Edit:Diệp Vy

Beta: Qiongne

Sau khi truyền nước xong, cô đi về uống thuốc rồi nằm nghỉ trên giường một lúc.

Nhiệt độ cơ thể đã giảm xuống được một chút, khi nằm cũng không khó chịu giống như lần trước. Thuốc bắt đầu có tác dụng, không thể ngăn được cơn buồn ngủ, nhắm hai mắt lại chưa đến một phút đã ngủ mất.

Ngày hôm sau đúng 7 giờ đồng hồ báo thức kêu lên một tiếng, cô đúng giờ mà rời giường, nói đứa nhỏ ngủ ở mép giường trông coi cô cả đêm đi về phòng ngủ, còn bản thân mơ mơ màng màng đi vào phòng tắm, tẩy đi cảm giác dinh dính khắp người.

Tối hôm qua toàn thân ra đầy mồ hôi, nhiệt độ cơ thể đã khôi phục như thường, chính là giọng nói còn khàn, nói chuyện cũng làm cho người khác nghe không rõ lắm. Không có gì ghê gớm, khi diễn vẫn có thể gặp vấn đề như vậy, dù sao lúc sau cũng sẽ được lồ||g tiếng.

Còn nhớ rõ ngày hôm qua đã đồng ý mang cháo tới cho Chu Hoài Dịch uống, sau khi tắm rửa xong, tóc cũng chưa lau khô, đã nhanh chân đi vào phòng bếp, đem nguyên liệu bỏ vào trong nồi nấu trước, rồi mới trở về thu dọn những đồ vật cần đem ra ngoài.

Tuy rằng Chu Hoài Dịch nói không cần mua thuốc cho anh, nhưng tối hôm qua lúc đang truyền nước biển, Nhĩ Dương đi lấy thuốc, cô vẫn dặn dò cậu là mua hai loại kia. Đem cái bịch nhỏ cất vào trong túi, hẳn là anh đã đến phim trường, đợi lát nữa kiếm một chỗ nào đó không có người sẽ đưa cho anh.

Thay quần áo, cầm túi đi ra ngoài, nồi cháo vừa vặn sôi. Cô tìm bình giữ ấm khắp nơi, mới phát hiện ngày hôm qua quên tìm Chu Hoài Dịch để lấy về. Hình như dưới nhà còn một cái dự phòng, để đồ xuống, lại đi đến một góc hẻo lánh đồ đều được cất ở đấy, hỗn loạn một hồi.

Vừa may ngày hôm nay trời nắng, tối hôm qua trời đổ mưa đường còn chưa kịp khô, hơn 8 giờ mặt trời đã muốn thiêu đốt con người. Mới vừa xuống dưới lầu kiếm đồ một chút, trên người đã chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, rất là khó chịu.

Lấy cái bình giữ ấm đã bị đóng bụi từ bên trong tủ kính ra, thời điểm lấy ra ngoài, bình giữ ấm được ánh mặt trời chiếu vào, bên trong còn có một tờ giấy cũ nát.

Đây là?

Lục Nhĩ Nhã để bình giữ ấm sang một bên, cầm tờ giấy được xếp cẩn thận mở ra.

Đây là…… của Chu Hoài Dịch?!

Cô nhớ mang máng lại một chút, vào sáng sớm hôm kia, thời điểm cô xuống giường đi chân đất, trên sàn nhà cũng có nhiều đồ giống như vậy, mặt trên viết rất nhiều chữ, năng lực của cô có hạn, nhận thức còn chưa tốt lắm, vẫn là phải xin sự giúp đỡ từ mẹ, mới biết được tin anh đã rời đi.

Sau đó đã bị mẹ lấy lại, nói chờ tới khi cô lớn lên sẽ lấy ra xem làm kỷ niệm, số tuổi ngày càng tăng lên, cô còn không nhớ rõ Chu Hoài Dịch là người phương nào, sao còn nhớ rõ tờ giấy này?

