"Oạch"

Yến Phi cảm thấy thân mình bị ném xuống một hố bùn, lập tức đất đá cứ thế đổ xuống dần dần chất đống lên người chàng, có lẽ dày đến cả thước. Thế rồi rồi có tiếng hô dừng tay, tiếp đó bọn lính canh cũng chẳng có ý định ở lại lâu vội vã ly khai.

Yến Phi hoàn toàn minh bạch tại sao bọn chúng lại hành sự như vậy, đến nhanh chóng và đi gọn gàng, bởi vì chính chàng cũng không muốn lưu lại hố bùn kinh tởm này thêm một khắc nào nữa. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Một mùi tanh tưởi nồng nặc từ bên dưới bốc lên không ngớt.

Yến Phi mau chóng đạp đất nhảy lên mép hố rồi đưa mắt quan sát bốn hướng, đồng thời bế khí thay đổi vận hành nội tức.

Chỗ này chính là hậu viện của đại lao, rộng tới nghìn bộ, có tường cao vây quanh, quang đãng trơ trụi không hề có cây cối, còn cái hố vừa rồi thì sâu đến hơn trượng. Bốn bề tĩnh lặng tựa như không có sự sống tồn tại.

Lúc nằm dưới đáy hố bùn, chàng lờ mờ cảm thấy bên dưới mình là khá nhiều thi thể đang thối rữa. Tư vị đó quả thật khó chịu đến mức không thể diễn tả nổi.

Có thể tưởng tượng loại hố lớn chôn người này được đào một cách lần lượt, mỗi lần ném xác chết xuống lại rải lên một lớp đất, đến khi hố được lấp đầy thì chuyển sang một lỗ huyệt mới.

Mưa tuyết vẫn không ngừng rơi, tiếng nước chảy từ bên ngoài bức tường phía sau vọng lại. Yến Phi hướng về phía đó lướt tới, trong đêm tối vượt qua bức tường cao, nhảy xuống dòng sông nhỏ ngay gần đó.

Trầm mình xuống dưới dòng nước lạnh thấu xương, Yến Phi phát sinh cảm giác được trở về với nhân gian.

Ngục tù đúng là nơi đáng sợ phi thường. Những lao phòng quanh năm âm ám, ngập ngụa mùi thối rữa, điều kiện tồi tệ đến cùng cực. Ở đó nhân phẩm của con người bị chà đạp một cách tàn khốc, nhân tính dần dần tiêu tan, cho dù có chết thì cũng không được một chút sót thương.

Yến Phi ở trong lòng sông rửa sạch bùn đất và vết máu bám trên người, sau đó trèo lên bờ bên kia, trước hết vận công làm bay hết hơi nước trên người, rồi men theo bờ sông nhanh chóng bỏ đi.

Bốn bề một màu tối đen thăm thẳm, mạn bên phải lác đác mấy hàng cây, ở phía xa xa là con đường tiếp giáp với bên ngoài tường thành, bề rộng có thể cùng lúc dàn hàng ngang mười thớt chiến mã. Ánh sáng từ những ngọn đuốc trên tường thành bị cây cối che khuất, vì thế chàng vẫn được an toàn trong bóng tối.

Vượt qua phạm vi khu nhà ngục là một con đường nối với chiếc thạch kiều bắc qua sông, phía trước rải rác có dân cư sinh sống. Tinh thần Yến Phi không ngừng ngưng tụ, dần dần vươn tới trạng thái tập trung cao nhất. Sau khi vượt qua cầu, chàng đi nhanh đến ngôi nhà gần nhất, tiếng mõ báo canh khuya từ nơi nào đó trong thành truyền lại, cho chàng biết hiện đã sang canh hai.

Cuối cùng chàng cũng thành công tiềm nhập Hoàng Dương, hoàn thành công việc gần như không thể, bản thân chàng cũng cảm thấy đó là một kỳ tích.

"Vù!" một tiếng, Yến Phi nhảy lên mái nhà đầy tuyết. Trong thành nhà cửa dày đặc, trải dài đến ngút tầm mắt. Sau khi gạt bỏ những hồi ức thê thảm trong chốn lao tù, tâm tình chàng trở nên sáng suốt.

