Chương 49
 
Nếu còn kéo dài thêm 10 giây nữa thì hôm nay đừng nghĩ có thể rời khỏi đây.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chuyện này rất nghiêm trọng, hai người bị đám đông vây vào giữa, quần chúng đằng sau không hiểu rõ cũng liên tục chen lên phía trước.
 
Nếu xử lý không tốt thì sẽ phát sinh sự kiện giẫm đạp.
 
Việc này không thể nói đùa được đâu, hai người có thể bị bắt đi ngay tại chỗ đó.
 
Nếu xử lý không tốt thì tin xã hội ngày mai sẽ có tiêu đề là "Anh em họ Lục bị ép thành bùn, mọi người mau chia buồn đi".
 
Lục Vãn nhìn chìa khóa treo trên ngón tay cô gái kia, hỏi bằng giọng điệu vội vàng: “Chị lái xe điện ư?”
 
“Đúng vậy.” Cô gái trẻ liếc mắt nhìn sang chếc xe màu hồng bên cạnh.
 
“Mượn xe của chị một chút nhé, giờ này, chỗ này vào ngày mai sẽ đưa cho chị một chiếc xe mới.”
 
Cô gái trẻ kia chỉ ngây ngốc chưa kịp trả lời, Lục Vãn cũng không kịp đợi bọn họ phản ứng lại, trực tiếp cầm lấy chìa khóa từ trong tay người kia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô nháy mắt với cô gái kia: “Cảm ơn chị gái nhé, giang hồ khẩn cấp, nếu không phải chị có bạn trai rồi thì em sẽ tặng Lục Bất Du cho chị làm bạn trai.”
 
Lục Bất Du: “....”
 
“Để anh lái xe cho.”
 
Lục Bất Du vừa mới dứt lời đã nhìn thấy Lục Vãn cắm chìa khóa vào trong xe.
 
“Mau ngồi lên đi.”
 
Lục Bất Du chần chờ một giây rồi ngồi lên.
 
“Ôm chặt em.”
 
Lục Bất Du lộ ra vẻ mặt lo lắng: “... Em có biết chạy xe không thế, đừng làm loạn!”
 
Lục Vãn không trả lời, trực tiếp vặn tay ga đến mức lớn nhất.
 
Xe vọt lên, Lục Bất Du mất trọng tâm, cái mũi đập vào lưng của người trước mặt.
 
Anh nhăn nhó mặt mày, nói một cách đau khổ: “Em làm từ xi măng hả? Cứng thế.”
 
“Nói nhảm ít thôi, nếu không, anh sẽ phát hiện nắm đấm của em còn cứng hơn đấy.” Giọng nói của Lục Vãn tung bay trong gió.
 
Khu vực bên này không phải là đường lớn nên không có quá nhiều xe cộ qua lại.
 
Hai người chạy xe ở phía trước, một đám người đen nghịt chạy theo ở đằng sau.
 
Đám đông không ngừng tăng lên.
 
“Là Lục Bất Du kìa!”
 
“Lục Bất Du! Lục Bất Du!”
 
“Lục Bất Du! Anh đừng đi mà!”

 
Đám người đuổi theo không ngừng mở rộng.
 
Mấy phút sau, chẳng những là chạy đuổi theo mà còn có người đạp xe và đi xe điện đuổi theo...
 
Cuối cùng còn có cả taxi.
 
Lục Vãn xem như phục thôi rồi, ông anh này quả nhiên là đỉnh lưu, mức độ được hoan nghênh chẳng khác gì nhân dân tệ.
 
Lục Bất Du lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng tra ra bản đồ khu vực xung quanh.
 
Anh đã có kinh nghiệm đối với những việc tương tự rồi.
 
“Rẽ vào đường nhỏ trước mặt đi, sau đó rẽ phải.”
 
“Tốt nhất anh đừng tính sai.” Lục Vãn đổi hướng đi, xe điện quẹo vào đường nhỏ.
 
Lục Bất Du: “Sau khi đi ra thì rẽ trái, sau đó cứ đi thẳng về phía trước.”
 