Hiện tại nhìn thấy, mới phát hiện khi còn nhỏ chữ người này đã đẹp như vậy, đều là dặn cô phải chăm sóc bản thân mình thật tốt, học tập thật tốt và nhiều lời linh tinh khác, góc phải phía bên dưới, còn có một hình một cô gái nhỏ được vẽ bằng bút bi. Mái tóc dài được cột lên thành tóc đuôi ngựa, đôi mắt tròn xoe, cùng với cái má có lúm đồng tiền nho nhỏ đáng yêu —— là cô không phải sai!

Chu Hoài Dịch vẽ tranh đúng là không tồi, cơ hồ rất giống với người thật, quả nhiên, một người cái gì cũng làm được còn tồn tại a!

“Chị đang xem cái gì?” Nhìn tờ giấy đến ngây người, Lục Nhĩ Dương đã đi đến phía sau lưng cô, tối hôm qua lăn lộn đến muộn như vậy, giờ phút này bọng mắt phía dưới đã có một màu đen.

Lục Nhĩ Nhã giật mình, vỗ ngực bình tĩnh lại một chút, mới cẩn thận mà gấp giấy vào,để lại chỗ cũ, kéo cửa ngăn tủ đóng lại, hỏi cậu: “Sao đã dậy rồi?”

Lục Nhĩ Dương tự giác mà cầm lấy bình giữ ấm dưới mặt đất lên, duỗi tay đem người đang ngồi xổm cũng kéo lên: “Đã sớm tỉnh rồi, muốn đi xem chị một chút, lại không tìm thấy chị, liền xuống dưới nhìn.”

“Nếu mệt thì lên uống một miếng cháo rồi tiếp tục ngủ, một ngày nghỉ như vậy, chỉ có một lần.”

“Sao có thể, kỳ nghỉ đại học cũng không ít.”

Lục Nhĩ Nhã không tán đồng: “Kỳ nghỉ này của các em, đều phải làm bài tập, nếu các em hoàn thành một bài tập nào đó, cũng phải mất một đến hai tháng.”

Nam sinh cao lớn không thèm để ý mà nhún nhún vai: “Không còn biện pháp, ai bảo em lại thích làm cái này?”

Đợi chị của cậu đứng vững, liền lôi kéo người đi ra ngoài: “Hiện tại sẽ tới phim trường sao?”

Lục Nhĩ Nhã nhìn đồng hồ, đã sắp 9 giờ, có chút gấp: “Chị phải đi nhanh thôi.”

“Được, đợi em đi thay quần áo, chị đi múc cháo, sau đó xuống dưới lầu chờ em.”

“Ừm.” Không có từ chối đề nghị của đứa nhỏ, trong khoảng thời gian này chị em hai người chăm sóc lẫn nhau, cậu nguyện ý đưa đi, cô cũng rất vui vẻ.

Đến cửa thành phố điện ảnh, vẫy tay cùng đứa nhỏ tạm biệt nhau, đã nhìn thấy xe Đàm Lâm xuất hiện, liền đi nhờ xe vào trong, thời điểm xuống xe đi tới phòng nghỉ, Lục Nhĩ Nhã lanh lợi đem thuốc và miếng dán hạ sốt đưa cho Đàm Lâm, nhờ anh ta đưa cho Chu Hoài Dịch.

Một công đôi việc, đối phương trăm phần trăm có thể nhận được đồ, cũng sẽ không ai biết người đưa là cô, mà nói xấu.

Hôm nay cô và Chu Hoài Dịch có cảnh diễn cùng với nhau, thời điểm gặp mặt để quay, Lục Nhĩ Nhã cũng giống như mấy ngày hôm trước, kính cẩn ngoan ngoãn mà nghe theo, cũng chào hỏi người kia: “Đạo diễn  Chu, chào buổi sáng!”

Thanh âm khàn khàn, so với tối hôm qua, hôm nay đã đỡ hơn một chút, khi người nọ trả lời cô, cũng là hắng giọng nói: “Chào.”

Thấy có chút giống nhau, đột nhiên cười thành tiếng, giọng nói xảy ra vấn đề như nhau, thời điểm nói chuyện phiếm hình ảnh còn rất quái dị.