Tối nay sau khi gặp mặt Kỷ Thiên Thiên, chàng nhất định phải lập tức ly khai. Đối với chàng mà nói, thành Huỳnh Dương đã trở thành nơi nguy hiểm nhất thiên hạ, Ni Huệ Huy chính là uy hiếp lớn nhất. Sưu hồn tà thuật của thị nói không chừng có thể phát giác ra chàng đã an nhiên nhập thành. Lúc chàng khai phóng hoàn toàn tâm linh để cảm ứng vị trí của Kỷ Thiên Thiên, sẽ là thời khắc rất nguy hiểm.

Yến Phi toàn lực triển khai thân pháp, bất chấp mưa tuyết nhằm thẳng hành cung của Mộ Dung Thùy tại trung tâm thành lao đến.

So với thường nhân, cảm quan của chàng linh mẫn gấp trăm lần, vì vậy không chút khó khăn tránh khỏi ba toán tuần binh, cuối cùng cũng đến được mái của một nhà dân gần hành cung phủ đệ của quan thủ thành nhất, khoảng cách chỉ cỡ một con đường.

Mưa tuyết mờ mịt, cả hành cung có tường cao vây quanh. Không biết có phải vừa thoát khỏi chốn lao tù hay không mà chàng lại sinh ra cảm giác phòng xá liên miên trước mặt là một xà lim cực lớn. Trớ trêu thay đó lại là nơi giam giữ nữ nhân mà chàng thương yêu nhất.

Nếu là người khác, cho dù thân thủ có cao minh như chàng, đối mặt với phòng xá trùng trùng điệp điệp bên ngoài lại có tường cao bảo vệ như hiện tại cũng sẽ nảy sinh cảm giác mất tinh thần không biết bắt đầu từ đâu. Cá nhân chàng lại là một trường hợp đặc biệt.

Ngày đó khi tìm cách cứu Kỷ Thiên Thiên tại Dĩnh Thủy, chàng có thể cảm ứng rõ ràng được nàng đang ở trên con thuyền nào, nhận biết chính xác mục tiêu cần phải công kích. Hiện tại cảm ứng của chàng không rõ ràng được như vậy nữa, chỉ mơ hồ như có như không, có lẽ là do Kỷ Thiên Thiên đã bị tổn hao quá nhiều tâm lực.

Một đội cảnh binh đang đi tuần ở con đường bên dưới.

Chân khí Yến Phi vận hành lên đến trạng thái cực điểm, tinh khí thần hòa nhập vào tự nhiên. Trong hành cung phía gần chàng các hướng đều có trạm gác công khai lẫn bí mật, toàn bộ hiện lên rõ ràng sáng tỏ. Không một biến hóa nhỏ nào có thể vượt qua sự kiểm soát của chàng.

Tuần binh đã đi xa, tuyết rơi càng lúc càng dày đặc, gió lạnh thổi từng hồi không ngớt.

Yến Phi như làn khói hạ mình xuống mặt đất, trong chớp mắt đã đến bên dưới một bức tường rất cao. Chàng men theo tường lướt nhanh khoảng vài trượng rồi tung mình nhảy lên, để toàn thân nằm dán sát trên đỉnh bờ tường, kế đó nghiêng mình rớt nhẹ xuống bên trong, tất cả động tác liền lạc trọn vẹn như lưu thủy hành vân, nhanh nhẹn đến nỗi làm cho người khác có chú tâm quan sát cũng khó mà phát giác.

Yến Phi kín đáo tiếp cận khu vực hậu hoa viên của hành cung. Chỉ thấy tả hữu các bên đều có bố trí lầu canh, treo đèn lồng chiếu sáng, đám lính gác chia nhau quan sát các phương riêng biệt.

Do đã hoàn toàn nắm chắc vị trí địch nhân, nên chàng dễ dàng tránh khỏi tai mắt bọn chúng, vượt qua cửa ải đầu tiên chính là bức tường này.

Đúng lúc này chợt có tiếng di chuyển rất nhanh hướng thẳng đến chỗ chàng đang đứng.