Lục Vãn cực kì tập trung lái xe, Lục Bất Du vừa nhìn bản đồ vừa chỉ huy.
 
Sau 5 phút, đám người đuổi theo đã bị bỏ lại , chỉ có một số ít người lái xe điện vẫn đuổi theo một cách hăng hái.
 
Lục Vãn trợn trắng hai mắt ở trong lòng, những người này ra sức trông cứ như thể Lục Bất Du nợ bọn họ mấy trăm vạn vậy.
 
Lục Bất Du: “Em có nhanh lên không, em có được hay không thế?”
 
“Ông trẻ à, em có thể có cách gì được, đây là tốc độ nhanh nhất rồi.”
 
Xe điện làm sao có thể chạy nhanh hơn xe máy và xe taxi, những người này quả thật là không muốn sống nữa rồi.
 
Lục Vãn thấy mấy chiếc xe đã vượt qua bọn họ, cô rẽ ngoặt ở ngã ba để đi một con đường khác khiến người đuổi theo xe trở tay không kịp, chỉ có thể quay xe tiếp tục đuổi theo.
 
Cứ tiếp tục như vậy thì không có hồi kết mất, nhất định phải nghĩ ra cách mới được.
 
Nếu không, bọn họ và người đuổi theo đều sẽ rất nguy hiểm.
 
Bây giờ fans hâm mộ thật sự quá điên cuồng hoặc có lẽ đây không phải là fans hâm mộ mà là những người ăn no rửng mỡ.
 
“Xung quanh đây có chỗ nào có thể trốn được không?” Lục Vãn mở miệng hỏi.
 
Lục Bất Du: “Đằng trước có một chợ bán sỉ quần áo đấy! Buôn bán đến 12 giờ tối, bây giờ vẫn chưa đóng cửa đâu.”
 
“Vậy tới chỗ đó đi!”
 
———
 
Mười phút sau, một đám người đuổi theo nhìn thấy chiếc xe con cừu nhỏ dừng ở ngoài chợ bán quần áo, bọn họ nhao nhao xuống xe chạy đi tìm người.
 
Bọn họ sốt ruột muốn tìm được Lục Bất Du nên khóa chặt mục tiêu là đàn ông con trai.
 
Mấy người chỉ nhìn thoáng qua hai vị người mẫu nữ rồi lập tức rời mắt đi.
 
Đây là chợ bán sỉ nên có rất nhiều cửa hàng mời người mẫu mặc thử đồ cho các chủ cửa hàng tới nhập hàng xem hiệu quả khi mặc thử.
 
Vì vậy xuất hiện cô gái có dáng người cao lớn ăn mặc thời trang cũng không hề kì lạ, cho dù… đeo kính râm ở trong nhà có hơi kỳ quặc.
 
Cũng có thể là vì tăng tính thẩm mỹ.
 
Sau khi Lục Vãn và Lục Bất Du cải trang xong, hai người đi ra khỏi chợ bán sỉ một cách đường hoàng.
 
Vừa nãy Lục Vãn tìm được một cửa hàng bán đồ trang điểm, đồ dùng biểu diễn trong vũ hội và trang phục, cô mua hai bộ quần áo và hai bộ tóc giả từ chỗ ông chủ.
 
Thậm chí còn mượn son môi.
 
Hai người bỏ ra 5 phút để trang điểm lại.
 
Lục Vãn còn gửi cặp sách ở trong cửa hàng, nói rằng đang vội đi tham gia vũ hội, ngày mai sẽ đến lấy.
 
Ông chủ không đu idol, không nhận ra Lục Bất Du, hơn nữa thấy hai khách hàng này hào phóng mua đồ mà không trả giá, vì vậy ông chủ đồng ý giúp đỡ giữ cặp sách.
 
Thừa dịp chưa có người phát hiện ra, Lục Vãn bảo Lục Bất Du đi nhanh lên, cô nhảy lên con cừu nhỏ, Lục Bất Du ngồi ở phía sau.
 