Chu Hoài Dịch muốn để cà phê qua một bên, tìm một lượt, phát hiện không có chỗ thích hợp, Tiểu Tề tinh ý nhìn thấy, tiến hai ba bước lại, cầm lấy cái ly trong tay lão đại của bọn họ, người đàn ông mới xoay người, nhìn mặt Lục Nhĩ Nhã chằm chằm: “Còn sốt sao?”

Lục Nhĩ Nhã lắc đầu: “Không sốt, đến nhanh đi cũng nhanh.”

“Vậy là tốt rồi, đợi chút biểu hiện tốt một chút, có một người bạn của tôi sẽ tới, trong tay hắn có một nhân vật, rất không tồi, diễn thật tốt, sẽ đi đến tổ của hắn trong mấy tháng.”

Đây là có ý tứ tìm tài nguyên cho cô?

Lục Nhĩ Nhã ngẩn ra một lát, mới phản ứng lại, khẽ gật đầu: “Em biết rồi.”

Chu Hoài Dịch lấy quá một phần kịch bản hoàn toàn mới, đưa tới tay cô: “Nhưng, trước lúc đó, diễn thật tốt phần tôi đưa cho em thật tốt trước rồi nói.”

Lật vài tờ, Lục Nhĩ Nhã hoàn toàn há hốc mồm: “Này…… Này không phải đã sớm định người được chọn rồi sao?”

《Quãng Đời Còn Lại》, là bộ phim bom tấn mà anh đã sớm lên kế hoạch, dự định hợp tác cùng với bạn tốt để quay bộ phim này, bởi vì trong tay vị kia còn một bộ phải quay gấp, Chu Hoài Dịch liền đem 《Sau Cơn Mưa》, cũng chính là bộ hiện tại quay trước.

《Quãng đời còn lại》là do biên kịch Triệu Lâm tốn gần bốn năm mới tạo ra một tác phẩm xuất sắc như vậy, sợ tác phẩm xuất sắc của bản thân bị hủy hoại, Triệu Lâm từ chối rất nhiều đạo diễn, tự mình liên hệ với Chu Hoài Dịch.

Tác phẩm này hoàn toàn là thể loại mà Chu Hoài Dịch thích, cơ hồ hợp đồng đã được định, phòng làm việc hai bên sôi nổi mà nói rõ, chuyện này vào năm trước, Lục Nhĩ Nhã còn nhớ rõ, khi đó trên mạng như ong vỡ tổ, nói thẳng sẽ chờ 《Quãng Đời Còn Lại》được chiếu.

Cô ở trên Weibo biết được một ít nội tình là account marketing quá dữ dội, dàn diễn viên đóng trong bộ này, đã sớm được quyết định, từ nam nữ nhất chính đến một nhân vật nhỏ mua nước tương, đều đã rõ ràng, rành mạch, đều ở trong đó.

Chu Hoài Dịch nhướng mày, cảm thấy buồn cười: “Ai nói đã được quyết định?”

Lục Nhĩ Nhã miệng đóng mở vài lần, không còn lời nào để nói, đúng vậy, cũng không phải phòng làm việc của anh tuyên bố, như thế nào có thể là sự thật? Ngượng ngùng mà cười cười: “Vậy anh để cho em diễn vai nào đây?”

“Mạt Hà, nữ chính.”

Đơn giản mấy chữ, làm cho Lục Nhĩ Nhã muốn nói gì đó nghẹn lại.

Nữ…… Nữ chính?!

Chu Hoài Dịch, đây là tự đưa cho cô một cơ hội để đi cửa sau?

Không tin mà nhìn anh một cái: “Anh đừng có nói giỡn với em……”

Vẻ mặt Chu Hoài Dịch lại nghiêm túc, giải thích: “Cô nương này rất có thể phải đánh nhau, nữ diễn viên khác cũng rất muốn nhân vật này, nhưng phải phí thời gian đi theo sư phụ học vài chiêu thức, lãng phí thời gian.”

Hoá ra là bởi vì chính mình biết võ sao?

Lục Nhĩ Nhã có chút xấu hổ: “Kỳ thật em cũng biết một chút võ, nhưng không phải khi nhỏ đã luyện qua là sẽ có ưu thế.”

“Em không muốn diễn?”

“……” Sao có thể? Chỉ là không thể tin được mà thôi.

