Chương 44.


 
Đầu óc của quần chúng ăn dưa cũng trống rỗng luôn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bên trái, bên phải, ở giữa, bên trái.
 
Lục Vãn, Trần Niệm Khanh, hay là cô gái Nhật Bản ngọt ngào, cuối cùng là siêu xe đâm loạn nhân gian ―― Haley.
 
Mẹ nó, tần suất quay đầu đều sắp chữa khỏi căn bệnh thoái hóa đốt sống cổ vì cúi đầu làm bài tập trong thời gian dài!
 
Tống Thiến Thiến: “Mặc dù chúng ta nên thân thiện với học sinh trao đổi nhưng bạn học Trực Tử tham lam quá!”
 
Mọi người gật đầu một cách sôi nổi, đúng là rất quá đáng.
 
Học sinh trao đổi bày tỏ có ấn tượng tốt với Trần Niệm Khanh, mọi người đều nhịn, rốt cuộc chỉ trao đổi một tuần thôi, nhịn một chút thì qua.
 
Cũng vì nể mặt sự đáng yêu và giúp đỡ đối phương.
 
Nhưng sao cậu có thể bày tỏ với Trần Niệm Khanh xong, lại còn nói này nói nọ với Lục tổng?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bạn học Trực Tử này, một mình cậu đòi độc chiếm hết miếng ngon à! Cho dù cậu có đáng yêu và mềm yếu đến đâu thì mọi người cũng kiên quyết không thể đồng ý nha nha nha!
 
Đây là vấn đề nguyên tắc! Bạn không thể tạo ra tiền lệ xấu như vậy đâu!
 
Trực Tử không khỏi lùi về phía sau một bước, ánh mắt các bạn học nhìn mình, sao có vẻ đáng sợ quá?
 
Lục Vãn đỡ trán.
 
Không phải, cô thật sự không có ý này.
 
Vẻ mặt của Trần Niệm Khanh vẫn bình tĩnh, giọng nói lạnh nhạt: “Bạn học Lục Vãn, đúng lúc tôi có chuyện muốn bàn bạc với cậu.”
 
Cậu ném xuống những lời này rồi quay đầu đi ra khỏi sân bóng.
 
“Ờm.” Chỗ này không nên ở lâu, Lục Vãn nhanh chóng đi theo.
 
Bạn học Trực Tử nghiêng đầu, hai bím tóc đuôi ngựa vẽ ra một đường cong, nhìn bóng lưng hai người đang rời đi, nghi hoặc hỏi: “Anh Niệm Khanh và Vãn-san đi đâu vậy? Chẳng lẽ hai người bọn họ là một đôi…… Huhuhuhu……”
 
Bạn học nữ có quan hệ tốt với Trực Tử vội vàng tiến lên che lại miệng của đứa nhỏ ngốc nghếch này.
 
Lời này không thể nói bậy! Kể cả cậu là học sinh trao đổi!
 
Nếu hai người đó là một đôi, vậy có bao nhiêu bạn học bị sập nhà chứ? Có bao nhiêu bạn nữ phải chịu đả kích thất tình nhân đôi?
 

Ai mà chịu được điều này chứ?
 
Trực Tử ngẩng đầu, phát hiện ánh mắt của mọi người xung quanh không đúng lắm.
 
Cô cũng mặc kệ cho bạn bè che miệng mình lại, không giãy giụa.
 
Các bạn học… đột nhiên trở nên không thân thiện, cô có chút sợ hãi.
 
――
 
Lục Vãn đuổi theo ra khỏi sân bóng rổ, đi tới bên cạnh Trần Niệm Khanh, quả nhiên nhìn thấy cậu đang nhịn cười.
 
“Được rồi, cậu muốn cười thì cười đi.” Lục Vãn chấp nhận số phận. 
 
Trần Niệm Khanh: “Không có, vừa rồi bạn học Lục Vãn rất xuất sắc, kỹ thuật chơi bóng rất tuyệt, mọi người đều rất thích.”
 
Lục Vãn nhún vai: “Có ma mới tin cậu.”
 
“Nhưng mà, mặc dù cậu có rất nhiều người thích nhưng tôi chắc chắn là người thích cậu nhất.” Trần Niệm Khanh dừng bước chân, nhìn vào mắt người kia, nói với vẻ mặt nghiêm túc.
 
