Chín giờ sáng thứ hai, theo lệ thường sẽ là hội nghị thường kỳ của ban cấp một xã Mã Thạch. Người tham gia hội nghị này ngoại trừ toàn thể Ủy viên Đảng ủy, còn bao gồm Phó Chủ tịch xã, người thay mặt Phó Chủ tịch các loại không phải Ủy viên, tương đương với hội nghị liên tỉnh chính quyền. Cơ cấu quyết sách của chính quyền cấp xã là hội nghị Đảng ủy xã, tất cả quyết sách quan trọng trong xã, nhận đuổi nhân sự là do hội nghị Đảng ủy thảo luận quyết định, các công tác của chính quyền thì do Chủ tịch xã chủ trì hội nghị chính quyền xử lý thường vụ thảo luận quyết định; hội nghị liên tịch chính quyền thuộc về hội nghị mang tính tạm thời, nhiệm vụ chủ yếu là tiến hành chứng thực các quyết sách của Đảng ủy xã, các hạng mục lớn của chính quyền, chứng thực công việc quan trọng, cân đối các công tác, tiến độ báo cáo vân vân. Hội nghị liên tịch là cách tốt nhất để Bí thư Đảng ủy thông qua con đường bình thường nhúng tay vào công tác của chính quyền. Tỉ trọng quyền lực của Bí thư Đảng ủy xã cùng Chủ tịch xã có thể gián tiếp đạt hiệu quả trong sự sắp xếp của hội nghị này. Tại xã Mã Thạch, bởi vì Bí thư Tần mạnh mẽ, dần dà hội nghị liên tịch này không còn là hội nghị tạm thời có chuyện khẩn cấp mới mở, mà trở thành hội nghị thường kỳ mỗi tuần một lần. Công việc lớn nhỏ của Đảng ủy xã, chính quyền xã bình thường đều tiến hành truyền đạt, thảo luận, phân công trong hội nghị, khiến tầm quan trọng của hội nghị xử lý thường vụ chính quyền bị giảm mạnh, thậm chí có một số quyết định đã thông qua ở hội nghị xử lý thường vụ bị sửa đổi trong hội nghị liên tịch. Thông qua mấy năm khổ tâm tổ chức, Bí thư Tần đã thống trị xã Mã Thạch giống như thùng sắt, Chủ tịch xã Lý trước mặt ông ta không có bất kỳ sự nóng nảy nào.
Trên mỗi phần đất tại xã Mã Thạch, Bí thư Tần đại biểu Đảng và chính quyền.
Tần Đại Minh trước sau như một, chín giờ đi tới phòng họp. Hôm nay ông ta mặc một chiếc áo sơmi ngắn tay sọc trắng xanh, bụng dưới hơi nhô lên, sau khi vào phòng họp liền liếc mắt bao quát phòng họp một chút, thấy tất cả mọi người đã đến đủ, sau khi ngồi xuống trực tiếp nói:

- Mở họp thôi, hội nghị thường kỳ hôm nay, đầu tiền thông báo một chút chính sách ưu đãi thuế tiểu khu kinh tế. Sau khi hội nghị Đảng ủy lần trước thông qua chính sách ưu đãi thuế, chúng ta báo cáo cho Huyện ủy, Chính quyền Huyện, Huyện kinh ủy đã tiến hành điều tra nghiên cứu và thảo luận sự khả thi của chính sách này, trước mắt đang có tranh lận.

Bí thư Tần nói đến đây, liếc mắt nhìn Diệp Chi Nhiên nói:

- Chủ tịch xã Diệp, Phó chủ tịch huyện Mã rất chú ý chuyện này, chỉ tên muốn cậu đi báo cáo một chuyến.
Diệp Chi Nhiên hơi kinh ngạc một chút, lập tức gật đầu đáp:

- Được rồi, sau khi mở xong hội nghị tôi sẽ di báo cáo một chút, giành lấy sự ủng hộ của Chủ tịch huyện Mã.
Chủ tịch huyện Mã rất có thiện cảm với Diệp Chi Nhiên, điểm này Diệp Chi Nhiên biết rõ trong lòng. Có cơ hội đối mặt trao đổi với Phó chủ tịch thường vụ huyện, đối với những Phó chủ tịch xã khác mà nói, là một chuyện mong muốn mà không thể được.
Tần Đại Minh hài lòng nói:

- Tuy nói Huyện có dị nghị đối với việc áp dụng chính sách này, nhưng cách nghĩ của Chủ tịch xã Diệp rất lớn gan, nếu như có thể được hê chuẩn, có tác dụng xúc tiến rất lớn đối với công tác kinh tế của xã.