Yến Phi giật mình đánh thót, như mũi tên lao về phía trước hai trượng, tiếp đó tung mình nhảy lên cành ngang của một cây cổ thụ, giũ vội mấy đám tuyết tích tụ trên tán lá xuống thân thể, đồng thời thu liễm các lỗ chân lông ngăn không cho hơi người thoát ra.

Quả nhiên ba con ác khuyển không biết từ đâu chạy lại, không ngừng sục sạo quanh đống cỏ dưới gốc cây. Trên trạm canh bọn Yên binh liền cầm đèn lồng soi xuống. Mấy con súc sinh cuối cùng do không đánh hơi được vị khách không mời liền tự động chạy đi, bọn lính canh cũng không để ý đến chỗ này nữa.

Yến Phi thầm kêu nguy hiểm. Đúng thời khắc này, chàng cảm ứng được vị trí của Kỷ Thiên Thiên.

Lưu Dụ và Tống Bi Phong ly khai địa bàn Dạ Oa Tử, men theo Đông đại nhai trở về tổng đàn Đại Giang bang.

Tống Bi Phong nhíu mày hỏi: "Nếu không phải người của Di Lặc giáo giết chết Phụng Thiện, vậy thì là ai?"

Lưu Dụ đáp: "Hiện tại bọn ta chỉ có một kế duy nhất, đó là đổ tất cả lên đầu Trúc Pháp Khánh, khiến lão trở thành công địch của Biên Hoang Tập. Điều này sẽ làm cho cả Biên Hoang Tập đoàn kết lại, vực dậy cái tinh thần mà bao lâu nay Kỷ Thiên Thiên vẫn mong đợi trong hoang nhân, chỉ như thế chúng ta mới có cơ hội."

Tống Bi Phong nói: "Ngươi biết rõ Biên Hoang Tập hơn ta, vậy Thiên Thiên tiểu thư đã kêu gọi tinh thần gì vậy?"

Lưu Dụ trầm ngâm đáp: "Mỗi một hoang nhân đều cảm giác có tồn tại thứ tinh thần đó, nhưng rất khó miêu tả cụ thể, hoặc miễn cưỡng có thể gọi là thứ tình yêu quên mình, khiến hoang nhân vì lợi ích chung của Biên Hoang Tập mà bỏ qua tư lợi, phấn đấu không ngừng cho lợi ích chung. Trước đây đại đa số hoang nhân đều có tâm lý kiếm đủ rồi đi, đột nhiên ý nghĩ này bị Thiên Thiên cải biến. Họ đã đích thân thừa nhận Biên Hoang Tập là một vùng đất hoan lạc độc nhất vô nhị trong lúc đại loạn này. Chính tinh thần đó đã khiến hoang nhân quyết chí thề đưa Thiên Thiên và Tiểu Thi trở về. Nếu như không làm được điều này, sẽ không chỉ là sự sỉ nhục với địa danh Biên Hoang Tập, mà còn là nỗi nhục và di hận của mỗi cá nhân sinh sống tại nơi đây."

Tống Bi Phong chợt nói đến một vấn đề khác: "Giả thiết sau khi công bố Di Lặc giáo chính là công địch, lại chẳng thấy nửa mống yêu nhân Di Lặc giáo hiện thân, tình huống lúc đó sẽ như thế nào?"

Lưu Dụ trả lời: "Trúc Pháp Khánh đến Nam phương chỉ là việc ngày một ngày hai, chắc chắn sẽ không để bọn ta phải chờ lâu. Mục tiêu tối trọng yếu hiện nay của lão chính là nhằm vào Biên Hoang Tập. Bọn ta có thể nhân cơ hội này, chủ động bố trí thiên la địa võng, đánh tan Di Lặc giáo. Vì vậy, ta hi vọng cả Biên Hoang Tập sẽ ở trong trạng thái sẵn sàng tác chiến, sớm muộn thì kẻ giết Phụng Thiện cũng bị tìm ra."

Tống Bi Phong nói: "Biên Hoang Tập lại có thể biến thành một địa phương như thế này, quả thực làm người ta khó mà tin được. Nói thật ra, đến lúc này ta vẫn không minh bạch tại sao Đồ Phụng Tam lại đồng ý giúp đỡ ngươi như vậy."

