Khi Phó Nghiên tỉnh lại, đã là buổi chiều ngày hôm sau.

Phó Nghiên mơ màng quan sát căn phòng, trong phòng không có một bóng người. Nàng hôn mê một ngày, bụng trống rỗng, khó tránh khỏi có chút đói, Phó Nghiên đang muốn xuống giường thì thấy Bạch Dự đi vào.

“Đã tỉnh rồi sao?” Bạch Dự ôn nhu nhìn nàng.

Phó Nghiên mới tỉnh ngủ nên phản ứng chậm, cũng không muốn mở miệng, nên chỉ gật đầu một cái, thật ra thì trong d[d[lqd lòng nàng muốn hỏi chuyện của cữu cữu.

“Muốn hỏi cái gì thì hỏi đi.” Ngược lại Bạch Dự rất trực tiếp, xoay người rót ly trà cho nàng.

Phó Nghiên nhận lấy ly trà, liền nói ra hai chữ: “Cữu cữu.”

Bạch Dự đương nhiên biết nàng sẽ hỏi cái gì, nhanh chóng đáp: “Nhị ca sẽ gia phong cho ông ấy.”

“Ừ, không cần lo lắng cho ta, tới bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng, đây là lựa chọn của họ lúc còn sống.” Phó Nghiên biết đạo lý người chết không thể sống lại, kiếp trước bất luận cữu cữu là công hay tư nhưng cuối cùng vẫn gả nàng đến Lâm châu khiến nàng ôm hận mà chết, hôm nay cữu cữu biến mất vì công và tư của mình, có lẽ đây chính là sở cầu cả đời của ông?

“Như vậy cũng tốt, ta có thể an tâm. Còn muốn hỏi gì, hoặc muốn nói gì không?” Bạch Dự đưa tay giúp nàng sửa tóc mai tán loạn trước trán.

Phó Nghiên bĩu môi, cười nói: “Có.”

“Cái gì?”

“Ta đói rồi.”

Bạch Dự khẽ nhếch miệng: “Đã ngủ một ngày có thể không đói sao?” Sau đó liền phân phó hầu gái mang chút đồ ăn lên, rồi hỏi tiếp: “Còn muốn nói gì không?”

Lúc này Phó Nghiên mới phát hiện điều bất thường, không phải nàng muốn nói gì, mà là Bạch Dự muốn hỏi điều gì mới đúng.

Phó Nghiên cũng không gấp gáp, cười nhìn hắn: “Không có.”

Bạch Dự không nói thêm gì nữa, cứ như vậy nhìn chằm chằm nàng không nói lời nào. Phó Nghiên bị ánh mắt chăm chú của hắn làm nổi da gà, lúc này mới không nhịn được mở miệng: “Chàng muốn làm cái gì, nhìn ta chằm chằm làm gì.”

Bạch Dự thấy Phó Nghiên sinh khí mới thu hồi tầm mắt, nhìn ngoài cửa sổ, không nói, qua một hồi lâu mới mở miệng: “Tại sao nàng không nói cho ta biết?”

Phó Nghiên mờ mịt nhìn hắn: “Ta không nói cho chàng cái gì?” Chẳng lẽ? Hắn biết nàng trùng sinh sao? Cái này không thể nào.

Bạch Dự cau mày, gương mặt thất vọng nói: “Tại sao nàng có thai không nói cho ta biết?”

Hắn biết rồi sao? Nàng còn tưởng là chuyện lớn gì.

Phó Nghiên giơ tay lên khẽ vuốt nếp nhăn giữa chân mày của hắn, cười đáp: “Ta cũng mới phát giác một ngày trước, chuẩn bị nói cho chàng biết thì đã bị bắt đến Lăng vương phủ, sau đó cho tới bây giờ, nào có cơ hội nói nha.”

“Vì sao mới vừa rồi không nói?” Bạch Dự vẫn cảm thấy bất bình.

“Éc... Mới vừa tỉnh ngủ, đầu óc phản ứng chậm.” Nàng đang tìm cớ, nhưng mà điều này là sự thật.

“Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa, ta không muốn lần sau biết được chuyện này từ miệng thái y.” Bạch Dự trợn mắt nhìn nàng.

Phó Nghiên cũng trừng mắt với hắn: “Lần sau? Chàng nên cảm tạ lần này ta không uống canh tránh thai thôi.”

“......”

“Tam tẩu, Tam tẩu.” Ngoài cửa truyền đến một tiếng gọi thanh thúy.

Phù Âm từ ngoài cửa đi vào, sau lưng còn dẫn theo Mạc Lãng.

“Đến rất đúng lúc, đêm qua sao ngươi lại ở chung một chỗ với biểu ca, không phải ngươi đã cùng thái hậu nương nương đi tới Chiêu Giác Tự rồi sao?” Phó Nghiên vẫn không hiểu.

Phù Âm cười đến rực rỡ: “Tam tẩu có thể ở chung một chỗ với ca ca thế nào, còn có thể trốn khỏi vương phủ, Phù Âm cũng có thể.”

“Các ngươi?” Phó Nghiên càng thêm kinh ngạc nhìn hai người bọn họ.

Ngược lại Mạc Lãng bày ra bộ dáng gió nhẹ nước chảy không liên quan đến hắn: “Nói rất dài dòng, có cơ hội sẽ kể cho muội biết.”

【Nguyên Tấn mùa thu năm thứ tám, Hiếu Kỳ đế Bạch Dương bởi vì bệnh mà băng hà. Tấn Lăng đế lên ngôi, lập nữ tử Mạc thị làm hậu, đổi niên hiệu mở ra thời kì mới 】

Trong Tín Dương điện.

“Tam đệ, đến rất đúng lúc, trẫm vẫn đang nhức đầu phải phong ngươi tước vị gì, nếu không trẫm phong ngươi là Vương thượng được không?” Bạch Tuy thấy Bạch Dự tiến đến, vội vàng cười lôi kéo hắn.

Bạch Dự hành lễ một cái rồi tiến lên: “Hoàng huynh, huynh cũng biết ta vẫn luôn không thích sống trong triều đình ngươi lừa ta gạt, ta đã rất mệt mỏi với tranh đấu gay gắt trong cung, lần này giúp huynh lên đế vị cũng coi là hoàn thành xong tâm nguyện của chúng ta, hôm nay thần đệ không cầu xin cái gì, chỉ cầu hoàng thượng có thể để cho thần đệ mang theo Nghiên Nghiên cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ.”

“Vậy cũng tốt.” Bạch Tuy thở dài, “Từ nhỏ đệ đã không có hứng thú với chính sự, chính là người nhàn nhã đạm bạc. Huynh đáp ứng yêu cầu của đệ.”

“Tạ nhị ca.”

Trong Phượng Lan điện.

“Phù Âm, muội kể cho tỷ nghe muội và ca ca của tỷ đã xảy ra chuyện gì đi?” Lộ Lộ ngồi trên ghế phượng cười nhìn Phù Âm.

“Không phải đã nói rất dài dòng sao.” Phù Âm vẫn không muốn nói.

Phó Nghiên ở một bên cũng nhìn không nổi nữa, mới mở miệng: “Phù Âm, cũng bởi vì nói rất dài dòng, cho nên mới cho muội thời gian từ từ kể đó.”

“Lộ Lộ, hai muội đừng làm khó dễ Phù Âm.” Mạc Lãng ở một bên không nhìn nổi, mới mở miệng nói.

Phó Nghiên thấy vậy, càng tò mò hơn, tiếp tục trêu ghẹo: “Chậc chậc, bắt đầu yêu thương nàng sao? Vậy huynh nói đi.”

“Các tỷ có biết Ngân Loan công tử không?” Phù Âm hỏi.