Lục Vãn: “Thôi thôi thôi.”
 
Trần Niệm Khanh hơi ngẩn người: “Thôi?”
 
Đây là câu trả lời gì thế?
 
“Tôi vốn tưởng rằng chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau? Nhưng bây giờ thì thôi đi.”
 
Lục Vãn quyết định từ bỏ kế hoạch này, bởi vì cô ghét phiền phức nên mới nghĩ ra cách làm một mẻ khỏe suốt đời như này.
 
Nhưng mà người ta không muốn, thôi quên đi vậy.
 
Trần Niệm Khanh: “…”
 
Trước đây cậu còn cảm thấy vui vẻ vì Lục Vãn thần kinh thô nhưng bây giờ cậu lại cảm thấy phiền não vì tính cách đặc biệt này.
 
Lục Vãn thấy cậu nhìn chằm chằm vào mình không nói lời nào, cô rộng lượng vỗ vỗ bả vai Trần Niệm Khanh.
 
“Đừng căng thẳng, tôi không có ý trách cậu đâu, được rồi, tôi về đây.” Dừng một chút, Lục Vãn lại nói: “À này, bạn học Trực Tử rất đáng yêu, tôi không phải cố ý đâu.”
 
Trần Niệm Khanh đứng tại chỗ vài giây sau đó mới hoàn hồn, vội vàng đuổi theo, sốt ruột hỏi: “Khoan đã, đừng nói cậu định tìm người khác để giả làm người yêu của cậu chứ?”
 
Lục Vãn buông tay: “Cậu nghĩ cái gì thế? Đương nhiên là không rồi, ít nhất thì thành tích phải bằng tôi mới được, còn phải hợp nhau nữa, tôi là người tùy tiện như vậy sao?”
 
Mười người đứng đầu khối có 6 bạn nam, 3 bạn trong đó đã có bạn gái, còn hai bạn học kia dường như coi việc học tập là đối tượng.
 
Thật ra cũng chỉ có một người thích hợp là Trần Niệm Khanh, cũng chỉ có cậu mới đủ có sức thuyết phục.
 
Mặc dù đề nghị này rất tùy tiện nhưng cô đã nghiêm túc xem xét tính khả thi.
 
Trần Niệm Khanh nhìn người đầy ẩn ý: “Vậy tôi đây phải cảm ơn vì cậu đã coi trọng tôi.”
 
Lục Vãn vẫy vẫy tay với cậu: “Việc nhỏ thôi, tôi đi đây.”
 
Bóng lưng của cô gái biến mất ở chỗ rẽ, Trần Niệm Khanh mới thu hồi tầm mắt.
 
Nếu Lục Vãn không đề nghị giả vờ làm bạn trai, mà là làm bạn trai của cô thì cậu nhất định sẽ đồng ý luôn.
 
Nếu sớm hay muộn cũng sẽ ở bên nhau thì không bằng sớm một chút. 
 
Nhưng như bây giờ cũng tốt.
 
Mặc dù thỉnh thoảng cậu cũng hơi sốt ruột, rốt cuộc khi nào cô mới biết cậu… có tình cảm khác với cô.
 
Vô cùng khác biệt.
 
――
 
Lục Bất Du đi vào phòng khách, nhìn thấy Lục Vãn đang ngồi ở bàn ăn, anh nhanh chóng đi qua chỗ cô.
 
“Sao em lại bỏ rơi anh hả?”
 
“Không phải anh còn muốn tiếp tục chơi bóng à? Vậy em tự mình về nhà.” Lục Vãn cảm thấy anh hỏi câu này rất khó hiểu, cho dù cô không đi thì hai người cũng không thể ngồi trên cùng một chiếc xe về nhà.
 
Sẽ bị bạn học phát hiện ra manh mối.
 
Thật ra Lục Bất Du muốn hỏi là: Em chơi bóng để thể hiện sự đẹp trai xong thì đi, không xem anh chơi bóng sao?
 
Mặc dù có rất nhiều người cổ vũ nhưng Lục Bất Du vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
 
Lục Vãn chẳng tôn trọng người làm anh trai như anh chút nào, càng đừng nói là sùng bái, chẳng lẽ cô không nhìn thấy ánh hào quang trên người anh à?
 