Lưu Dụ trầm giọng đáp: "Đồ Phụng Tam không chỉ giúp đỡ chúng ta, mà chính là giúp đỡ bản thân mình. Y và Hoàn Huyền có quan hệ tương đối vi diệu, người ngoài khó mà hiểu được. Chỉ nhìn vào việc Đồ Phụng Tam muốn bám trụ tại Biên Hoang Tập thì biết y cố kỵ Hoàn Huyền, không dám để mặc cho Hoàn Huyền an bài."

Vượt qua khoảng đất trước là Đệ Nhất Lâu, Lưu Dụ kìm lòng không được lại nhớ đến chủ tỳ Kỷ Thiên Thiên.

Bao giờ bọn họ mới được trở về Biên Hoang Tập, sau đó xây dựng lại Đệ Nhất Lâu, ngày ngày cùng nhau gảy đàn ca hát?

Yến Phi ẩn mình tại hoa viên phía sau một thân cây đại thụ rồi chăm chú quan sát. Từng đợt mưa tuyết vẫn theo đêm tối rơi xuống không ngớt. Đại môn lúc này đã được đóng chặt, hai tên Yên binh vẫn lù lù đứng gác mặc cho hoa tuyết rơi đầy trên người. Trong cả tòa hành cung thì ngoại vi là nơi canh phòng nghiêm mật nhất, cả đàn ác khuyển khứu giác linh mẫn lùng sục không ngừng.

Sau khi vượt qua cửa ải đó, Yến Phi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Chỉ cần tránh được tòa nhà chính nơi có trạm canh và Yên binh tuần đêm, là chàng gần như có thể tự nhiên đi lại trong hành cung.

Trước mắt chính là thông lộ nối phía Tây Bắc hành cung và một trang viện được bảo vệ bởi tường bao xung quanh chỉ có duy nhất một cửa vào. Lính gác tại đó rõ ràng tăng hơn nhiều, hiển nhiên chàng đã linh cảm không nhầm, Kỷ Thiên Thiên đúng là đang bị giam lỏng ở bên trong trang viện này.

Bên trong trang viện chỉ có một tòa nhà, phân ra tiền trung hậu ba cấp. Quanh nhà trồng đầy hoa cỏ cây cối, hiện tại tất cả đều bị tuyết bao phủ trắng xóa. Trong nhà đèn đuốc tối om, chỉ có một ngọn đèn được treo tại cửa chính sân trước.

Cõi lòng Yến Phi chợt ấm áp hẳn lên. Chỉ cần vượt qua bức tường kia là chàng có thể gặp lại người ngọc ngày đêm mong nhớ, hướng tới nàng bày tỏ tình cảm sâu nặng vĩnh viễn không phai của mình.

Chàng suy đoán không có Yên binh nào ở bên trong trang viện, có lẽ chỉ có thị tì hầu hạ hai chủ tỳ Thiên Thiên là lưu lại. Bên cạnh tường viện cũng không thấy bố trí trạm canh túc trực, có điều Yến Phi lại phát giác được có binh lính ngầm bí mật ẩn thân tại các điểm kiến trúc ở chu vi ngoài sân viện.

Mộ Dung Thùy đã biết chàng sẽ đến Huỳnh Dương, đương nhiên không thể buông lơi nơi hiểm yếu sau cùng đang giam lỏng Kỷ Thiên Thiên này.

Chỉ cần Yến Phi gây ra bất cứ sơ xuất gì, chẳng những bao nhiêu công sức đổ xuống sông xuống biển, mà việc thoát thân cũng là một vấn đề không hề đơn giản.

Giả thiết toàn bộ quân mai phục đều tập trung hết tinh thần vào việc giám sát sân viện, Yến Phi có thể khẳng định mình tuyệt không có cơ hội. Bất quá đã là con người thì cũng có lúc mắc phải sai lầm và sơ xuất.

Đó chính là điều lúc này Yến Phi đang chờ đợi.