“Dĩ nhiên biết, chính là vị thương nhân giàu có nhất Nam Tấn ta trong truyền thuyết mà, là Trang chủ của Vọng Giang sơn trang.” Lộ Lộ rất nghiêm túc đáp lời, đã từng có đoạn thời gian, nàng và Phó Nghiên từng ảo tưởng qua nếu các nàng là thân thích nhà giàu nhất thì tốt rồi.

Ba năm trước đây, Phù Âm bị buộc đi theo Thái hậu đến Chiêu Giác Tự cầu phúc thắp hương, lúc đó là thời niên thiếu hiếu động, ở trong chùa không nghỉ ngơi được mấy ngày đã chạy ra khỏi chùa, ở trên đường bất hạnh gặp phải thích khách, lúc ấy có một nam tử mặt đeo mặt nạ ngân bạc cứu nàng, còn chăm sóc một đường, đưa nàng về Kinh Thành.

Từ đó về sau Phù Âm luôn nhớ đến hắn, sau đó nghe nói hắn chính là Vọng Giang sơn trang Ngân Loan công tử, Phù Âm âm thầm phái người đi tìm, sau đó lại nghe được vị này là nhân vật thần bí, không ai biết tung tích của hắn, cũng không có ai thấy diện mạo thật của hắn. Về sau, Ngân Loan công tử cũng âm thầm điều tra vị tiểu cô nương này, biết được nàng là tiểu công chúa được cưng chìu nhất, nên không còn quan tâm tới.

Ba năm sau, Ngân Loan công tử bởi vì việc gấp, lại đi ngang qua dưới chân núi Chiêu Giác Tự, đúng lúc Phù Âm đang giục ngựa. Lúc này nàng mới biết Ngân Loan chính là Mạc Lãng, Mạc Lãng chính là Ngân Loan.

“Cho nên, ba năm nay đã định duyên phận rồi?” Lộ Lộ nở nụ cười.

“Cho nên? Ta là biểu muội của Ngân Loan công tử?” Phó Nghiên khó có thể tin.

Mạc Lãng gật đầu một cái.

“Muội luôn cảm thấy mấy năm nay huynh có chút khó đoán, thì ra là vụng trộm làm nhà giàu có?” Đây là chuyện Phó Nghiên và Mạc Lộ chưa bao giờ nghĩ tới.

“Mười bốn tuổi đã vụng trộm làm ăn, chuyện này chỉ có phụ thân biết.” Mạc Lãng cười nhạt.

“Thì ra hình tượng công tử ăn chơi chỉ là vỏ bọc?” Phó Nghiên đối với vị biểu ca trước mắt này, càng không thể nhìn thấu, người như thế nào mới có thể làm ra những chuyện như vậy.

Mạc Lãng không nói, gật đầu một cái.

Sau đó Phó Nghiên trở lại Tướng phủ, kể cho Bạch Dự nghe, lúc này nàng mới biết Bạch Dự đã biết chuyện này, hắn nói, Tướng phủ có ân với hoàng thượng, hôm nay cữu cữu đã qua đời, có lẽ dưới suối vàng ông ấy có thể bồi bên cạnh Vạn Chiêu Nghi.

Mặc dù nói thế, nhưng Phó Nghiên vẫn mơ mơ màng màng, nhưng ý tứ đã rõ ràng như vậy, nên nàng không hỏi sâu nữa.

“Nghiên Nghiên.” Bạch Dự đứng ở sau lưng nàng, vòng tay ôm hông của Phó Nghiên nhẹ giọng kêu.

“Hả?”

“Đợi đến khi hài tử ra đời, chúng ta du ngoạn thế gian, nắm tay nhau nhìn phong cảnh trên thế gian, ngắm nhìn nước chảy mây trôi được không?” Giọng nói của Bạch Dự rất nhẹ cũng rất nhu hòa, hôm nay mọi tâm nguyện của hắn đã thành hiện thực, trong lòng chỉ còn một mong ước chính là dắt tay người mình yêu đi khắp đất nước màu mỡ xinh đẹp này, không vướng bận triều đình mặc kệ giang hồ hiểm ác, thản nhiên an nhàn ẩn cư rừng núi.