Rõ ràng sáng chói lóa đến mức mắt còn phải mù đấy, có được không?!
 
Tốt xấu gì anh cũng là thần tượng của ngàn vạn cô gái, chẳng lẽ Lục Vãn không phải là con gái?
 
À, cô gọi anh là cục sạc công cộng.
 
Lục Bất Du càng nghĩ càng tức giận, lại hỏi: “Anh phải cảnh cáo em, tuyệt đối không được yêu sớm ở cấp ba! Con trai đều không phải là thứ gì tốt!”
 
Lục Vãn ngẩng đầu, ông à, ông lại phát điên cái gì thế?
 
Lục Bất Du ngẫm nghĩ, lại bổ sung: “Con gái hư cũng không thiếu.”
 
“Anh mau im miệng đi.”
 
Lục Vãn lộ ra vẻ mặt cạn lời, ông anh này có biết mình đang nói cái gì không?

 
Cô đứng dậy rồi đi lên lầu.
 
“Anh đang nói chuyện nghiêm túc với em đấy, em có thái độ gì thế hả?” Lục Bất Du hét to lên với bóng lưng cô.
 
Không nhận được câu trả lời, anh càng tức giận hơn.
 
――
 
Sau khi Lục Vãn tắm rửa xong thì đi ra khỏi nhà tắm, lập tức nghe thấy có người gõ cửa.
 
Cô tưởng bố đưa đồ ăn khuya, mở cửa ra lại nhìn thấy Lục Bất Du đang chống nạnh đứng trên hành lang.
 
Lục Vãn muốn đóng cửa lại theo bản năng, Lục Bất Du vội vàng dùng tay ngăn lại, thậm chí với một chân vào để chèn, không cho cô đóng lại.
 
“Anh có chuyện muốn nói với em! Em để anh nói xong đã.”
 
Lục Vãn: “Vậy anh nói đi.”
 
“Anh đã suy nghĩ kĩ rồi, nếu em muốn yêu đương thì cũng có thể nhưng em là trẻ vị thành niên.” Lục Bất Du vươn hai tay ngón tay ra, tự đưa hai ngón tay vào gần nhau, sau đó hai đầu ngón tay trái phải chạm vào nhau, vừa làm động tác kia vừa nói: “Nhiều nhất chỉ được nắm tay, không được hôn ‘chụt chụt chụt’, biết chưa?”
 
Không còn cách nào khác, hai người khác trong nhà mình không hề để ý tới khía cạnh này, chỉ có thể để người làm anh trai như anh tới nhắc nhở.
 
Dù sao giới trẻ hiện nay có khẩu vị quá loạn, hơn nữa con nhóc này còn rất được chào đón ở trường.
 
Lục Vãn đen mặt lại: “Anh muốn chết à? Cút ngay cho em!”
 
Người này không thể bình thường chút nào sao? Suốt ngày như vậy.
 
Lục Bất Du cảm nhận được sự uy hiếp từ cái chết, lặng lẽ rút bàn chân đang giữ cửa về.
 
Cánh cửa đóng sầm lại.
 
Lục Vãn cạn lời ngồi trở lại bàn học, tiếp tục học bài.
 
Lục Bất Du đứng trên hành lang, xoa eo một hồi lâu, mãi đến khi nhớ ra mình còn phải làm bài tập mới vội vàng trở về phòng.
 
Lục Vãn không cho anh tham khảo đáp án, một ngày làm hòa thượng thì phải gõ chuông đủ một ngày, Lục Bất Du chỉ có thể tự lực cánh sinh.
 
Ai có thể ngờ được, phòng của thần tượng đỉnh lưu sáng đèn đến tận đêm khuya, mặt ủ mày cau chỉ vì làm bài tập?
 
――
 
Sáng sớm hôm sau, trên bàn cơm.
 
Vì phải làm bài tập nên Lục Bất Du ngủ không ngon, ánh mắt anh hơi mệt mỏi.
 
Hôm qua, anh bị chuyện khác hấp dẫn sự chú ý, sau khi ngủ một đêm mới nhớ ra chuyện có mấy bạn học không phù hợp ở trong lớp học của Lục Vãn.
 