Một trận cuồng phong thổi tới làm tung lên lớp tuyết bám trên các tán cây. Những mảng tuyết cứng ngắc bị gió cuốn đi hung hãn quật mạnh vào tường và các kiến trúc xung quang, cảnh tượng xa gần đều trở nên mơ hồ. Hai tên lính gác ở cổng viện cũng phải cúi đầu để tránh băng tuyết quất thẳng vào mặt.

Toàn thân sớm đã phủ tuyết trắng, Yến Phi không dám chần chừ, trước hết ngả lưng nằm xuống, hai chân dụng lực đạp mạnh, nương theo lớp tuyết mềm lao vụt đi.

Khi đến được chân tường, trận cuồng phong đã lướt qua, bụi tuyết từ từ rơi xuống, cảnh vật trở lại rõ ràng.

Yến Phi cảm ứng được hai kẻ mai phục ở gần chàng nhất đã sinh lòng cảnh giác, đang hướng về phía bờ tường nhìn chăm chú, qua một khắc liền chuyển ánh mắt xuống dưới. Lúc này chàng căn bản còn chưa kịp lật sấp người lại, trong lúc vội vã may sao nghĩ ra một cách, lập tức vận công tụ ở sau lưng, ép sát thân mình xuống dưới rồi phát xuất hỏa nhiệt từ Đan Kiếp, chớp mắt vùi toàn bộ cơ thể vào trong lớp tuyết dày đến cả thước hệt như chìm vào trong nước, chỉ để lộ ra một phần khuôn mặt.

Mục quang địch nhân hướng vào chỗ chàng ẩn thân dò xét nhiều lần, rồi mới rời đi chỗ khác.

Yến Phi thầm kêu nguy hiểm.

Đúng lúc này chợt có tiếng bước chân vang vọng. Một đội tuần binh do mười người hợp thành, cầm hai cây đuốc chiếu sáng một khoảng sân tiến về chỗ cổng viện. Sau khi làm một vài thủ tục, hai người trong số đó liền thay thế hai lính canh ban đầu, rồi cả bọn men theo con đường nhỏ bên cạnh tường viện chỉnh tề nhịp bước tuần tra.

Yến Phi đến nửa hơi cũng không dám thở ra.

Tuần binh đi rồi, chàng tính toán chỉ cần có thêm một trận cuồng phong nữa thổi tới là có thể tận dụng độc môn thân pháp đột nhập vào bên trong tường viện.

Ngay lúc này, tâm linh chàng chợt sinh xuất cảnh báo.

Tiếng gió nổi lên, một đạo hắc ảnh lọt vào tầm nhìn của chàng, y đang ở cự ly cách Yến Phi không quá mười bộ.

Yến Phi toát mồ hôi lạnh. Nghe tiếng gió cũng biết hắn là nhất lưu cao thủ. Bất quá điều này rất bình thường, bởi Mộ Dung Thùy không thể không cẩn thận cắt cử cao thủ đến canh giữ Kỷ Thiên Thiên. Chàng thầm kêu may mắn khi thấy hắn đi lại đúng chỗ mình ẩn thân lúc nãy. Nếu như chàng không mạo hiểm di chuyển ra đây, chắc chắn lúc này hành tung đã bị phát hiện.

Yến Phi vội đoạn tuyệt hô hấp, giảm nhịp tim xuống tới mức thấp nhất. Nhờ có một bản lĩnh bất phàm đồng thời lại hiểu thuật thai tức của đạo gia, cộng thêm đối phương cũng lơ là không chú ý, nên chàng đã may mắn thoát khỏi cặp mắt của hắn.

Xuyên qua làn mưa tuyết, một hắc y nhân khác vô thanh vô tức hiện thân trên đỉnh bờ tường, hướng về hắc y nhân đang đứng cạnh tường viện chào hỏi. Nếu như hắn từ vị trí đó nhảy xuống, chắc chắn là sẽ đạp phải người Yến Phi đang vùi trong tuyết.

Yến Phi liền nhắm mắt lại, sợ người này qua phản quang từ ánh mắt của chàng mà sinh lòng cảnh giác, vậy thì mọi công sức từ đầu đến giờ đều đổ bể hết.

