*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mẹ Bầu

Đêm đã khuya, nhưng không biết cụ thể là mấy giờ rồi.

Thương Ngôn im lặng nằm ở trong nhà, trên chiếc giường gỗ kiểu Mỹ, khóe mắt có chút chua xót đau đớn. Rèm cửa sổ mở một nửa, ánh trăng tranh tối tranh sáng từ bên ngoài chiếu rọi vào trong phòng. Thương Ngôn ngơ ngác nhìn chiếc kính viễn vọng đặt ở góc cửa sổ bên cạnh một hồi, ánh mắt có chút không rời ra nổi.

Đây là quà tặng tuổi trưởng thành của cha đã tặng cho anh, vào năm anh mười tám tuổi. Năm ấy Thương Ngôn hứng thú tham gia một đoàn thiên văn Thấy anh thích thiên văn, cha anh đã đặc biệt mang từ nước ngoài về phiên bản kính viễn vọng chuyên nghiệp mới nhất, để tặng cho anh. Phần quà sinh nhật này, Thương Ngôn luôn luôn thật thích. @MeBau*[email protected]@ Cho dù hiện tại anh đã không còn thích thú ngắm nhìn vũ trụ ngắm nhìn các vì sao nữa, mà lại thích nhìn kính hiển vi để ngắm các vi sinh vật thật nhỏ hơn. Thế nhưng chiếc giá ống kính viễn vọng này vẫn luôn luôn được đặt ở trong phòng ngủ, mỗi lần đều do chính bản thân Thương Ngôn tự tay lau chùi bụi bậm.

Kính viễn vọng và kính hiển vi! Thông qua hai loại kính này Thương Ngôn đều nhìn thấy là hai sự vật trên thế giới hoàn toàn khác nhau, chỉ giống nhau một điểm, đây là thế giới mà không thể nào người ta nhìn bằng mắt thường được. Tư duy phóng đại vô hạn phóng đại, Thương Ngôn đột nhiên nghĩ đến thấu tình đạt lý, phóng đại là dục vọng, rút nhỏ là chấp niệm.

Vấn đề của ba mẹ anh, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn lại càng giống như là vi khuẩn bệnh độc bị ẩn giấu ở sâu trong thịt, ở một nơi không thể nhìn tới được. Một khi phóng đại cho hấp thụ ánh sáng để lộ ra ngoài, liền biến thành những con vi trùng to lớn bắt đầu tác quái. Nếu muốn tiêu diệt chúng nó triệt để, biện pháp tốt nhất chính là cắt bỏ đi miếng thịt đã bị nhiễm bệnh này đi. Đây cũng chính là biện pháp nhanh nhất.

Rất nhiều năm trước, mẹ anh đã nói ba ba là một bàn tay của mẹ anh.

Cha mẹ ly hôn, đối với Thương Ngôn mà nói, gia đình của anh đã không còn hoàn chỉnh. Còn đối với anh mẹ mà nói, có phải là cũng có ý nghĩa là đau xót khi bị cắt một bàn tay hay không? Nếu không phải cắt đi thì không thể, thì làm gì có ai lại tự cắt đứt chính tay của mình?

Đêm nay một đường trở về nhà, mẹ vẫn nói đối với anh lời xin lỗi, giải thích vì sao. Mẹ vẫn coi anh giống như là một đứa trẻ, cho đến khi nằm ở trên giường, mẹ vẫn còn nói ghé vào lỗ tai anh mà nói: "Thương Ngôn, mẹ nghĩ muốn chia tách cuộc sống với ba của con... Con đã trưởng thành, cũng biết, có thời điểm người thân thiết với nhau không nhất định cứ phải sinh hoạt, ở chung với nhau một chỗ. Có đôi khi tách nhau ra, lại thích hợp hơn một chút. Đối với mẹ là như vậy, đối với ba của con cũng là như thế..."

Thương Ngôn xoay người lại, trong ngực buồn bực đến không sao thở nổi. Phảng phất tựa như cái giá ống kính viễn vọng hắt xuống trên mặt