Đúng lúc có hai người đàn ông đi ngang qua, dừng chân nhìn ngắm hai người mẫu nữ, nhỏ giọng bàn tán.
 
“Tôi thích người tóc vàng phía sau.”
 
“Không không, người tóc xoăn màu đỏ phía trước cũng được, hai người này chân dài thật đấy.”
 
Kể cả là người mẫu thử đồ thì chân hai người này cũng quá dài rồi.
 
Vừa thẳng lại vừa trắng.
 
Đặc biệt là người đẹp phía sau, đôi chân dài miên man chẳng hợp với xe điện một chút nào.
 
Người đàn ông huýt sáo: “Em gái ơi, em muốn đi đâu, anh đây đưa em đi.”
 
Người đẹp tóc vàng nhìn lại: “Cút đi cho ông!”
 
Giọng nói ồm ồm của đàn ông khiến hai người đang đến gần bị dọa đến mức khẽ run rẩy, biểu cảm cũng rất phong phú.
 
“Thảo nào lại cao như vậy, hóa ra là gay.”
 
“Gay thì thôi đi, tôi không thích đâu, khẩu vị quá nặng.”
 
Lục Bất Du: “...”
 
Anh mới là gay, cả nhà anh cũng là gay.
 
Lục Vãn lườm một cái, vặn tay ga đến mức tối đa, bỏ lại hai người đàn ông xem trò vui ở đằng sau.
 
Hai người đi thẳng một đường nhanh như bay.
 
Lục Bất Du gạt vạt váy bị bay tới trên mặt mình xuống.
 
“Em là một đứa con gái mặc váy lái xe, không thể đè váy xuống sao? Cái này cứ bay lên.”
 
Lục Vãn: “Em đang lái xe, làm gì có tay đè vạt váy hả? Nếu anh không sợ chết thì em dùng một tay lái xe cũng được.”
 
“Đừng đừng đừng! Coi như mạng của em không đáng tiền thì anh và em khác biệt! Thực sự là sợ em rồi, quên đi, anh đè xuống giúp em.”
 
Lục Vãn: “...”
 
Hai mươi phút sau, Lục Vãn xác định không có ai tiếp tục đuổi theo, cuối cùng cô thở phào nhẹ nhõm.

 
Lục Bất Du đè váy xuống giúp cô, anh cũng chẳng đè váy của mình xuống nữa.
 
Dù sao anh cũng không quan tâm, lộ hàng thì lộ đi.
 
Một chiếc xe đi qua, cố ý giảm tốc độ lại chờ con cừu nhỏ đuổi theo.
 
Người đàn ông ngồi ghế sau hạ cửa kính xe xuống rồi hét lên: “Người đẹp đằng sau ơi, em lẳng lơ thật đấy, chân của em đẹp thế, đi chơi với anh không?”
 
Lục Vãn liếc mắt, Lục Bất Du quả thật rất quyến rũ, mặc váy còn xinh hơn cả cô nữa.
 
Lục Bất Du: “Cút đi!”
 
Đừng nói chân của ông đẹp, phía dưới váy của ông đây còn to hơn mi đấy!
 
“Ớ, tại sao lại là giọng của đàn ông?”
 
“Em là gay à? Khà khà anh không ngại đâu, em gái có muốn đi chơi không?”
 
Lục Vãn quả thật là bó tay rồi, cô bỏ rơi người này ở chỗ ngoặt phía trước.
 
Con cừu nhỏ chở hai người chạy suốt một đường thì đèn tín hiệu nhắc nhở sắp hết điện rồi.
 
Lục Vãn đỗ xe ở ven đường, sau đó cố gắng dắt vào lối đi bộ, lúc này mới quay đầu nói với người bên cạnh: “Anh nhớ phải bảo người ta tới lấy xe đấy, còn phải đi lấy cặp sách của em nữa, ngày mai đưa cho chủ xe của con cừu nhỏ một chiếc mới, thể hiện lòng cảm ơn.”
 
Lục Bất Du: “Ừ.”
 