Tên bên dưới dùng tiếng Tiên Ti nói: "Theo ta nhận định Yến Phi đã đi khỏi Huỳnh Dương từ sớm. Hắn căn bản không nghĩ ra cách nhập thành, chắc chắn đã biết khó mà lui."

Tên đứng trên bờ tường tiếp lời: "Con bà nó! Như vậy thì thật đáng tiếc! Nếu như bắt sống được y, chẳng những sẽ được Đại Vương trọng thưởng, mà bọn ta còn có thể dạy cho lũ hoang nhân một bài học, xem chúng còn đắc ý được nữa hay không. Đại Vương đã nói nếu đêm nay Yến Phi không đến thì nhiều khả năng y đã quay về Biên Hoang Tập."

Tên kia dưới chợt hỏi: "Thiên Thiên tiểu thư thế nào?"

Tên ở trên tường đáp: "Ta vừa cùng Phong Nương thông qua tin tức, mọi việc đều trôi chảy."

Sau khi nói thêm vài câu nữa, tên trên tường ẩn mình vào bên trong, còn tên đứng bên dưới thì men theo bờ tường bỏ đi.

Yến Phi tâm thần kịch chấn, đối với việc có gặp Kỷ Thiên Thiên được hay không, chàng không dám kỳ vọng chắc chắn như trước nữa.

Trong câu chuyện của mình, hai tên kia có đề cập đến Phong Nương, ở Tiên Ti tộc thì không ai không biết nhân vật này. Ngay từ lúc Yến Phi còn nhỏ đã nghe qua danh tự bà ta. Đó là cao thủ thuộc thế hệ mẹ chàng, hiện tại niên kỷ chắc từ bốn mươi đến năm mươi.

Trong Tiên Ti tộc, nữ lưu cao thủ không nhiều. Mẹ của chàng là một trong số đó, Phong Nương thanh danh còn có phần cao hơn. Công phu khinh công của Phong Nương trứ danh Hồ tộc, ngoài ra còn là cao thủ dụng kiếm. Võ công của bà ta so với Mộ Dung Thùy có thể không chênh lệch là bao.

Lúc nãy nghe hai tên nói chuyện, Yến Phi đoán chắc Mộ Dung Thùy đã gài bà ta vào trong đám thị nữ hầu hạ, ngấm ngầm giám thị chặt chẽ Kỷ Thiên Thiên. Với tầm cỡ cao thủ như thế, cộng với vừa rồi nếu bọn kia không để lộ thông tin, cho dù chàng có thể lọt vào bên trong trang viện "nhìn thì dễ nhưng đến gần thì khó" kia, e rằng cũng khó mà qua được cửa ải của mụ.

Mộ Dung Thùy đã bày một nước cờ tuyệt cao, đủ để khiến Yến Phi dù có cố gắng đến đâu cũng phải ra về trong thất bại.

Nếu trời không có tuyết lớn, chàng sợ rằng đã sớm bị phát hiện.

Mộ Dung Thùy có chiến lược hoàn toàn khít khao, trước cho ác khuyển phòng thủ ngoại vi bao quanh hành cung, sau đó lại bố trí lính ngầm giám thị nghiêm mật vòng trong vòng ngoài, rồi phân phó cao thủ tinh nhuệ lập thành tổ tuần tra, thâm hiểm hơn nữa là bố trí Phong Nương hầu hạ ở sát bên mình Kỷ Thiên Thiên. Bất kể Yến Phi chàng thần thông quảng đại ra sao, vẫn khó mà thần không hay quỷ không biết gặp gỡ Kỷ Thiên Thiên được.

Điều duy nhất mà chàng đang băn khoăn, chính là dường như Mộ Dung Thùy bố trí như vậy không phải để vừa thấy chàng đã lập tức tiêu diệt, mà là hắn muốn bắt sống chàng. Mức độ khó khăn phải nói là cách nhau một trời một vực.

Bất quá lúc này chàng không có thời gian để suy nghĩ về phương diện đó. Có điều cho dù khó khăn ra sao, chàng sẽ không bao giờ bỏ dở giữa chừng. Vấn đề ở chỗ ngay đêm nay có nên đi gặp Kỷ Thiên Thiên hay không.