Tần Đại Minh nói tới đây liếc nhìn mọi người, dường nhìn là xem phản ứng của mọi người.
Chủ tịch xã Lý Quân mặt không biểu tình, nhìn bút ký trước mặt mình, ngẫu nhiên ghi chép gì đó; Ủy viên Đảng ủy Phan Thu Sinh và Phó Chủ tịch xã Trình Quang khẽ gật đầu, dường như đồng ý cách nói của Bí thư Tần; Phó Bí thư Vương Tĩnh Ngữ luôn tiếc lời nói như vàng, giờ phút này cầm bút không biết viết gì trên giấy.
Trong thành viên hội nghị Đảng ủy, gần đây Bí thư Tần tự tin cường độ nắm giữ kiểm soát của mình, tuy rằng Chủ tịch xã Lý Quân cũng có Chủ tịch huyện Ân làm chỗ dựa, nhưng Bí thư Tần cũng không lo lắng ông ta làm ra chuyện gì, duy chỉ có cảm giác hơi không hiểu Phó Bí thư Vương, trong lòng thường xuyên nhủ thầm: Người phụ nữ này chỉ sợ không phải đèn đã cạn dầu, nếu như xã Mã Thạch xuất hiện con thiêu thân gì chắc chắn là cô ta giở trò quỷ.
Bí thư Tần thu hồi ánh mắt, tiếp tục nói:

- Trong đoạn thời gian gần đây, Đảng ủy xã cùng Chính quyền xã chủ yếu xử lý vấn đề quản lý chỉnh đốn xí nghiệp trong xã, mọi người thông báo một chút tình hình xí nghiệp phân công quản lý.
Chủ tịch xã Lý tiếp lời, nói:

- Xử lý quản lý chỉnh đốn xí nghiệp xã chủ yếu là các đồng chí Chính quyền xã nắm giữ, mọi người thông báo tình hình một chút, Phó Chủ tịch xã Trình Trường chủ quản công nghiệp, quản lý nhiều xí nghiệp nhất, trước do Trình Trường nói tiến triển.
Phó Chủ tịch Trình không để ý tới sự bất mãn ngầm lấn quyền của Bí thư Tần trong lời nói của Lý Quân, mở cuốn sổ ra nhìn, nói:

- Tôi báo cáo một chút, trước tiên nói một chút về nhà máy gạch, trong xã vốn có hai nhà máy gạch nhỏ, căn cứ yêu cầu của Đảng ủy xã và Chính quyền xã, kế hoạch xác nhập trở thành một, công tác giai đoạn đầu đã cơ bản hoàn thành, đã tiến vào giai đoạn chỉnh lý nhân viên. Bởi vì đơn đặt hàng hạ thấp trên diện rộng, ba xưởng của nhà máy nông nghiệp đã ngừng sản xuất hai, trước mắt cũng khó khăn nặng nề, tài chính khó khăn, công nhân viên chức được nghỉ dài hạn, tôi muốn để nhà máy nông nghiệp huấn luyện định kỳ công nhân kỹ thuật, đồng thời yêu cầu Ban Tiêu thụ tới thành phố Gia Nam, nhận hạng mục gia công máy móc để giải nguy cơ. Tình hình nhà máy len đỡ hơn một chút, cơ bản có thể cân đối lỗ lãi…
Tình hình Phó Chủ tịch xã Trình báo cáo đều trong dự liệu của mọi người, từ khi quốc gia áp dụng chính sách "điều chỉnh, quản lý, cải tạo, đề cao" đối với xí nghiệp không thuộc nhà nước, đồng thời cắt giảm vòng quay luân chuyển tiền tệ, khống chế chặt chẽ cho vay đối với xí nghiệp không thuộc nhà nước, rất nhiều xí nghiệp nhỏ không có ưu thế kỹ thuật không chống đỡ nổi, chính quyền xã thị trấn cấp một lại không có tài chính để chống đỡ, biện pháp đơn giản nhất là không phát tiền lương, để công nhân nghỉ dài hạn, chờ đợi kinh tế chuyển biến tốt đẹp lại làm việc. Tương đối mà nói, bởi vì kinh tế không thuộc nhà nước của tỉnh Trường Giang phát triển hơi sớm, có một chút năng lực chống chọi, đã coi như tương đối khá trong phạm vi cả nước.
Bởi vì Diệp Chi Nhiên là Ủy viên Đảng ủy, Phó Chủ tịch xã, xếp hàng thứ hai trong các Phó Chủ tịch xã, Sau khi Phó Chủ tịch Trình lên tiếng xong, Lý Quân liền chọn tên Diệp Chi Nhiên.
Diệp Chi Nhiên báo cáo:

- Bí thư Tần, Chủ tịch xã Lý, các vị lãnh đạo, lần này Đảng ủy xã, Chính quyền xã chấp hành quán triệt công tác chuyên nghiệp quản lý chỉnh đốn xí nghiệp xã thị trấn của Thành ủy Gia Nam và Huyện ủy, Chính quyền huyện Thường Gia, tôi được phân công quản lý xưởng may Mã Thạch. Bởi vì xưởng may đã xảy ra sự kiện đặc thù, đầu tiền trải qua hội nghị Đảng ủy phê chuẩn thành lập tổ công tác. Tổ công tác đã tiến hành nắm giữ xưởng may và triển khai công việc từ thứ bảy tuần trước. Sản phẩm chủ yếu của xưởng may là dệt vải. Bởi vì máy móc thiết bị lạc hậu, sợi vải thô dệt ra hiện giờ đã không có thị trường, nếu như muốn dệt ra vải vóc chất lượng cao, cần đổi mới tất cả thiết bị, nhưng hiện giờ xã không có tài chính tiến hành đầu tư lớn như vậy. Căn cứ điều tra nghiên cứu đoạn thời gian trước, và nghe ý kiến bộ phận nóng cốt quan trọng của xưởng may, sau khi tôi và đồng chí Mã Diễn Lệ tổ công tác thương lượng, quyết định thay đổi sản xuất trang phục đầu tư nhỏ hơn, kế hoạch bước đầu tiên là sản xuất quần jean và âu phục. Vì thế, cần điều tra thị trường trang phục cùng thiết bị kỹ thuật sản xuất trong nước trước mắt. Ý kiến của tổ công tác, để Mã Diễn Lệ dẫn đoàn tới Thâm Quyến khảo sát thị trường và kỹ thuật nơi đó, xin Bí thư Tần, Chủ tịch xã Lý phê chuẩn.
Bí thư Tần cổ vũ:

- Cách nghĩ của Chủ tịch xã Diệp không tồi, dệt vải không có tiền đồ, thay đổi sản xuất tang phục là lựa chọn phù hợp thực tế. Làm trang phục đầu tư nhỏ, chu kỳ ngắn, quan trọng là đường ra của sản phẩm, đi khảo sát một chút là cần thiết. Chủ tịch xã Diệp, cậu cần bao nhiêu tài chính?
Diệp Chi Nhiên trả lời:

- Tôi đã tính quan, hai người đi, phí đi lại cùng đồ dự phòng cần 5000 đồng, chủ yếu là mua sắm một số bản vẽ, tư liệu.
Chủ tịch xã Lý nghe nói cần 5000 đồng, hơi không vui nói:

- Kinh tế Chính quyền xã căng thẳng, khảo sát một lần cần 5000 đồng, có phải quá cao hay không?
Diệp Chi Nhiên giải thích:

- Dự toán 5000 đồng cũng rất căng thẳng, quan trọng là thứ nhất phải mua bản vẽ cần thiết, bản vẽ bản mẫu của những trang phục này không mua được bằng con đường bình thường, Mã Diễm Lệ có bạn học làm Trưởng phòng Kỹ thuật ở đó, mới có thể mua được một số bản sao thiết kế. Thứ hai còn phải đưa mấy nhân viên kỹ thuật làm việc tại xí nghiệp trang phục Thâm Quyến trở về xã Mã Thạch, mới có thể tiến hành sản xuất. Chúng tôi tính toán nhiều lần, 5000 đồng đã là phí dụng thấp nhất.
Chủ tịch xã Lý vẫn trầm mặt không lên tiếng, Bí thư Tần nói:

- Khảo sát này là vì thay đổi mặt hàng sản xuất của xưởng may, Đảng ủy và Chính quyền xã đều cần ủng hộ một chút, như vậy đi, Huyện kinh ủy phát xuống 10000 đồng tài chính quản lý chỉnh đốn xí nghiệp xã thị trấn, lấy ra 3000 đồng từ nơi này, Chính quyền xã lấy ra 2000 dồng từ kinh phí công tác.
Trong kết cấu quyền lực chính phủ, Bí thư quản mũ quan, Chủ tịch xã (huyện) quản túi tiền. Nhưng ở xã Mã Thạch, Bí thư Tần thường xuyên thành lập tổ nhỏ của các loại danh mục, hình thức dùng tiền do ông ta trực tiếp ký tên, Trưởng Ban Tài chính xã lại là người Bí thư Tần cất nhắc, Chủ tịch xã Lý ký tên còn lâu mới bằng được Bí thư Tần. Trong tài chính, quyền lực của Chủ tịch xã Lý bị giảm hơn phân nửa.
Chủ tịch xã Lý không vui, chủ yếu là phản cảm Diệp Chi Nhiên đi lại gần với Tần Đại Minh, nhưng ông ta cũng hiểu không cần phải đắc tội quá đáng với hai người này, huống hồ Bí thư Tần tỏ thái độ lấy ra 3000 đồng từ tài chính đặc biệt, còn 2000 đồn tuy nói lấy ra từ kinh phí công tác của Chính quyền, nhưng nếu Diệp Chi Nhiên nói muốn dùng, trực tiếp khấu trừ tài chính dự tính của hắn là được, cho nên liền không phản đối nữa, gạt đầu một cái:

- Tốt lắm, có thể.
Phí tổn công tác 5000 đồng đã có rồi! Diệp Chi Nhiên cảm thấy có mấy đôi mắt quét tới hắn như không có việc gì, hắn bình tĩnh nhìn về phía trước, giả bộ như không phát hiện.
Tiếp đó, Chủ tịch xã Lý lại lựa chọn tên hai vị Phó Chủ tịch xã còn lại. Hai người phân biệt thông báo tình hình quản lý của xí nghiệp mình được phân công quản lý, hai nhà máy cơ bản đều giống nhau, không có gì đặc thù. Bí thư Tần thấy không có tình hình gì mới, không để Chủ tịch xã Lý nói nhiều hơn nữa, trực tiếp vung tay lên:

- Tan họp.
Khi hội nghị kết thúc, Diệp Chi Nhiên trở lại văn phòng, chuyện đầu tiên là gọi điện cho Mã Diễm Lệ, nhắn nhủ cô lập tức viết đơn xin phí tổn, phân biệt tìm Chủ tịch xã Lý, Bí thư Tần xin ký tên, rèn sắt khi còn nóng, nhận 5000 đồng, mua vé xe lửa ngày mai khởi hành đi Thâm Quyền. Mã Diễm Lệ nhận được chỉ lệnh nhanh chóng hành động.
Xong xuôi chuyện này, Diệp Chi Nhiên ngồi trước bàn làm việc cẩn thận suy nghĩ lợi và hại của chính sách ưu đãi thuế, chuẩn bị sẵn câu trả lời trong đầu, gọi điện thoại thông báo Ban lái xe, chuẩn bị xe đi Chính quyền huyện gặp gỡ Phó Chủ tịch huyện Mã.
Chuyến đi này, bởi vì chính sách giảm thuế của Diệp Chi Nhiên, trực tiếp tạo thành va chạm giữa hai thế lực của Bí thư Đường và Chủ tịch huyện Ân, cũng thúc đẩy Chủ tịch huyện Mã hoàn toàn nghiêng về phía Bí thư Đường, từ nay về sau thay đổi trạng thái lực lượng của Bí thư Đường và Chủ tịch huyện Ân trong cơ cấu chính trị huyện Thường Gia. Đây là điều trước đó Diệp Chi Nhiên không nghĩ tới.