

Lê Lạc nhếch môi lên cười. Cô hiểu trong lòng mà không nói đáp lại với Tạ Uẩn Ninh: "Đó là là vì thày đối với bạn gái trước của mình cũng càng ngày càng để bụng nữa đó!"

Rồi sau đó, Lê Lạc đưa ly cà phê mà mình đã phải xếp