Hai người đang vội nên cũng không kịp chọn cái gì, Lục Bất Du là tóc xoăn màu vàng và quần trắng, đây là kiểu phong cách kinh điển của Marilyne Monroe*.
 
*Marilyn Monroe: một nữ diễn viên, người mẫu, ca sĩngười Mỹ. Nổi tiếng với những vai diễn cô gái tóc vàng gợi cảm và hài hước, Monroe trở thành một trong những biểu tượng sexy nổi tiếng nhất thập niên 1950.
 
Lục Vãn là tóc xoăn màu đỏ, váy màu đỏ, cosplay mỹ nhân ngư......
 
Cũng là mẫu người quyến rũ.
 
Hơn nữa, nếu hai người so sánh với nhau thì tạo hình của Lục Bất Du vẫn nổi bật hơn hẳn.
 
Khuôn mặt của anh rất đẹp, ngoại trừ vóc dáng quá cao và không có ngực thì không hề có cảm giác lố bịch một chút nào.
 
Hai người trông không thích hợp với con đường xung quanh, người qua đường nhao nhao nhìn lại.
 
Lục Bất Du cảm thấy nóng, đưa tay kéo tóc giả xuống, lộ ra đầu đinh bên trong.
 
Người qua đường đang thưởng thức người đẹp lập tức cảm thấy hoảng sợ!!
 
Vốn tưởng là hai người đẹp rất có cá tính, hóa ra là hai người đàn ông mặc đồ con gái ư???
 
Lục Vãn đỡ trán: “Anh có thể bình thường một chút hay không, đội tóc giả vào đi, anh không sợ người khác nhận ra hả?”
 
Lục Bất Du đương nhiên không muốn lại bị phát hiện, vội vàng đội tóc giả vào: “Đây là lần đầu tiên anh làm thế này.”
 
“Anh nghĩ sao, chẳng lẽ em làm không đúng à? Cái váy đáng chết này.” Lục Vãn vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra.
 
Sau đó... cô không hề báo trước đã chụp cho anh một tấm ảnh, hơn nữa còn lưu lại.
 
“Em bị điên à? Tại sao em lại chụp dáng vẻ này của anh?” Lục Bất Du lấy lại tinh thần lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
 
Lục Vãn: “Lần trước anh cũng chụp ảnh em còn gì.”
 
Chính là tấm ảnh đội hoa trứng* trên đỉnh đầu.
 
*Hoa trứng: có nghĩa là sau khi canh trứng chín, nó sẽ cô đặc lại thành những khối trứng nhỏ như bông.
 
Thế mà cô vẫn còn nhớ kỹ, quân tử báo thù hai tháng chưa muộn.
 
Lục Bất Du: “Em lập tức xóa đi cho anh, anh là nghệ sĩ đấy! Anh cho em 100 vạn!”
 
Lục Vãn: “Em cứ không đấy, tốt nhất sau này anh đừng có chọc em, nếu không em sẽ bán ảnh này cho truyền thông, chắc chắn không chỉ là 100 vạn đâu.”
 
Lục Bất Du: ?????
 
Đây là tiếng người hả?
 
“Được lắm, lại còn biết bán ảnh cho truyền thông ư? Em còn nói em không đu idol à, mau nói ra, có phải trước đây em rất hâm mộ anh không hả?” Lục Bất Du hỏi.
 
Lục Vãn: “Anh thực sự nghĩ quá nhiều rồi, coi như em đu thần tượng thì cũng không thích kiểu người như anh đâu.”
 
“Nói một đằng làm một nẻo, em không thích anh thì có thể thích ai?”
 
“Làm sao em có thể thích kiểu người làm cục sạc công cộng như anh chứ?” Lục Vãn ngừng một lát, lại nói: “Thật ra em rất thích Lăng Hạc, em cảm thấy anh ấy cực kì đẹp trai, còn rất nam tính, anh có thể xin giúp em một chữ kí được không?”
 
