Về đến nhà, thay áo ngủ, Lục Nhĩ Nhã vội vã lấy di động ra, ghé lên trên giường, mở ra giao diện Weibo. Bởi vì vấn đề internet, vẫn không đổi mới được, vòng nhỏ vẫn luôn xoay chuyển ở giữa màn hình, khiến người ta càng thêm nôn nóng.

Thật muốn xem, thật muốn xem!

Hôm nay khi ở hiện trường, biết anh bình luận Weibo của mình, Lục Nhĩ Nhã vẫn luôn ngứa ngáy khó nhịn, nhưng lại có một đám người bên cạnh, cô không dám lấy di động ra xem, nghẹn đến tận bây giờ, đã đến cực hạn rồi.

Rời khỏi, tắt trình tự đi, lại vào lần nữa, quả nhiên đã đổi mới!

Bình luận có đến mấy vạn lượt like và vô số tin nhắn, có người nói cô là fans may mắn, nhưng đại đa số đều cầu mong Chu Hoài Dịch lật bài của mình.

Lục Nhĩ Nhã che miệng cười cười, trong lòng bỗng dưng dâng lên một chút đắc ý, khóe môi nhịn không được cong lên, nhìn đi nhìn lại mấy chữ bình luận của Chu Hoài Dịch.

“Cảm ơn cô vì đã thích tôi!” Anh nói.

Chỉ là một lời nói bình thường của thần tượng dành cho fans, nhưng Lục Nhĩ Nhã lại cảm thấy thỏa mãn, phi thường thỏa mãn.

Thật ra cũng rất kỳ lạ, hiện tại mỗi ngày cô đều có thể nhìn thấy người thật, có thể mặt đối mặt với anh, chắc sẽ không có cảm xúc hưng phấn vui sướng này, thế nhưng thông qua phần mềm ảo trên mạng, chỉ cần có một chút tương tác, cô đã vui vẻ đến không chịu nổi.

Chắc chắn là do thân phận khác nhau! Cô nghĩ.

Khi đóng phim cô xem đối phương là đồng nghiệp kiêm tiền bối, khi rời khỏi phim trường, bò lên Weibo, cô lại là một fans chân chính, tâm tình cũng sẽ thay đổi theo.

Hoạt động đáng chú ý đang nhắc nhở trên màn hình, Chu Hoài Dịch đăng Weibo?!

Thật hiếm lạ!

Đây là phản ứng đầu tiên của Lục Nhĩ Nhã. Chu Hoài Dịch là người rất hiếm khi đăng Weibo, nếu đã đăng, thì là do ngày hôm đó tâm tình rất tốt, hoặc là sắp có phim mới nên cần tuyên truyền một chút.

Mặc dù như vậy, fans vẫn vô cùng hăng hái, ở dưới Weibo của anh không ngừng khóc cầu xin anh đăng nhiều bài một chút, cam tâm tình nguyện đem tiền túi ra cống hiến cho bộ phim của anh.

Nhưng quá trình quay phim vẫn chưa được một nửa, chắc chắn không phải là tuyên truyền phim. Lục Nhĩ Nhã tò mò, lập tức click vào bài đăng Weibo kia, sau đó…… Sau đó…… vô cùng kinh ngạc.

Nội dung trong Weibo của nam thần không phải là gì khác mà chính là chia sẻ bài đăng dài trên Weibo của cô, còn thêm một câu phía trên, chính là câu mà anh trả lời cho cô, chẳng qua là có nhiều thêm một chữ “Nhóm”.

Chu Hoài Dịch rất ít khi biểu lộ lòng biết ơn đối với fans, loại tình huống này từ khi anh vào giới giải trí đến nay, đã ít lại càng ít. Kết quả là, tiêu đề “Chu Hoài Dịch chia sẻ cảm ơn fans” chỉ một giây đã lên trang đầu. Cùng lúc đó, đề tài về “mười chín tháng hai” cũng nóng lên, trở thành hạng hai của hotsearch.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì đây là lần đầu tiên từ khi chào đời đến giờ cô được lên hotsearch!

Ông trời ơi, cô thật sự có chút hoảng loạn.

Không chờ cô hoàn toàn tiêu hóa sự thật này, Thư Nguyên đã gọi điện thoại đến rào rống, cô vừa nhấc máy liền hỏi: “Nói! Cậu đã làm gì chồng tôi?”