“Nói đi, diễn hay không diễn?” Chu Hoài Dịch dựa về sau một chút, dù bận vẫn ung dung mà nhìn cô, kiên nhẫn mà đợi câu trả lời của cô.

Lục Nhĩ Nhã li3m li3m môi, vẫn là thành thật gật đầu: “Diễn.”

Chu ảnh đế lập tức lộ ra biểu tình “ vậy là được rồi”, một lần nữa ngồi thẳng người, tinh tế dặn dò: “Bộ này phải quay rất gấp, tôi với Úc Hoài An không dễ dàng gì mới tìm được thời gian thích hợp, năm kia còn có một vở kịch, thời gian quay được quyết định, chỉ có hơn ba tháng, cho nên cô phải nhanh chóng quen thuộc với nhân vật, chờ bộ phim này đóng máy, tiếp theo chính là 《Quãng Đời Còn Lại》, mấy ngày nay cảnh diễn của cô không nhiều lắm, quay xong đừng nóng vội đi về, đi theo sư phụ dạy võ học một vài chiêu, đã hiểu chưa?”

Úc Hoài An, là nghệ sĩ có năng lực giống như Chu Hoài Dịch trong giới, cũng thích tự làm tự diễn, trừ bỏ điện ảnh, mấy năm gần đây cũng có quay mấy bộ phim truyền hình, ratings cũng coi như ở mức trung bình.

Lục Nhĩ Nhã đã xem qua phim điện ảnh của anh ta, phong cách cũng tương tự như Chu Hoài Dịch, nhưng mánh khóe lại không giống nhau. Có lẽ là có duyên cùng một thầy, mà người thầy kia —— Vệ Phong tiên sinh, thời điểm còn sống, thanh danh so với lão tiên sinh Lâm An còn lớn hơn, tất nhiên học trò dạy ra cũng sẽ không kém chút nào.

Lúc trước Chu Hoài Dịch có hợp tác cùng với anh ta hơn hai lần, tiếng vang cũng không tồi, thêm nữa hai người cũng yêu thích đối phương, thường xuyên qua lại, cũng coi như là bạn tốt trong giới. Có mấy lần Chu Hoài Dịch cùng bọn Hàn Nham tụ tập chụp hình, Úc Hoài An cũng có trong ảnh, Lục Nhĩ Nhã biết vị Úc tiên sinh kia, chính là nhìn thấy tấm hình mà Chu Hoài Dịch đăng lên Weibo, mới đi tìm hiểu.

Tra một chút liền cảm thấy khó tin, trừ bỏ cảm thán vẫn là cảm thán: Bạn bè của nam thần trong giới, quả nhiên đều là nhân vật không tầm thường……

Lục Nhĩ Nhã nhìn một xấp kịch bản thật dày, so với bộ 《Sau Cơn Mưa》hiện tại, có thể dày gấp đôi, hơn ba tháng…… Cảm thấy rất khó tin.

“Anh xác định có thể quay trong ba tháng?”

Thấy được sự nghi ngờ của cô, sắc mặt của Chu Hoài Dịch vẫn bình thường: “Chỉ cần em phát huy thật tốt, sẽ không thành vấn đề.”

“…… Được.” Cho nên, mấu chốt là xem cô có năng lực hay không?

Có lẽ là sợ cô nghĩ nhiều, Chu Hoài Dịch lại nói: “Phần lớn nhân vật đầu năm đã được định hết rồi, ít hoặc nhiều cũng cần có thời gian chuẩn bị, hiện tại em mới nhận vai, phải nỗ lực nhiều một chút.”

Nên nói anh cùng với Úc Hoài An lấy sự tự tin ở đâu ra? Nữ chính đó, đến bây giờ mới được định, đó là vai diễn phải đánh võ, không giống như thể loại thanh xuân, khóc khóc cười cười đã vượt qua. Nghĩ tới như vậy, anh cũng nói không sai, tiến độ như thế nào, nhất định là có liên quan đến sự phát huy của cô.

Nhấp môi nghĩ nghĩ, Lục Nhĩ Nhã vẫn là kiên định mà gật đầu: “Em sẽ không làm anh thất vọng!”

“Ừm.”