Lục Bất Du định nói rằng em đang nói đùa à? Nhưng cậu nhìn vẻ mặt của Lục Vãn, là nghiêm túc sao?
 
“Em biết cái gì là nam tính chứ? Lăng Hạc chính là một tên mặt trắng*, cậu ta có gì tốt?”
 
*Tiểu bạch kiểm: chỉ những người đàn ông da trắng mặt trơn, hoặc ẻo lả, thường sống phụ thuộc vào phụ nữ, cũng dùng để chỉ trai bao.
 
Lại còn muốn chữ kí? Nằm mơ!
 
Không có cô gái nào có thể chịu được việc thần tượng yêu thích bị nói xấu, Lục Vãn cũng không ngoại lệ, cho dù cô chỉ là một fan phật hệ*.
 
*Phật hệ: lối sống trung bình, không hoài bão, không ganh đua và bằng lòng với những gì mình có.
 
“Tại sao anh lại nói người khác là tên mặt trắng hả, không phải mặt anh còn trắng hơn anh ấy sao?”
 
“Cái đấy khác, anh có thực lực!”
 
“Ngại quá, em không nhìn ra.”
 
Lục Bất Du tức đến mức sắp ngất xỉu, chống nạnh nhìn Lục Vãn: “Tóm lại em lập tức xóa ảnh đi cho anh.”
 
Lục Vãn nhún vai, cất điện thoại di động đi.
 
Hiển nhiên cô không có ý định làm theo lời sai khiến của anh.
 
“Em thật quá đáng!”
 
Lục Vãn không quan tâm tới anh, đi thẳng tới ven đường, vẫy tay gọi một chiếc taxi.
 
Dây dưa một lát như thế mà đã 10 giờ đêm rồi.
 
Taxi dừng lại.
 
Lục Vãn mở cửa xe rồi ngồi vào, sau đó nói với người ở ven đường: “Nếu anh không lên thì em về một mình đấy.”

 
Lục Bất Du do dự hai giây rồi lạnh mặt ngồi vào.
 
Vừa rồi tài xế đã nhìn thấy hai cô gái đứng ven đường từ phía xa.
 
Hai người nay rất cao, ăn mặc kỳ lạ, dáng người lại rất khá.
 
Giờ này, mặc như thế này đứng ở ven đường… Thật khó để khiến người ta không sinh ra liên tưởng.
 
Tài xế mở miệng hỏi: “Em gái à, hai người đi làm sao?”
 
Lục Bất Du cảm thấy buồn bực muốn chết, nói giọng lạnh lùng: “Lái xe thì lái xe đi! Anh nghiêm túc lái xe đi, nói chuyện cái gì!”
 
Tài xế bị giọng nói khàn khàn của đàn ông dọa cho giật mình, lập tức không dám có bất kì suy nghĩ gì khác, vội vàng khởi động xe một cách nghiêm túc.
 
Lục Vãn: “...”
 
Hôm nay tên này mặc như vậy, lại dùng tiếng nói khàn khàn để nói chuyện, có lẽ đã tạo thành bóng ma tâm lý cho vô số đàn ông.
 
Khi xe taxi phải đi vào tiểu khu.
 
Lục Bất Du hạ cửa kính xe xuống, chủ động để lộ mặt, chứng minh mình là người trong tiểu khu để gác cổng cho phép đi qua.
 
Tiểu khu được quản lý rất nghiêm, bình thường chỉ có ông chủ của khu là có thể tùy ý ra vào.
 
Bảo vệ nhìn thấy Lục Bất Du mặc váy ở trong xe, vẻ mặt lập tức trở nên hoảng sợ.
 
Anh ấy mặc như này thật là đáng sợ.
 
Nếu không phải biết giới tính của Lục Bất Du thì anh ta cũng sắp động tâm rồi.
 
——
 
Khi đi đến cửa nhà, Lục Vãn chần chờ một lát rồi mới đi vào.
 
Lục Bách Niên biết hôm nay con gái đi liên hoan với bạn nên sẽ về nhà muộn.
 