Lục Nhĩ Nhã trở mình, chớp chớp mắt, nhìn trần nhà đến xuất thần: “Tin tưởng tôi, tôi cũng rất kinh ngạc.”

“Ông đây mỗi ngày đều dùng acc clone để nhắn cho anh ấy, không hề thiếu sự nhiệt tình, tại sao anh ấy không trả lời tôi, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?!”

“Nói ra có thể cậu sẽ không vui, nhưng mà, Nguyên Nguyên à, đây là định mệnh.”

“Đậu má, Lục Nhĩ Nhã, cậu sắp nổi tiếng rồi! Các bà vợ của nam thần đang trên đường đến, cậu tự mình bảo trọng nha.”

“He he.” Lục Nhĩ Nhã không tiếp tục nói đề tài này nữa, ngược lại hỏi, “Thư Nguyên, gần đây cậu đóng phim gì? Sao lại không nhìn thấy cậu?”

Có lẽ là đã chọc vào chỗ đau của cô ấy, Thư Nguyên thở dài thật mạnh, thế nhưng cô ấy không nói gì, một chữ cũng không nói, nhưng cuối cùng, cô ấy vẫn một năm một mười nói với cô: “《 mỹ nhân như vậy 》 đó, chính là bộ phim mấy tháng trước được cư dân mạng thảo luận vô cùng sôi nổi.”

“À, vậy cũng không tồi, Nhạc Mạn cũng đóng bộ phim đó, chắc chắn sẽ nổi tiếng.”

Thư Nguyên hừ lạnh một tiếng: “Đừng nói nữa, cái vị kia không biết là tới đóng phim hay là tới để yêu đương nữa, cả ngày mắt đi mày lại vô cùng ái muội với nam số 1, đóng phim cũng không nghiêm túc, chỉ có một cảnh nhưng phải mấy lần mới có thể qua.”

“Nam số 1? Đó không phải là Mục Thanh sao?”

“Ừ.”

“Người này không phải có bạn gái sao?” Lục Nhĩ Nhã thổn thức không thôi, hai năm trước có tin đồn Nhạc Mạn thích trêu chọc các nam diễn viên diễn cùng phim, một bộ phim vừa quay xong, tuyệt đối có thể truyền ra một đống tai tiếng lớn.

Nhưng mà việc này cũng không ảnh hưởng đến độ nổi tiếng của người ta, tuy có nhiều tai tiếng nhưng tốc độ thu hút fans rất nhanh, chỉ cần là phim truyền hình hoặc điện ảnh mà cô ta tham gia, đề tài sẽ luôn hướng về nữ vương Nhạc Mạn, ratings cũng không thấp, chẳng qua sau khi xem xong sự khen chê lại không giống nhau, sự đánh giá đều chia ra hai phía.

Lục Nhĩ Nhã cũng không có cảm xúc gì với kiểu người này, nhưng thỉnh thoảng lại có thể thấy tin tức về cô ta trên Weibo, lâu dần cũng có chút hiểu biết.

“Ai nói không có? Mục Thanh đã nói rõ mình đã có bạn gái rồi, người phụ nữ kia còn cố ý nhân ngày sinh nhật của anh ta, chuẩn bị tiệc sinh nhật bất ngờ, tôi thấy, hôm đó Mục Thanh bị dọa sợ không nhẹ, chắc là sau này cũng không dám hòa thuận vui vẻ với đàn chị nữa đâu.”

Lục Nhĩ Nhã vui vẻ: “Người cần tức giận là Mục Thanh mới đúng, cậu lẫn lộn theo làm gì?”

“Tôi lo lắng đó! Nghe nói Chu Hoài Dịch sẽ là người hợp tác tiếp theo của cô ta, cậu nói xem làm sao tôi có thể bình tĩnh được?” Ở đầu dây bên kia Thư Nguyên đã gấp đến độ vò đầu bứt tai, bên này Lục Nhĩ Nhã lại không cảm thấy gì cả.

Nếu cô chưa từng tiếp xúc với Chu Hoài Dịch, có lẽ cô cũng sẽ sốt ruột, nhưng hiện tại lại không giống, sau khi vị Nhạc tiểu thư kia vào đoàn, có lẽ thở mạnh cũng không dám. Dù sao thì Chu Hoài Dịch là người không bao giờ để ý đến nhân khí và độ nổi tiếng của diễn viên, nếu khiến anh ấy không vui, có khả năng anh ấy sẽ trực tiếp đổi người.