Giả như chàng biết được trận tuyết lớn này sẽ rơi thêm một ngày một đêm nữa, thì chàng nhất định bằng vào thuật thai tức vùi mình dưới tuyết chờ đến đêm mai .

Nhưng nhỡ mà ngày mai tuyết lại ngừng rơi thì tình huống sẽ cực kỳ bất diệu. Đương nhiên sau khi Yến nhân dọn dẹp sạch lớp tuyết, chàng sẽ hết chỗ ẩn thân.

"Thiên Thiên à! Rốt cuộc có phải nàng đang chìm đắm mê man trong giấc ngủ hay không. Chỉ cần lúc này bọn ta có thể kiến lập mối liên hệ tâm linh thì sẽ sớm được trùng phùng."

Kỷ Thiên Thiên không mảy may hồi ứng.

Cuồng phong cuồn cuộn mạnh đến nỗi thổi hoa tuyết tung bay đầy trời, cảnh vật gần xa mơ hồ không rõ, các hạt băng xen lẫn trong tuyết rơi liên tục quất xuống đầu xuống mặt .

Yến Phi chẳng có cách nào khác, tựa như một đống tuyết từ chỗ ẩn thân tung mình nhảy lên đỉnh bờ tường, rồi nghiêng người rơi nhanh xuống lớp tuyết phía bên kia. Một bụi trúc vừa vặn che khuất tầm nhìn, khiến chàng không tài nào quan sát ba tầng phòng xá nơi giam lỏng Kỷ Thiên Thiên, nhưng ngược lại cũng giúp cho chàng tránh khỏi bị người trong nhà trông thấy.

Yến Phi áp sát vào mặt tuyết lăn về phía vườn trúc, rồi lại vận công để vùi mình vào trong lớp tuyết.

Chàng vừa mới ẩn thân xong, đã nghe thấy có tiếng nói: "Đêm nay đúng là tà môn, tuyết rơi lớn như thế này khiến người ta cứ ngỡ có quỷ ám. Ta vừa mới trông thấy một khối tuyết tròn cực lớn từ đầu tường rớt xuống, ngươi có thấy gì không?"

Một giọng khác trả lời: "Chẳng thấy gì cả! Thấy ngươi vội vã đi đến chỗ này, nên ta cũng đến xem có chuyện gì không."

Tên lên tiếng đầu tiên liền thở dài: "Có thể đúng là bọn ta đánh giá quá cao tên đó. Nhưng mà cẩn thận vẫn hơn. Nếu có sơ xuất, Đại Vương trách tội xuống, không ai đảm đương nổi đâu. Hãy cứ tìm kiếm một lượt đi cho chắc."

Hai tên này cũng dùng tiếng Tiên Ti đàm thoại, nhưng không phải hai tên trước đó, đủ thấy tổ cao thủ này ít nhất cũng có bốn người. Số lượng thực tế đương nhiên còn có thể nhiều hơn nữa.

Yến Phi trong lòng kêu khổ.

Bên trong sân viện cao thủ khắp nơi, di chuyển một bước cũng khó khăn. Cả khoảng sân rộng trống trơn, khiến Yến Phi căn bản không có đường lẩn tránh tai mắt bọn chúng. Chỉ cần chàng hiện thân trên mặt đất nhất định sẽ bị phát hiện.

Nghĩ đến đây, trong lòng Yến Phi chợt động.

Đã vô pháp lên mặt đất gặp gỡ Kỷ Thiên Thiên, liệu có thể từ dưới lớp tuyết mà đi hay không? Gió tuyết đang rợp trời thế này, cho dù cao thủ như Phong Nương hoặc Mộ Dung Thùy cũng tuyệt không có khả năng phát giác hoạt động ngầm dưới tuyết. So với nước thì tuyết có tác dụng che dấu hành tích hiệu quả hơn nhiều, lại thêm mật độ thấp và xốp, thật chẳng khác nào dùng địa đạo ngầm tiếp cận mục tiêu.

Yến Phi cuối cùng cũng có một tia hy vọng, lập tức thay đổi kế hoạch hành động.