Phó Nghiên đương nhiên biết ý nghĩ của hắn, từ lúc nàng sống lại trở đi, nàng cũng chỉ hi vọng gặp đúng người, làm bạn cả đời, bình thản cả đời, cặp tay cả đời, có lẽ trong lòng mỗi người đã rất hiểu rõ người kia chỉ là vẫn không nói ra thôi.

Phó Nghiên gật đầu một cái, xoay người sang chỗ khác, cười nhạt với Bạch Dự: “Tốt.”

Hai người rơi vào im lặng, cho đến khi Phó Nghiên vuốt bụng của mình, khuôn mặt hạnh phúc mở miệng: “Đặt tên cho hài tử chưa?”

Bạch Dự cười đến rực rỡ: “Nhi tử gọi là Bạch Sâm Sâm, nữ nhi gọi Bạch Hoa Hoa, như vậy rất tốt.”

Tiệc đầy tháng trong phủ Dự vương làm liên tiếp ba ngày, không chỉ mời hoàng thân quốc thích quan lại quyền quý, còn có dân chúng trong kinh thành cũng có thể dự tiệc, Dự vương muốn cùng người trong thiên hạ chia sẻ niềm vui này. Bách tính muôn nơi đều cảm thán nhi nữ của Dự vương thật có phúc phận, sinh ra đã có một phụ thân yêu thương mình.

Phó Nghiên ôm Hoa Hoa trước giường chọc cười, ngoài cửa Bạch Tuy, Lộ Lộ đều đi vào.

“Hôm nay tiệc đầy tháng vừa qua, hai người tính khi nào thì lên đường?” Lộ Lộ từ trong ngực Phó Nghiên nhận lấy Hoa Hoa, vào thẳng vấn đề. Cho dù nàng không muốn bọn họ rời đi, nhưng cũng không có cách để bọn họ lưu lại, điều duy nhất nàng có thể làm chính là tiễn bọn họ đi.

“Không lâu nữa, Bạch Dự nói khi nào lên đường thì lên đường thôi.” Phó Nghiên tùy ý đáp.

Lộ Lộ cũng không hỏi nhiều, ở một bên đùa với Hoa Hoa, vui vẻ như đứa trẻ.

Phó Nghiên thật nhịn không được mở miệng cười nói: “Lộ Lộ thích hài tử như vậy, hay là tranh thủ thời gian tự mình sinh một đứa đi.”

Lộ Lộ trong nháy mắt đỏ mặt cười mắng: “Cái nha đầu chết tiệt kia, tên lường gạt kia, không sợ tỷ đánh muội sao.”

“Nên sinh một đứa thôi.” Bạch Tuy đột nhiên mở miệng, khiến Lộ Lộ càng thêm ngượng ngùng.

Phó Nghiên nghe vậy càng thêm có ý tứ: “Vậy hoàng huynh phải cố gắng thêm nữa.”

“Nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?” Bạch Dự đột nhiên đi vào cười hỏi.

Lộ Lộ thấy Bạch Dự như thấy cứu tinh: “Đến rất đúng lúc, quản lý vương phi được ngươi cưng chiều tận trời đi.”

“Nếu đã bị cưng chiều tận trời thì không quản được đâu.” Bạch Dự vừa nói xong, Lộ Lộ hóa đá ngay tức khắc, Phó Nghiên ngược lại rất hài lòng.

【 Mùa xuân năm thứ nhất, Dự vương bất ngờ dẫn theo kiều thê cùng hài tử du ngoạn thế gian.】

Xe ngựa dần dần ra khỏi cửa thành.

Lộ Lộ, Bạch Tuy, Phù Âm, Mạc Lãng, phất tay hẹn gặp lại.

“Hẹn ngày gặp lại, lên đường bình an, nhớ trở về thăm chúng ta.” Lời dặn văng vẳng trong không khí.

Phó Nghiên ngồi ở trên xe ngựa cười nhạt “Đời này có hắn làm bạn, coi như vui mừng đi!”

【Hoàn】