Nếu Nhạc Mạn muốn dựa vào Chu Hoài Dịch để tẩy trắng, khiến độ hot tăng cao, tuyệt đối sẽ không dám lỗ m ãng, một cơ hội khó có được như vậy, người phụ nữ vừa thông minh vừa biết tính toán, sao lại không biết tốt xấu chứ?

Nói chuyện phiếm về Nhạc Mạn một chút, Thư Nguyên phát hiện càng nói lại càng tức giận, cũng không muốn nói về việc này nữa, lại nói về một việc khác: “Nhĩ nhã, tôi có một chút tiền tiết kiệm, nếu cậu gom không đủ tiền học phí cho nhóc Dương, thì tôi có thể giúp cậu một chút.”

“Thôi đi, mấy tháng rồi cậu không trả tiền thuê nhà đúng không”

Mấy năm nay Thư Nguyên vẫn luôn diễn vai phụ, thù lao không cao, dù bận rộn mấy tháng cũng chỉ có được mấy vạn, ngoại trừ phí sinh hoạt và tiền thuê nhà, còn phải xem xét để mời mọi người trong tổ đi ăn, cứ như vậy, dẫn đến việc chi ra nhiều hơn thu vào.

Hiện tại nếu đem tiền cho cô mượn, cô ấy thật sự có thể ngồi xổm trên đường xin ăn luôn.

“Việc gì cũng có nặng có nhẹ, chỉ còn mấy tuần nữa là nhóc Dương khai giảng rồi, tôi cũng như là chị của nó, sao lại có thể không giúp gì chứ?”

Trong lòng Lục Nhĩ Nhã rất ấm áp: “Ý tốt của cậu chúng tôi nhận, nhưng tiền thì không thể lấy, hơn nữa, tôi đã nói tôi chuẩn bị đủ tiền rồi, sao cậu lại không tin?”

“Tôi sợ cậu gạt tôi! Cậu chỉ là một người mới không có kinh nghiệm lại không có chỗ dựa, có đoàn phim nào đồng ý nhận cậu? Hơn nữa còn là vị trí nữ số 2 quan trọng như vậy?”

“À……” Lục Nhĩ Nhã suy nghĩ một lát, xuống giường, đi đến bên cửa sổ, nhìn ánh đèn đường, cười khẽ, “Nói cho cậu biết, cậu không thể đi nói lung tung.”

“Được được, tôi đảm bảo sẽ không nói đâu!”

“Là phim mới của Chu Hoài Dịch, anh ấy cho tôi cơ hội.”

“Như vậy à……” Thư Nguyên tỏ vẽ đã hiểu trả lời một câu, lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, vài giây sau, rống lên, “Cậu nói ai?”

“Là Chu Hoài Dịch.”

“Mẹ kiếp, ôi trời ơi, để tôi bình tĩnh lại đã.”

“……”

Sau đó Thư Nguyên lại hỏi cô một ít việc liên quan đến Chu ảnh đế, Lục Nhĩ Nhã nói về những gì mà mình biết, đầu giây bên kia lại mắng vài câu, sau đó tắt điện thoại.

Không xem Weibo nữa, Lục Nhĩ Nhã đặt chế độ im lặng cho điện thoại, ném qua một bên, lấy kịch bản từ trong túi ra, bắt đầu đọc một cách nghiêm túc,

Chu Hoài Dịch đã đồng ý giải quyết những việc rắc rối cho cô, tất nhiên cô sẽ đem hết tâm tư đặt lên bộ phim, đây cũng xem như một sự trả ơn dành cho anh.

Nhân vật Chương Hân Dao này có sự tương phản rất lớn với cô, khi diễn sẽ càng khó khăn hơn, cần cô nghiêm túc nghiên cứu tâm tư của nhân vật, làm sao còn thời gian để cô nghĩ đến việc “Nam thần chia sẻ bài đăng Weibo của mình”. Đương nhiên, bỗng nhiên nhớ lại, vẫn rất vui vẻ.