“Đúng rồi, có phải học sinh từ thiện trong lớp có mâu thuẫn với em không? Nếu em cảm thấy không ổn, anh có thể làm đơn lên Ban giám hiệu nhà trường để hủy bỏ kế hoạch từ thiện này.” Lục Bất Du nói một cách thản nhiên.
 
Từ nhỏ anh đã có đầy đủ vật chất, lại được bố mẹ ủng hộ hết mức nên thanh niên này luôn tự tin, dám nói dám làm.
 
Theo quan điểm của Lục Bất Du, năm nay Lục Tân Dã đã quyên góp một khoản tiền lớn cho trường học, số tiền này đủ để nâng cấp phần lớn cơ sở vật chất trong trường.
 
Hiển nhiên số tiền này được quyên góp là vì Lục Vãn, muốn cho cô được học tập ở một trường học tốt hơn.
 
Vì vậy, nếu anh đưa ra yêu cầu như vậy thì cũng không hề quá đáng.
 
Lục Vãn: “Không cần thiết.”
 
Nếu nói Lâm Niệm Niệm xấu xa thì cũng không phải, chỉ là cô ta khiến người ta cảm thấy phiền.
 
Cơ hội học hỏi kia là đối phương cố gắng phấn đấu đạt được, ừ, cơ hội học tập rất quan trọng đối với tất cả mọi người.
 
Lục Bất Du: “Em rộng lượng như vậy hả?”
 
Lục Vãn vừa ăn hoa quả vừa nói: “Cũng không hẳn là vậy, nếu đã nhận làm kế hoạch từ thiện thì phải thực hiện hợp đồng, sau khi tốt nghiệp, cậu ta nhất định phải trở về quê nhà làm việc một thời gian, em sẽ theo dõi cậu ta về điểm này.”
 
Lục Bất Du hơi ngạc nhiên: “Em chẳng ngại việc cô ta tiếp tục đi học ở trường, sao lại quan tâm việc tương lai người ta đi làm ở đâu?”
 
Lục Vãn thản nhiên: “Bởi vì em thích làm phiền cậu ta.”
 
Lục Bất Du: “…”
 
Cũng được thôi..
 
Lục Vãn đứng lên: “Bây giờ em ra ngoài đây, nửa tiếng nữa anh mới được đi, chúng ta chia nhau ra, tới trường học cách nhau hai mươi phút.”
 
“Em dám ghét bỏ anh?”
 
Lục Vãn trả lời cho có lệ: “Không phải, là em không xứng với anh.”
 
Lục Bất Du: “…”
 
Có quỷ mới tin em!
 
――
 
Thỉnh thoảng Lục Vãn cũng sẽ tự hỏi, có phải cô hơi kỳ lạ khi so sánh với những bạn nữ khác không?
 
Dù sao cô cũng mới trở lại làm con gái không được hai tháng, việc này còn chưa quen thuộc lắm.
 
Cô nhìn về phía Haley, thật thà hỏi: “Có phải mình… không được đáng yêu cho lắm, đúng không?”
 
Haley: “Không thể nào!”
 

Lục tổng, cậu hỏi những lời này một cách nghiêm túc, trông càng đáng yêu hơn nhiều đó.
 
“Cậu nói đúng.” Lục Vãn gật đầu, nhanh chóng đập tan nghi ngờ.
 
Haley quay sang nhìn cô một cách nghiêm túc, nói: “Tuy rằng sự đáng yêu của Lục tổng khác với rất nhiều bạn nữ nhưng ở lớp số bốn này, nếu mình là người đáng yêu nhất, cậu nhất định có thể xếp thứ hai nha!”
 
Sự đáng yêu khác? Đây là có ý gì hả?
 
Lục Vãn ngẫm nghĩ, Haley có nhiều đề tài chung cũng như hợp với các bạn nữ khác hơn cô nhiều.
 
Ngoại trừ việc cậu là siêu xe trong nhân gian thì cậu vẫn là một người bạn của các chị em.
 
Trong giờ nghỉ trưa mấy ngày gần đây, Haley và mấy bạn nữ trong lớp thường xuyên vừa nói chuyện phiếm vừa cười rất... quái dị.
 