Ông thấy thời gian không còn sớm nên bưng chén trà đứng ở cửa ra vào.
 
Ông vừa uống trà vừa chờ cô.
 
Nhìn thấy có hai người đi tới, Lục Bách Niên trở nên cảnh giác.
 
Cho đến khi họ tới gần, nhìn rõ hai người trước mặt… giáo sư Lục bình thường ôn nhuận như ngọc không nhịn được phun một miệng trà ra ngoài.
 
Đây là hai đứa bé nhà ông ư?
 
Lục Vãn và Lục Bất Du?
 
Lục Vãn nhanh tay lẹ mắt né tránh rất nhanh, cô ngồi xổm xuống, thế là giáo sư Lục phun ra đầy mặt Lục Bất Du.
 
Lục Bất Du vuốt mặt một cái, hỏi với vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc: “Sao thế, cha già à, có phải bố rất bất ngờ  không?”
 
Triệu Giai Ninh nghe được động tĩnh nên cũng từ trong nhà đi ra.
 
Bà choáng váng trong mấy giây mới lấy lại tinh thần, quay đầu nói với con trai: “Rốt cuộc con dẫn em gái đi đâu thế? Hôm nay con bé vừa thi xong, Lục Bất Du, con đừng đi quá giới hạn, bình thường mẹ không nhắc nhở con sao?”
 
Lục Bất Du: “Vì sao người bị thương luôn là con?! Đây là Lục Vãn bắt con mặc quần áo như này đấy! Aaaaa!!!”
 
“Anh đừng kêu nữa, em đau đầu quá.” Lục Vãn nhún vai: “Con đi rửa mặt thay quần áo, sau đó lại xuống nhé.”
 
Lục Bất Du không biết dáng vẻ của mình như thế nào, chỉ biết chắc là rất có tính lừa dối...
 
Khi anh nhìn thấy người trong gương, hoàn toàn ngây dại.
 
Khó trách khi ở ven đường, Lục Vãn không cho anh tháo kính râm, nói là đeo kính râm để không bị nhận ra, bảo vệ ở cổng tiểu khu lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
 
“Lục Vãn! Em bôi cái gì lên mí mắt anh thế?” Lục Bất Du xông lên như phát điên.
 
Lục Vãn: “Anh đừng la… vừa rồi chỉ có một cái son môi, em xem blogger dạy trang điểm nói, son môi có thể dùng làm phấn mắt và đánh má hồng, đây là thử một lần thì em đã biết, đúng là gạt người.”
 
Vừa thử đã phát hiện không đúng lắm... Vì thế cô cũng chỉ bôi cho Lục Bất Du thôi, còn cô thì xin miễn.
 
Đúng là Marilyn Monroe hàng giả.
 
Lục Bất Du còn muốn nói thêm gì nữa nhưng tiếng chuông điện thoại đã phá vỡ sự yên tĩnh.
 
Anh nhìn tên người gọi đến, là người quản lý Tiểu Trương, vì vậy anh nhận điện thoại.
 
“Muộn như vậy rồi cậu còn gọi điện thoại làm gì?”
 
“Ông trời của tôi ơi, anh lên hot search kìa, anh và em gái cùng lên hot search, bọn họ nói là tối nay anh và em gái bí mật gặp mặt đi dạo, sau khi tình cờ bị bắt gặp thì anh lái xe điện dẫn em gái chạy trốn khỏi hiện trường, bỏ rơi fans hâm mộ.”
 
Lục Bất Du: “Không hề có chuyện đó.”
 
Người quản lý Tiểu Trương: “Không hề có chuyện đó? Trong video này không phải là anh ư?”
 
Anh ta nhìn đoạn video kia, bởi vì quay bóng lưng nên có thể không phải là Lục Bất Du.
 
Lục Bất Du: “Không phải tôi dẫn Lục Vãn chạy trốn, mà là đứa con gái điên lái xe, dẫn tôi chạy trốn có được không hả?”
 
Người quản lý Tiểu Trương: ????
 
Chờ một chút, ai lái xe thì có gì khác biệt sao?