6 giờ sáng ngày mai sẽ bắt đầu khởi quay, cô muốn dậy sớm, không thể thức đêm, sau khi thuộc lời thoại, cô liền kéo chăn lên ngủ. Khi mơ hồ, còn biết Lục Nhĩ Dương đi vào phòng tắt đèn giúp cô.

Gần đây Lục Nhĩ Dương rất chu đáo!

Đây là phát hiện mới của Lục Nhĩ Nhã. Cậu nhóc kia không ngủ nướng như ngày thường nữa, mà mỗi ngày đều dậy sớm làm bữa sáng cho cô, nếu cô về trễ, sẽ đi ra ngoài đợi cô.

Chắc là sắp phải đi học ở nơi khác, đứa nhỏ này trước nay đều được người nhà che chở, đây là lần đầu tiên phải đi học xa nhà sau mười bảy năm. Lưu luyến cũng là chuyện bình thường.

Con cháu của nhà họ Lục đều lưu luyến gia đình, lúc Lục Nhĩ Nhã học đại học cũng như thế này, rõ ràng có thể học ở Học viện điện ảnh ở chỗ khác, thế những vì muốn về nhà thường xuyên, nên cô đã báo danh ở đại học này, mỗi ngày đều về nhà, chưa bao giờ ở ký túc xá.

Lục Nhĩ Dương cũng như vậy, cấp ba học tập vô cũng bận rộn, thầy giáo đã đề nghị cậu ở lại trường, cậu cũng từ chối, mỗi ngày tan học đều chạy xe đạp về nhà, ngồi ở trong phòng đọc sách làm bài tập.

Đặc biệt là sau khi cha mẹ qua đời, cậu càng thích ở trong nhà, có lẽ không phải vì ở nhà, mà là do trong nhà còn có cô- chị của cậu, cậu bỏ không được.

A a, làm gì vậy chứ? Khiến cô cũng có chút lưu luyến không nỡ, thế nhưng gần đây quay phim vô cùng bận rộn, không có thời gian để ở nhà với cậu.

Khi ra khỏi cửa, Lục Nhĩ Dương kiên trì muốn đưa cô đến phim trường. Đứng trước cửa của thành phố điện ảnh, nhìn bóng dáng lẻ loi của cậu bé, cô đột nhiên muốn khóc, chớp mắt rất nhiều lần, mới kìm nén được nước mắt đang sinh sôi.

Cậu vẫn chưa rời đi, cô đã bắt đầu lo lắng cậu ở một mình ăn mặc như thế nào, có chịu nổi không, có cùng bạn bè đi đây đó không…… Rõ ràng là một cậu nhóc chỉ còn mấy tháng là sẽ trưởng thành, lại khiến cô rầu thúi ruột.

Khi đến nơi, cô được người khác cho biết là Chu Hoài Dịch muốn cô đến phòng nghỉ một chuyến.

Thấy thời gian bắt đầu quay phim vẫn còn một chút, hơn nữa đây còn là mệnh lệnh của ông lớn trong tổ phim, Lục Nhĩ Nhã không dám chậm trễ, nhanh chân theo người thông báo đi đến địa điểm được hẹn, lễ phép cảm ơn người ta, mới gõ cửa phòng của nam thần.

“Vào đi.” Là âm thanh của Đàm Lâm.

Lục Nhĩ Nhã đẩy cửa bước vào, thấy trong phòng chỉ có một mình Đàm Lâm. Có chút kỳ lạ, người này có phòng nghỉ của mình sao lại hẹn trong phòng của Chu Hoài Dịch?

“Đàm tiên sinh!” Tò mò thì tò mò, nhưng vẫn không quên quy củ, Lục Nhĩ Nhã đi đến trước mặt anh ta, hơi cúi đầu chào.

Đàm Lâm gật đầu, làm một động tác, bảo cô ngồi xuống, lại lấy một văn kiện ra để lên bàn: “Nếu không có vấn đề gì thì ký hợp đồng đi.”

Hợp đồng?

Lục Nhĩ Nhã nhận lấy, còn chưa nhìn kỹ đã đưa ra nghi vấn: “Không phải ngày hôm qua đã ký rồi sao?”

Tay Đàm Lâm kẹp một điếu thuốc, nhẹ nhàng phun ra sương khói, quay đầu nhìn cô, mắt có ý cười: “Không giống nhau, đây là hợp đồng về studio của Chu Hoài Dịch.”