*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mẹ Bầu

Cách đó không xa, Thương Vũ ngồi ở phía đối diện với mẹ vợ của mình. Ông không nhìn thấy người ở trong video, nhưng cũng có thể nghe được giọng nói. Ông hơi dựa thân mình vào đằng sau, hơi hơi đè ép cảm xúc. Hôm nay mừng năm mới vậy mà cậu em trai vợ của ông lại không ở nhà để ăn cơm tất niên. Cho dù là không có cuộc điện thoại video này, Thương Vũ cũng có thể đoán biết được Tạ Uẩn Ninh đi đâu, đang ở cùng với ai. Hôm nay, ngồi ăn trong bữa cơm tất niên của nhà họ Tạ, đồng dạng làm cho người ta cảm thấy người ta khó chịu. Cho dù hiện tại cũng khó có thể thoải mái, giống như là ăn mà không sao tiêu hóa được vậy. Vợ của ông, Tạ Tĩnh Di mặc áo cao cổ màu đỏ đi tới, bưng tới một đĩa hoa quả tươi đã được rửa sạch, @MeBau*[email protected]@ bổ thành miếng, lên tiếng gọi con trai Thương Ngôn đi lại: "Thương Ngôn, đến đây ăn quả ướp lạnh này."

Thương Ngôn quay đầu lại, lập tức đi tới: "Vâng ạ."

Giữa hai vợ chồng, một khi xấu hổ, đứa con liền trở thành liều thuốc để làm hòa dịu tốt nhất.

Ở đối diện, mẹ Tạ chỉ nói vài câu rồi đưa điện thoại di động lại cho chồng của mình. Tạ Phồn Hoa lại mở hai gọng kính ra, sau đó cầm lên, đeo kính lên mắt nhìn vào màn hình điện thoại di động.

Lập tức, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn xuất hiện tại video clip trong màn hình là gương mặt nhìn hơi nghiêng của ba Tạ, nghiêm túc, mím môi, ánh mắt bất đắc dĩ lại sáng quắc.

Điện thoại di động là của Tạ Uẩn Ninh, anh liền đưa cho Lê Lạc. Lê Lạc ngồi kề bên Tạ Uẩn Ninh ở trên ghế so pha, chào hỏi với ba ba khiếu thú: "Ba ba khiếu thú, chúc mừng năm mới, chúc ngài thân thể mạnh khỏe, vạn sự như ý."

Lê Lạc nở nụ cười tươi rất dễ làm thân! Cho dù ở phía bên kia ba Tạ mẹ Tạ thần sắc không hề thay đối, cô vẫn cứ cong môi cười như trước, nói ra đủ các loại lời hay ý đẹp, phối hợp dùng các động tác tay nhiệt tình chào hỏi.

"Không cần phải lắc lư nhiều như thế, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn ta nhìn hoa mắt lắm." Tạ Phồn Hoa nhíu mày lại, ông cụ đưa một bàn tay ra cầm lấy điện thoại di động, thở dài một tiếng, còn tay kia thì nâng lên tay kia, sau đó vẫy vẫy với Lê Lạc mấy cái, cũng dùng động tác tay để đáp lại.

"Ta cũng chúc mừng cháu năm mới, nhớ trở về nước sớm một chút." Tạ Phồn Hoa nói xong, cúi xuống, hỏi Lê Lạc, "Seattle đón năm mới có gì vui hay không?"

Việc này... Lê Lạc suy nghĩ đáp án.

"Chúng con vẫn còn chưa đón mừng năm mới." Tạ Uẩn Ninh cầm lại điện thoại di động, trả lời thay bạn gái, nhưng cũng không để cho Lê Lạc rời đi. Tay phải của anh đặt ở trên bả vai Lê Lạc, hai người cùng nhau xuất hiện ở trong khung hình của màn hình điện thoại di động. Tạ Uẩn Ninh nói với cha mẹ của mình: "Đợi lát nữa chúng con phải đi ra ngoài để mua nguyên liệu về nấu ăn, chuẩn bị làm bữa cơm tất niên đêm nay."

Cho nên cả hai người, cả ngày đều trải qua bên nhau hay sao? Tạ Phồn Hoa lên tiếng: "... Thế hả." Ông cụ đeo kính cẩn thận nhìn trong màn hình điện thoại di động, thấy đang bày ra hai gương mặt của con trai mình cùng với Lê Lạc. Nếu như không so đo về tuổi tác, xem ra vẫn là xứng đôi. Thậm chí, nhìn vẫn cứ như là nam lớn tuổi nữ nhỏ tuổi, chứ không phải là nữ lớn tuổi nam nhỏ tuổi!

Ngẫm lại, Tạ Phồn Hoa đối