Cô vẫn luôn tò mò, bây giờ nghĩ lại, đây có lẽ chính là điểm khác nhau à?
 
Bây giờ Lục Vãn mở miệng dò hỏi, Haley lập tức nói cho cô biết là họ đang tán gẫu về trò chơi.
 
Hơn nữa, cậu là một cao thủ nạp tiền, Haley còn giúp Lục Vãn tải trò chơi “Tiền và người đàn ông hoang dã” xuống.
 
Đây là loại trò chơi rút thẻ hướng dẫn yêu đương, ở chung với mấy kiểu trai đẹp khác nhau.
 
Vì thế, Lục Vãn ôm suy nghĩ muốn tìm tòi nghiên cứu, bắt đầu cân nhắc.
 
Mặc dù cô thật sự không hiểu gì cả.
 
Khi Lục Bất Du đi vào lớp học thì nhìn thấy Lục Vãn đang cau mày chơi trò chơi, cậu chen lên nhìn một chút, hỏi với vẻ mặt khiếp sợ: “Cool guy à, em vẫn còn chơi cái này hả?”
 
Lục Vãn: “Câm miệng.”
 
Lục Bất Du: “Chờ một chút, người ngồi bên cạnh em là một người đàn ông siêu cấp đẹp trai như vậy, thế mà em lại vùi đầu vào chơi loại trò chơi này, vắng vẻ anh mà được coi hả?
 
“Anh biết cái gì… trò chơi khác với người thật.”
 
Lục Bất Du: “Em hoàn toàn có thể coi anh trở thành nhân vật ảo.”
 
Bạn học xung quanh hít một hơi khí lạnh, người đàn ông siêu cấp đẹp trai nói như vậy, mẹ nó, ai mà chịu nổi?
 
Lục Vãn lười phải để ý tới anh, tuy rằng trò chơi này kỳ lạ nhưng thôi kệ đi, cô tò mò không hiểu vì sao trò chơi lại có lực hấp dẫn lớn như vậy, cô vẫn muốn biết cho rõ ràng.
 
Lục Bất Du không nhận được câu trả lời, vươn tay cướp lấy điện thoại của Lục Vãn.
 
Anh giơ tay lên: “Chẳng lẽ anh còn không bằng mấy người giấy này à?”
 
Lục Bất Du cao 1m9, anh có thể giơ hai tay lên vị trí rất cao.
 
Người quay phim vội vàng chỉnh ống kính cho chuẩn, đến rồi đến rồi!
 
Đỉnh lưu và bạn ngồi cùng bàn lại bắt đầu cãi nhau! Tỉ lệ người xem đến rồi!
 
Lục Vãn với không tới, vì thế cô túm chặt quần áo của anh.
 
Cô thề cô thật sự không hề dùng lực quá mạnh!
 
Nhưng mà ‘xoẹt’ một tiếng, cô túm rách một mảnh vải ở giữa áo của Lục Bất Du, lộ ra toàn bộ cơ ngực, quần áo đột nhiên biến thành trang phục lộ ngực trong một giây.
 
Lục Vãn: ……
 
Thật sự không phải cố ý, chất lượng đồng phục không tốt lắm nhỉ?
 
Các bạn học khác: !!!
 
Mặc dù không hay lắm nhưng rất xin lỗi, em vẫn muốn nhìn nhiều thật nhiều a a a a.
 
Người quay phim: !!!
 
Có thể phát sóng cảnh này ra ngoài được không?
 
Siêu xe trong nhân gian Haley che mặt lại: “Ông trời của tôi ơi, Lục tổng, cậu không muốn dùng tiền rút thẻ, cái này cũng quá nóng vội rồi.”
 
Quả nhiên trò chơi trong điện thoại rút thẻ để lấy được đàn ông lõa thể còn lâu mới thú vị như người thật. 
 
Cảm ơn Lục tổng nhééé!
 
Chưa kể, dáng người của đại minh tinh được giữ gìn thuộc vào hạng đỉnh của đỉnh, ngoại trừ có cơ ngực... còn rất hồng nữa nha.
 
_____________
Tác giả có chuyện muốn nói:
 
Haley: Ai có thể chịu được hả hả hả?